Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 43: 43: Chương 45




Quý Hủ còn đang thất thần, bỗng nhiên thấy không trung có một bóng đen chợt cao chợt thấp, nghiêng ngả lảo đảo bay hướng cổng lớn căn cứ, dưới đất có một đám cuồng thi đang đuổi theo.

Quý Hủ ngồi thẳng người:
- Đó là cái gì?
Khi nói chuyện, xe đã chạy tới gần.

Tần Nghiễn An mở đèn, bóng đèn chiếu ra một thiếu niên!
Hai cánh tay thiếu niên biến thành cánh chim màu đen, có lẽ do trình độ dị hóa không đủ, cánh chim không lớn, rất khó gánh vác được sức nặng thân thể của thiếu niên.

Hắn dùng lực múa may hai tay, cố gắng khống chế không cho mình rơi xuống, vì vậy bay thật không ổn, tuỳ thời sẽ rơi xuống.

Thiếu niên rốt cục phịch tới trước cổng, đông một tiếng đánh lên cửa, ngã dưới đất thật lâu không đứng dậy được.

Một đám cuồng thi đã đuổi tới.

Trương Hữu Đức nghe tiếng xe tới gần, lập tức mở cửa ra, sau đó liền nhìn thấy một người mọc cánh nằm úp sấp trước cổng.

.


Xe vận tải đã tới gần, Trương Hữu Đức chần chờ hai giây, vội vàng chạy tới nâng đỡ người nọ kéo dài qua một bên.

Ba cỗ xe vận tải ầm ầm lướt qua, Trương Hữu Đức nhanh chóng đóng cửa, nhưng mới đóng được một nửa thì một đám cuồng thi đã vọt tới trước mặt.

Đầu óc Trương Hữu Đức trống rỗng.

Trương Hữu Đức bị cuồng thi đánh ngã gục, lập tức bị bao phủ.

Quý Hủ, Tần Nghiễn An cùng Chung Trì dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống xe, Chung Trì cầm đao liên tục chặt chém, Quý Hủ liên tục vung gậy bóng chày, cánh tay Tần Nghiễn An biến thành móng vuốt chộp lên một con cuồng thi, hoành ngang đánh tới, đem một đám cuồng thì không ngừng đẩy lui về phía sau.

Trương Hữu Đức kêu lên thảm thiết, Tần Nghiễn An dùng sức đẩy, nhanh chóng bắt lấy Trương Hữu Đức muốn cướp người về, nhưng hai chân Trương Hữu Đức lại bị mấy con cuồng thi gắt gao nắm chặt.

Tần Nghiễn An bắt lấy hai tay Trương Hữu Đức nhưng không dám dùng sức lôi kéo, lo lắng đem người kéo đứt, cuồng thi chen chúc vào rất nhiều, chỉ dựa vào ba người bọn họ căn bản ngăn không được.

Chung Trì kéo bung lớp băng triền trên cánh tay, bụi gai huyết sắc dài ra, nhanh chóng lan tràn cửa lớn, cuồng thi đàn chen chúc lập tức bị tắc nghẽn.

Lúc này ba người mới rảnh tay giải quyết cuồng thi còn lại, đem Trương Hữu Đức cứu vào căn cứ.

Chung Trì chế tạo ra bụi gai còn thật thưa thớt, không ngăn được nhiều cuồng thi đập vào như vậy.

Quý Hủ hô to:
- Toàn bộ rời khỏi lối vào!
Chung Trì lập tức lao vào căn cứ, Trình Mạch cùng Trì Ánh bỏ ra quái vật xoay người bỏ chạy.

Quý Hủ theo sát tránh ở bên tường, trong lối vào nổ tung một đoàn bạch quang, mùi máu tươi nồng đậm phiêu tán trong không khí.

Quý Hủ lại vọt ra, hướng ngoài cửa ném ra mấy viên thạch anh, đồng loạt hoạt hóa, cuồng thi tuôn qua nháy mắt trống rỗng một mảnh.

Quý Hủ cũng không quản cuồng thi lại chạy vào, dùng tốc độ nhanh nhất đóng cổng lại, ngăn cản quái vật bên ngoài.

Tần Nghiễn An cùng Chung Trì đang giải quyết cuồng thi chạy vào, Trì Ánh tìm được một cây xẻng, mỗi cái đều đánh chết một con.

Trình Mạch không có vũ khí, nhặt lên khối gạch điên cuồng đập vào đầu cuồng thi, vừa đập vừa kêu thảm thiết, hiển nhiên là bị hù điên rồi.


Quý Hủ từ trong huyết vụ tanh hôi đi tới, thân ảnh gầy yếu lại mang theo vẻ túc sá, tuỳ tay đập nát đầu hai cuồng thi.

Quý Hủ bước nhanh về hướng Trương thúc, xem xét tình huống tổn thương của hắn.

Toàn thân Trương thúc đều là máu, quần áo rách nát, hai chân huyết nhục mơ hồ, có nắm tổn thương cũng có cắn tổn thương, mấy đạo vết thương vừa sâu lại dài, máu chảy không dứt.

Trương Hữu Đức nằm dưới đất, đau đớn toàn thân run rẩy.

Tần Nghiễn An rửa sạch xong cuồng thi, vào phòng an ninh tìm bộ quần áo xé mở, gắt gao bao hai chân Trương thúc, tận lực cầm máu.

Chung Trì huỷ đi ván giường trong phòng an ninh mang ra, đem Trương thúc đặt lên ván giường, bước nhanh rời đi.

Nơi này vừa bẩn lại nóng, trong không khí đều là máu của cuồng thi, vạn nhất miệng vết thương cuốn hút sẽ phiền toái.

Lúc này Quý Hủ mới đi tới chỗ thiếu niên, khuôn mặt sương lạnh.

Lần này cuồng thi tràn vào không phải do Trương thúc chậm đóng cửa, mà là thiếu niên hấp dẫn đàn quái vật cách quá gần.

Nếu bọn họ không vào căn cứ, sẽ bị cuồng thi đàn chặn trước đánh sau, mạo hiểm mở cửa sẽ xuất hiện nguy hiểm bị cuồng thi đàn cùng theo vào.

Thiếu niên lảo đảo đứng lên, cánh chim khôi phục thành cánh tay, trên người tổn thương không ít.

Hắn hiển nhiên cũng sợ hãi, thần sắc hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch, giương mắt nhìn thấy Quý Hủ kích động vươn tay lại bị Quý Hủ tránh né.


- Hủ ca, anh không nhớ em sao? Em là Giản Tích.

Thanh âm thiếu niên phát run, không biết là do sợ hãi hay đau đớn.

Quý Hủ chỉ có ấn tượng mơ hồ, mới trước đây bởi vì bộ dạng đẹp, được nhiều nhi đồng yêu thích, trẻ con xung quanh nhà đều thích cùng hắn chơi đùa.

Giản Tích nhỏ tuổi nhất, hình như còn có một em gái, mỗi lần đều đứng một bên nhìn bọn họ chơi.

Sau đó Quý Hủ vào thành học trung học cơ sở, chỉ có ngày lễ ngày nghỉ mới trở về.

Quý Hủ nhìn hai cánh tay của hắn, không ngờ Giản Tích đã tới sơ biến trung kỳ.

Quý Hủ lạnh lùng:
- Một mình cậu tới nơi này làm cái gì?
Nếu không phải bọn họ đúng lúc trở về, Trương thúc mở cổng, đêm nay Giản Tích phải chết không nghi ngờ.

Hai mắt Giản Tích đỏ bừng:
- Hủ ca, anh có biết căn cứ này là của ai không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.