Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 244: 244: Chương 246




Đồng tử màu vàng nhìn sang, mọi người định nguyên tại chỗ, quái vật phi hành hướng bọn họ lộ ra một ngụm tiểu răng nanh, bọn họ làm sao còn dám tới gần, chỉ có thể nhìn xa xa.

Quý Hủ giảm bớt đau đầu, ngồi dậy chốc lát, nhìn tinh thạch hình thoi màu đen đầy người quái vật, không biết nên vui hay nên buồn.

Vui chính là thời gian hồi tưởng của hắn biến dài, lâu như vậy thời gian hồi tưởng không chút thay đổi nhưng ở mới vừa rồi lại trực tiếp gia tăng mười lăm phút! Nói cách khác, hiện tại hắn có thể hồi tưởng trở lại hai mươi phút trước đó!
Buồn chính là năng lực dị hóa xâm lấn lần hai, giống như rất khó tiến một bước dị hóa, so sánh với lần thứ nhất động một chút lại tăng nhanh tốc độ dị hóa, hắn vốn cho là không gặp được cơ hội dị hóa, hiện tại xem ra là không phải.

Hắn dừng lại ở lần thứ hai xâm lấn sơ kỳ lâu như vậy, nhận lấy đọa biến vật ảnh hưởng mới có thể tiến một bước dị hóa.

Trừ bỏ lần thứ hai xâm lấn có biến hóa, ngay cả thế giới ý thức đã tiến vào hoàn mỹ dị thái cũng mở rộng không ít, tinh thần năng lượng trở nên càng thêm hùng hậu, tinh thần năng lượng bị tiêu hao hết đã bù đắp hoàn toàn.

Quý Hủ không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ tất cả chuyện này rốt cục là chuyện gì xảy ra, không biết là toàn bộ đọa biến vật đều có thể ảnh hưởng ý thức thế giới cùng lần thứ hai xâm lấn của hắn, hay chỉ có con quái vật này mới có loại năng lực như thế.

Dù sao kiếp trước hắn không có cơ hội tiếp xúc đọa biến vật, đương nhiên không chỉ là hắn, những người có thể cũng không có cơ hội đụng vào đọa biến vật, thứ này thật sự là cố chấp, cho dù là dùng thủy tinh cầu chưa hẳn có thể tiêu diệt nó.

Quý Hủ muốn tiếp tục thử một lần, nhìn xem mình có thể tiến một bước dị hóa hay không.


Vừa định đưa tay, đã bị tiểu đọa biến thú vung móng vuốt đẩy ra, tiểu tử kia lại hướng hắn nhe răng, nổi giận như sắp bùng nổ.

Quý Hủ đành ôm nó dỗ dành:
- Em cần nghiệm chứng một sự kiện, sờ thêm một lần, anh có thể tùy thời cắt đứt em được không?
Tiểu đọa biến thú nhe răng, tỏ vẻ không tốt, nó cự tuyệt.

Quý Hủ trộm sờ tinh thạch hình thoi rơi dưới đất, trong tay lạnh lẽo, nhưng không có khói đen xuất hiện, hắn cũng không có cảm giác có gì không thích hợp.

Tiểu đọa biến thú một móng vuốt vỗ lên đầu Quý Hủ, đối với nhân loại không nghe lời thật căm tức, phát hiện tinh thạch hình thoi không xuất hiện khói đen, một người một thú trừng mắt nhìn nhau, Quý Hủ che lại đầu bị đánh oan uổng.

Quý Hủ chỉ vào tinh thạch hình thoi dưới đất:
- Anh xem, không có bất cứ vấn đề gì, em không khó chịu một chút nào.

Ánh mắt hắn lại bay hướng tinh thạch hình thoi trên người đọa biến vật.

Tiểu đọa biến thú ngao ô một tiếng cắn vào tinh thạch hình thoi, răng rắc nhai, không đợi khói đen bay ra ngưng tụ thành hình, hưu một tiếng hút vào trong miệng, toàn bộ ngốn sạch sau đó nhìn chằm chằm Quý Hủ.

Quý Hủ:
* * *
Được rồi, đã biết tinh thạch hình thoi này là đồ ăn của tiểu đọa biến thú.

Quý Hủ chớp mắt thương lượng:
- Nếu những thứ này là đồ ăn của anh, chúng ta khẳng định phải mang lên xe, em cuối cùng cần bảo đảm chắc chắn là an toàn, mới có thể để cho người hỗ trợ đúng hay không?
Tiểu đọa biến thú nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó tiểu móng vuốt kéo ống tay áo của hắn che lên tay hắn, ý bảo lúc Quý Hủ đụng vào thì phải dùng đồ vật ngăn cách, không thể trực tiếp lấy tay đụng vào.

Quý Hủ nhìn ống tay áo của mình, xuất ra một bao tay lại đi đụng vào tinh thạch hình thoi, khói đen quả nhiên không có xuất hiện, thật sự bị ngăn cách.

Tiểu đọa biến thú cảnh cáo vỗ vỗ tay Quý Hủ, lại chỉ chỉ tinh thạch trên người đọa biến vật, không cho Quý Hủ chạm vào, sau đó lại thở phì phì chui vào trong ba lô, tự giam mình bên trong không chịu đi ra.


Lúc này mọi người mới thở ra một hơi.

Trình Mạch thì thào hô:
- Quý ca, chúng tôi có thể đi qua sao?
Quý Hủ đứng lên:
- Qua đây hỗ trợ, đem toàn bộ tinh thạch hình thoi này nhặt lên cất kỹ, những thứ này là đồ ăn của Tần ca, hắn thích ăn.

- Được, tới ngay.

Trình Mạch cùng Trì Ánh chạy tới nhanh nhất.

Nếu là đồ ăn của Tần ca, thế nào cũng phải toàn bộ mang đi.

Đám người Đậu Thận Vinh cũng hỗ trợ khuân vác.

Bởi vì năng lượng thạch anh thổi quét, có chút tinh thạch bị phá nát, cảm xúc sợ hãi bên trong tiêu tán, chỉ còn lại tinh thạch trong suốt tán lạc, Quý Hủ để bọn họ chỉ thu gom loại tinh thạch hình thoi màu đen.

Thi thể đọa biến vật vô cùng nguy hiểm, Quý Hủ không cho người đụng vào, đem từng khối thi thể niêm phong, làm ra thật nhiều thùng.

Mọi người khuân vác thùng lên xe tải, cũng đem tinh thạch màu đen chuyển vào toa xe.


Ngoại trừ bị năng lượng thủy tinh cầu phá hủy một bộ phận, còn lại đều nhồi vào ba xe tải, trong toa xe kèm theo cũng bỏ vào.

Lúc đoàn người trở về Hi Vọng thành, trời hoàn toàn tối đen, thị huyết nhân phỏng chừng đều trốn sạch.

Sự thật chính là như thế, chờ đoàn người trở lại bên trong thành, sớm có dị hóa nhân cùng người sống sót đang đợi bên tường vây bị tổn hại.

Đậu Thận Vinh hỏi:
- Thị huyết nhân trong thành đâu?
Thủ hạ nói:
- Bỏ chạy, sau khi các anh đuổi theo ra Hi Vọng thành, thành chủ cùng hai gã tâm phúc còn có phó thành chủ cùng xuất hiện, sử dụng radio toàn thành diễn thuyết, kích động dân chúng, đem trách nhiệm đưa tới quái vật đều giao cho đội trưởng các anh cùng người từ ngoài đến.

- Kết quả diễn thuyết được một nửa, thành chủ đột nhiên sắc mặt đại biến, ném micro rời đi, mang theo một đám người sưu sưu sưu bỏ chạy, tốc độ thật nhanh, đến bây giờ còn chưa trở về.

Quý Hủ cười lạnh:
- Đó là biết quái vật bị diệt, không thể không chạy trốn đi?
Tin tức quái vật bị giết tựa như một đạo sấm sét phách cho mọi người ngu ngơ đương trường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.