Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1126: Hải Vô Lượng



Edit và Beta: Lá Mùa Thu | Type: Tiểu Thiên Diệp

Tin về Phương Duệ lập tức được đăng lên Weibo chính thức của chiến đội Hô Khiếu. Hội tuyển thủ chuyên nghiệp đang ì xèo trên Weibo gần như là những người biết đến đầu tiên.

Tên này chuyển nhượng thật à?

Anh em cả phường đều sửng sốt. Lúc nãy chỉ kiếm chuyện giải trí, ai mà ngờ nó là thật. Chuyển nhượng là một hình thức ra đi khác, tuy không phải vĩnh biệt như giải nghệ, nhưng đồng đội bỗng dưng biến thành đối thủ cũng không phải cảm giác vui vẻ gì.

Tinh thần nghề nghiệp, thái độ chuyên nghiệp – nói thì rất đơn giản, nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp cũng là con người. Con người có ai không có tình cảm? Cái được gọi là tinh thần nghề nghiệp hay thái độ chuyên nghiệp, chẳng qua cũng chỉ là sự kiềm chế và đè nén tình cảm thực thụ mà thôi.

Một số người có lẽ sẽ vui mừng vì rũ bỏ được chiến đội cũ mà chạy theo một tương lai tươi sáng hơn, nhưng mọi người tin rằng Phương Duệ không nằm trong số đó. Vấn đề giữa Phương Duệ và Hô Khiếu có ai không nhìn thấy? Sự ra đi của hắn xuất phát từ bất đắc dĩ, cá nhân hắn chắc chắn sẽ cảm thấy uất ức, bên chiến đội hẳn cũng tiếc nuối không thôi.

Vì thế khi phát hiện chuyện này là thật, cả phường lại không thể tiếp tục đùa giỡn nữa.

Khi Trần Quả nhìn thấy tuyên bố xác nhận từ Hô Khiếu, cô có vẻ hơi căng thẳng.

“Có rủ về mình được không?” Trần Quả nói.

Diệp Tu dở khóc dở cười: “Chị đừng cứ thấy hàng ngon là muốn hốt về nhà, phải xem có thích hợp hay không chứ, mình đâu phải thùng rác.”

Thùng rác… thùng rác dùng để đựng rác ok? Người ta đường đường là tuyển thủ hạng sao! Trần Quả cố nhịn không chửi.

“Chơi zâm không hợp với mình hở?” Trần Quả nói xong bỗng nghe tim đập thình thịch hai phát. Cô nhìn Diệp Tu, rồi quay qua nhìn Ngụy Sâm đang lê dép, ngậm điếu thuốc ngồi trên máy. Cô lập tức cảm thấy Hưng Hân mình tuy thiếu rất nhiều thứ, nhưng hình như chỉ không thiếu zâm. Rủ Phương Duệ về, thế thì…? Cả nhà ngồi vòng tròn so ai zâm hơn? Tạo ra hẳn một chiến đội lấy zâm làm phong cách chủ đạo?

Nghĩ đến bản thân mình sẽ vẫy cờ cho một quân đoàn như thế, Trần Quả không khỏi run bắn cả người. Thôi khỏi đâu ha?

Thế nhưng Diệp Tu phê bình cô xong thì lại chạy lên Weibo kiếm trò vui. Sau khi tin được xác nhận, màn đại chiến Weibo khiến người hâm mộ mở mang tầm mắt đột nhiên chìm nghỉm. Ai ngờ Diệp Tu, cái bố Diệp Tu có Weibo mười triệu fan, 0 theo dõi, 1 post ấy, lại vào lúc này đăng lên post thứ hai.

“Chuyển nhượng thiệt hả? Hưng Hân là lựa chọn tốt nhất của chú em, chiến đội quán quân, binh đoàn vua chúa!”

Á đù!

Nghe hắn nói kìa! Một chiến đội chỉ mới leo vào Liên minh từ vòng khiêu chiến, mà là chiến đội quán quân, binh đoàn vua chúa? Vậy mọi người là cái gì?

“Vi Thảo, chiến đội hai lần quán quân.” Vương Kiệt Hi thản nhiên show hàng. Bây giờ trong Liên minh không còn Gia Thế, hai quán quân là thành tích cực kì nổi trội.

“Luân Hồi, chiến đội hai quán quân, liên tục.” Giang Ba Đào đớp ngay, comment dài hơn của Vương Kiệt Hi hai chữ, đẳng cấp xịn hơn một bậc.

“Vi Thảo không thể quán quân liên tục vì họ thua bởi chiến đội số một vũ trụ, Lam Vũ!” Hoàng Thiếu Thiên không hổ là người theo chủ nghĩa cơ hội, chỉ trong nháy mắt đã chộp ngay sơ hở, giành quyền lên tiếng bằng tốc độ tay siêu phàm. Lam Vũ vốn chỉ có một quán quân, lẽ ra không thể so với người ta, nhưng từ cách nói của hắn, Lam Vũ đột nhiên biến thành bá đạo trên từng hạt gạo.

“Bá Đồ, có bạn già chí cốt thân nhất của mi.” Trương Giai Lạc cũng tới góp vui, lợi dụng tên tuổi Lâm Kính Ngôn để chơi bài tình cảm.

“Đúng ha, già thiệt…” Ai ngờ ở dưới có người chui từ đâu ra trả lời comment của hắn, ngoáy đúng chỗ hiểm. Trương Giai Lạc tức hộc máu, nhưng nhìn vào chỉ là một người chơi bình thường, không lẽ níu lấy người ta hơn thua?

Weibo vì thế lại nháo nhào cả lên. Chỉ có điều, mấy chiến đội lên tiếng mời chào đầu tiên này rốt cuộc có bao nhiêu thành ý thì còn phải bàn lại. Một tuyển thủ có trình độ và giá trị cá nhân cao như Phương Duệ gia nhập một chiến đội không thể ngồi ghế dự bị, bởi bản thân hắn chắc chắn không đồng ý và cũng không chiến đội nào muốn vung tiền kiểu đó.

Sự gia nhập của Phương Duệ ắt sẽ gây ra thay đổi lớn lao trên phương diện kĩ thuật và chiến thuật của toàn đội. Chuyện này không phải chỉ dăm ba câu là giải quyết xong. Khi một chiến đội đưa vào một tuyển thủ, thông thường sẽ trải qua rất nhiều phân tích số liệu và quan sát thời gian dài. Cũng như lời Diệp Tu đã nói: không phải cứ thấy con hàng nào ngon thì lập tức lùa về nhà, còn phải xem hàng đó có hợp khẩu vị không nữa.

Vừa thấy tin xác nhận chuyển nhượng của Phương Duệ đã chạy ngay tới rủ rê, thì một là nói giỡn, hai là nói chơi. Ai thật sự có ý với Phương Duệ, e rằng lúc này đã tập trung cả đội ngồi xuống bàn bạc, bởi đây không phải việc nhỏ.

Trên Weibo lại ầm ĩ thêm một hồi mới hết chuyện, rõ ràng không thể nào cứ thế mà quyết định đại sự được. Phương Duệ sẽ chuyển nhượng, nhưng hắn chuyển đi đâu có lẽ còn lâu mới biết.

Tuy vậy, Trần Quả rất khó hiểu khi thấy Diệp Tu cũng hô hào góp vui trên Weibo. Ở các chiến đội khác, phía trên có quản lí và ông chủ, phía dưới có giám đốc các bộ phận, nhân tài chuyên môn nhiều, chuyện mua tuyển thủ vào đội sẽ tham khảo ý kiến mọi phương diện. Nhưng bây giờ Hưng Hân bọn họ chưa có quy mô lớn đến vậy, nhân lực không đủ, bà chủ như cô còn là cái đứa “thấy hàng ngon là muốn hốt về nhà” như lời Diệp Tu miêu tả, các tuyển thủ khác như Đường Nhu và Bánh Bao là tân binh trong nghề, chưa có ánh mắt chiến lược cao, vì thế vấn đề thêm bớt đội hình gần như tuân theo chế độ độc tài, Diệp Tu nói sao làm vậy, tối đa thêm Ngụy Sâm chõ mũi vài ba câu thôi.

Do đó, tuyển thủ các chiến đội khác rủ rê, lôi kéo Phương Duệ cho vui chứ Diệp Tu thì không. Nói một cách nào đó, lời của hắn cũng như lời của Lâu Quan Ninh bên Nghĩa Trảm, vừa là tuyển thủ vừa là người cầm trịch.

“Rốt cuộc mình có muốn mời Phương Duệ về không?” Trần Quả ngờ vực.

“Không.” Diệp Tu cười, lắc đầu.

“Mua hắn về không làm mình mạnh hơn à?” Trần Quả hỏi. Cô cũng liên tục học hỏi nâng cao kiến thức, tuy trình Vinh Quang của cô không còn cách nào đề thăng nữa, nhưng cô rất muốn có thêm ít kiến thức lí thuyết, thêm mắt nhìn chuyên nghiệp để trở thành người dẫn dắt câu lạc bộ đủ chuẩn.

“Không phải thế.” Diệp Tu nói, “Chỉ cần cho đầy đủ phạm vi phát triển, một tuyển thủ ở trình cậu ta bước vào đội nào, đội đó chắc chắn sẽ mạnh lên. Nhưng riêng nhà mình thì phải tính tới hệ số lợi nhuận nữa. Tuyển thủ hạng sao, rồi mua thêm nhân vật để cậu ta cầm, cần hết bao nhiêu vốn đầu tư? Ngoài ra phải tính tới chi phí hợp đồng, bỏ hết trứng vào một cái giỏ, liều lĩnh quá. Tui cảm thấy mình không nhất thiết phải vậy.”

Trần Quả nghe vào hiểu ngay. Xét cho cùng, cũng chỉ vì khả năng tài chính của Hưng Hân không đủ. 5 triệu tiền thưởng quán quân vòng khiêu chiến đã chia chác sạch. Tiền lời phát sóng, vé vào cửa, thêm một loạt hợp đồng tài trợ Hưng Hân kí được sau này, tài chính có thể vận dụng trong tay hiện nay khoảng 12 triệu. Ngụy Sâm còn 18 triệu khác đã hứa sẽ đầu tư cho chiến đội sử dụng, nhưng chưa tới lúc bất đắc dĩ, cả Trần Quả lẫn Diệp Tu đều không muốn đụng tới tiền của Ngụy Sâm.

12 triệu…

Dưới tình huống Phương Duệ chắc chắn sẽ chuyển nhượng, cho dù hắn có là tuyển thủ hạng sao đi nữa thì giá cả cũng sẽ không quá cao. Nhưng nếu mua Phương Duệ về, phải kiếm cả nhân vật cho hắn. Mua trọn gói Phương Duệ và Quỷ Mê Thần Nghi, 12 triệu không đủ. Chưa kể, Phương Duệ sẽ không ù ù cạc cạc bỏ qua vấn đề thu nhập như đám chủ lực chiến đội Hưng Hân, nhất định phải kí hợp đồng chuyên nghiệp. Hiện nay, Phương Duệ ở Hô Khiếu đang cầm tờ hợp đồng với lương mỗi năm 6 triệu rưỡi, hắn lại đang trên đỉnh cao phong độ, không phải chuyển nhượng do gặp vấn đề về trạng thái, vậy đãi ngộ không lí do gì giảm sút. Cho dù Hưng Hân có sử dụng cả 18 triệu của Ngụy Sâm, bưng được ông thần này về nhà rồi cũng đói cơm rách áo. Bản thân Hưng Hân có lượng chi tiêu hằng ngày rất lớn, các tuyển thủ trong đội vẫn phải kí hợp đồng chuyên nghiệp để hợp qui tắc của Liên minh, khoản chi cho bên công hội của Ngũ Thần, vấn đề nhà thi đấu Hưng Hân còn chưa giải quyết xong.

“Vậy cậu góp vui trên Weibo làm gì?” Trần Quả tính toán, thấy hốt không nổi Phương Duệ rồi. Thế nhưng cô không tin Diệp Tu chỉ vì rảnh đời mà kiếm chuyện chơi, xưa nay hắn làm việc luôn có dụng ý.

“Ha ha, kiếm cái cho dân tình giải trí thôi ấy mà!” Diệp Tu nói.

“Rồi sao nữa?” Trần Quả chưa chịu nhụt chí. Cô không tin Diệp Tu không tính đến sau đó.

Quả nhiên, Diệp Tu click chuột vào tab Triệu Dương giải nghệ: “Nhân vật Hải Vô Lượng, chúng ta có thể tăm tia.”

“Hải Vô Lượng, khí công sư? Mình có cần hở?” Trần Quả ngẩn ra.

“Ít nhất nó dễ ăn hơn Phương Duệ.” Diệp Tu nói.

“Lâm Hải có chịu nhả ra không?” Trần Quả hỏi. Ý nghĩa của Hải Vô Lượng đối với chiến đội Lâm Hải cũng như Nhất Diệp Chi Thu đối với Gia Thế, Vương Bất Lưu Hành đối với Vi Thảo. Muốn hốt kiểu nhân vật như thế không thể chỉ kêu giá bằng trang bị hay thực lực nhân vật. Chúng nó là linh hồn và át chủ bài của cả một chiến đội, muốn mua là mua đứt luôn tình cảm của mọi người hướng về chúng. Nhân vật kiểu đó chắc chắn sẽ mắc chứ không rẻ.

“Tui nghĩ chắc có cơ hội.” Diệp Tu nói.

“Sao?”

“Nếu Lâm Hải vẫn còn ý chí, tui nghĩ Triệu Dương sẽ không đến mức giải nghệ lúc này.” Diệp Tu nói.

Hai tuyển thủ cùng năm với Triệu Dương là Vương Kiệt Hi và Dương Thông đều vẫn đang đánh đấm khí thế, nhưng một chiến đội không có ý chí sẽ làm át chủ bài của mình hết hi vọng mà ra đi. Một chiến đội không còn ý chí, dĩ nhiên cũng sẽ không liều mạng ôm chặt nhân vật át chủ bài không buông.

Đấy là cái mà Diệp Tu tính toán. Trong lúc mọi người đều đang bàn luận không biết Lâm Hải sẽ đem tuyển thủ khí công sư nào về thế chỗ Triệu Dương, hắn lại nghĩ đến chuyện ôm nhân vật át chủ bài của người ta đi.

“Ặc… nếu nhà khác cũng muốn cướp với mình thì sao?” Trần Quả nói. Nhân vật không có lựa chọn hay ý thức cá nhân như tuyển thủ khi giải nghệ. Nhân vật là chết, câu lạc bộ gả đi đâu là về nhà đó, cho nên câu chuyện cạnh tranh chỉ đơn thuần nói về giá cả. Nhưng đấu giá ư... Hưng Hân chơi không nổi.

“Ha ha, chị nghĩ kĩ đi, trong các đội mạnh ở Liên minh bây giờ có khí công sư nào ngồi slot chủ lực?” Diệp Tu cười.

Trần Quả ngẩn ra. Trong đầu cô nhảy ra ngay một cái tên: Gia Thế.

Tuyển thủ Quách Dương, nhân vật Khí Xung Vân Thủy, chủ lực đứng đầu Gia Thế trong khoảng thời gian Trần Quả còn là fan, dĩ nhiên cô biết rất rõ. Có điều về sau…

“Hô Khiếu và Lam Vũ.” Diệp Tu đã trả lời giúp Trần Quả, “Trong tám đội tứ kết mùa giải trước, chỉ hai đội này có khí công sư. Khí công sư của Hô Khiếu chuyển nhượng đến từ Gia Thế, không nằm trong đội hình gốc của họ, mùa giải trước cũng không hòa nhập được vào tổng thể, thậm chí còn không ngồi vững ghế chủ lực. Đừng nói muốn mua về, khả năng Hô Khiếu bán đi khí công sư còn cao hơn. Bên Lam Vũ thì nhân vật khí công sư Đào Lạc Sa Minh đã có thực lực không kém. Nếu mua vài ba món trang bị từ Hải Vô Lượng để buff nó nghe còn hợp lí, chứ mua hẳn luôn Hải Vô Lượng thì hệ số lợi nhuận quá thấp, không phải phong cách của chiến đội Lam Vũ.”

“Ý cậu là chúng ta không có đối thủ cạnh tranh quá mạnh cho Hải Vô Lượng?” Trần Quả nói.

"Con hàng ngon" là từ được dùng trên thị trường chuyển nhượng, ở đây không phải cố tình nói tục. Hơn nữa, nó cũng là nguyên văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.