Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1193: Cái đáng sợ chính là khí thế



Edit & beta: Lá Mùa Thu

Má ơi nhanh quá! Thảo nào đến cả Lưu Tiểu Biệt cũng phải thua.

Tiêu Vân khiển Đại Kích lùi về tránh. Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng khi thật sự đối mặt vẫn khá căng thẳng. Đỡ chính diện éo nổi! Tiêu Vân đã đoán đúng, giờ chỉ cần làm theo kế hoạch đã định trước thôi.

Ẻm muốn chơi nhanh, mình sẽ bắt ẻm chậm lại. Với kinh nghiệm cầm pháp sư chiến đấu của mình, không lẽ mình không dẫn dắt tiết tấu ẻm được?

Trong một trận đấu cùng nghề, hai bên đều hiểu quá rõ đối phương có thể thao tác những gì. Nếu Đường Nhu không phải pháp sư chiến đấu, Tiêu Vân chưa chắc sẽ tự tin đến vậy. Nhưng Đường Nhu đã là pháp sư chiến đấu, còn là một tân binh, hiểu biết và độ thuận tay có hạn, trận đấu này Tiêu Vân chắc mẩm ưu thế sẽ nghiêng về phía mình.

Hắn ung dung khiển Đại Kích nhảy lùi, tránh khỏi Long Nha do Hàn Yên Nhu đâm tới, rồi lại nhảy thêm cái nữa để né Đâm Liên Tiếp của Hàn Yên Nhu nối liền. Hai hit đâm hụt, Hỏa Vũ Lưu Viêm đột nhiên hất lên thành một cú Thiên Kích vừa mới cooldown xong. Chiến mâu trong tay Đại Kích đè thấp xuống, Thiên Kích liền bị ngăn cản, đánh dấu hit thứ ba thất bại của Hàn Yên Nhu.

Tiêu Vân nhếch môi cười khẩy, cảm giác như đang chơi trò mèo vờn chuột.

Huyễn Văn ma pháp thuộc tính ánh sáng tích lũy từ hit Thiên Kích đầu tiên bay ập vào mặt hắn. Quả nhiên cô nàng cướp thế tấn công liên tục, một giây cũng không cho ai kịp thở! Huyễn Văn nằm trong dự tính của Tiêu Vân nên hắn nhẹ nhàng né tránh. Hàn Yên Nhu lại tiếp tục công kích, lần này tốc độ nhanh hơn hẳn do có buff từ Huyễn Văn. Dĩ nhiên Tiêu Vân cũng lường trước luôn. Hắn tìm cách đỡ đòn chứ không tránh mãi để ngăn Đường Nhu tăng tốc. Cái hắn muốn là hạn chế chuỗi tấn công liên tục để đảo loạn tiết tấu của cô.

Tiêu Vân thực hiện điều đó rất thành công. Dù sao hắn cũng là một thành viên chiến đội Vi Thảo, đã train pháp sư chiến đấu suốt mấy năm rồi. Nhìn nhịp đánh của Đường Nhu, hắn biết rõ cần phải cắt vào chỗ nào để gây rối loạn, khiến đối thủ ức chế nhất.

Lại thế nữa ư...?

Tình cảnh hiện tại, Đường Nhu không hề xa lạ, thậm chí còn có cả kinh nghiệm xương máu mới tích lũy nữa kìa. Lượt đấu trước gặp Nghĩa Trảm, tuy Hưng Hân thắng 2 điểm lôi đài thật đấy, nhưng Đường Nhu với tư cách tướng đầu tiên ra trận lại thua bởi tướng thứ hai bên địch - tuyển thủ Văn Khách Bắc, cũng là một pháp sư chiến đấu. Hai lượt liên tục, Đường Nhu đều gặp các trận cùng nghề. Không những vậy, Tiêu Vân và Văn Khách Bắc đều sử dụng cách đánh áp chế, quấy rối mà chỉ có những người thạo nghề mới thực hiện được. Tiêu Vân lão luyện hơn Văn Khách Bắc, nên ức chế mà hắn gây ra cho Đường Nhu cũng ngột ngạt hơn.

Ngột ngạt hơn, khó chịu hơn, và... cũng bắt đầu quen hơn rồi.

Bá Toái quét ra! Đường Nhu vẫn không chịu từ bỏ lối đánh chủ động. Nụ cười khẩy trên khóe môi Tiêu Vân càng sâu. Hắn khẽ vẩy chuột, Đại Kích cũng tung một hit Bá Toái hòng đập thẳng vào Bá Toái của Hàn Yên Nhu. Thao tác nhanh như chớp mắt, hai thanh chiến mâu gần như đã va chạm nhau, Hỏa Vũ Lưu Viêm bỗng vung lên.

Chọn một thời điểm quá sít sao, muốn điều chỉnh kỹ năng trong tích tắc, Đường Nhu không được phép mắc sai lầm. Và cô đã thành công!

Hỏa Vũ Lưu Viêm sượt qua chiến mâu của Đại Kích, Hàn Yên Nhu nhảy bật lên không trung, thoát khỏi Bá Toái một cách đầy hung hiểm. Tim khán giả ngừng đập, Hàn Yên Nhu né được rồi, Tiêu Vân tính sao?

Phản ứng đách kịp chứ sao! Thời điểm mà Đường Nhu chọn đã tiệt mọi đường phản ứng của Tiêu Vân. Đừng nói là hắn, dù bất kỳ ai có tốc độ tay nhanh gấp mười, gấp trăm lần cũng không xử lý kịp pha quay ngoắt 180 độ của Đường Nhu.

Chết!

Tiêu Vân chỉ kịp chửi thầm trong bụng, thậm chí nụ cười khẩy trên môi còn chưa xịu xuống, Đại Kích đã bị Bá Toái của Hàn Yên Nhu quét trúng, đồng thời một chuỗi ánh lửa quấn lấy toàn thân hắn. Hiệu ứng Lưu Viêm trên chiến mâu Hỏa Vũ Lưu Viêm kích hoạt!

Chỉ cần đánh trúng một hit, con đường về sau rất dễ đi tiếp. Kỹ năng ào ào đổ tới, chiêu nào chiêu nấy nhanh như điện, tạo thành liên kích. Liên kích đâu thể muốn ngắt là ngắt, nếu không nó đã chẳng được gọi tên như vậy. Hỏa Vũ Lưu Viêm trong tay Hàn Yên Nhu không ngừng tiếp xúc thân mật với cơ thể Đại Kích. Đường Nhu tập trung cao độ, chỉ mong có thể đánh hoài đánh mãi, đánh cho đối thủ chết luôn.

Tiếc thay, đời không như mơ. Tiêu Vân đã chơi pháp sư chiến đấu đến mức nhuần nhuyễn rồi, hắn tìm ra sơ hở trong chuỗi liên kích của Đường Nhu nhanh lắm.

Nộ Long Xuyên Tâm!

Vừa chớp được cơ hội, Tiêu Vân ra hẳn đại chiêu. Đường Nhu vội vàng xoáy chiến mâu về đỡ, song khó lòng nào đỡ hết sức mạnh của đại chiêu. Thế tấn công của cô vì thế mà bị ngắt ngang, trong khi Tiêu Vân thừa thế Nộ Long Xuyên Tâm thành công, bật ngược bằng một đợt dồn dame mạnh mẽ.

Cách Đường Nhu đối phó thế tấn công của Tiêu Vân trái ngược hoàn toàn với hắn. Cô không quan sát tìm cơ hội, mà cứ cố thao tác, thao tác không ngừng để xử lý mỗi một hit tấn công của Đại Kích, như thể Đại Kích đánh hit nào sơ hở hit ấy vậy. Thế nhưng sự thật là chuỗi công kích của Đại Kích không hề chừa cho Hàn Yên Nhu bất kỳ khoảng trống nào. Đường Nhu không ngừng thử nghiệm, nỗ lực, tất cả đều vô vọng.

Tuy nhiên, kiểu đánh cố chấp của cô gây nên áp lực rất lớn cho đối thủ. Tiêu Vân bỗng thấy một cảm giác nguy hiểm nổi lên rõ rệt, như thể chỉ cần sẩy tay một cái là sẽ thua ngay tắp lự. Áp lực tâm lý này nằm ngoài dự tính của Tiêu Vân. Hắn căng hết cả thẳng, không dám lơ đễnh dù chỉ mảy may, nhưng càng căng thẳng càng mất chính xác trong thao tác, bắt đầu tự tạo thêm áp lực khiến bản thân vã mồ hôi. Thế là chuỗi liên kích của Tiêu Vân chưa kéo dài bao lâu đã để lộ sơ hở. Đường Nhu nãy giờ vẫn tập trung vừa đỡ vừa đánh, thấy vậy lập tức chớp cơ hội nhào vào bằng một thái độ như muốn yolo với cả thế giới. Một hit thành công dẫn đường cho mưa kỹ năng ào ào trút xuống. Tiêu Vân có sẽ tìm khoảng trống quấy rối tiết tấu của cô lần nữa? Cần gì sợ, đánh tiếp là xong!

Đôi bên cứ thế đâm qua chọt lại, nhưng dù đánh hay bị đánh, Hàn Yên Nhu mãi vẫn duy trì thái độ cắm đầu công kích. Lúc đánh thì quyết chí tiến lên, lúc bị đánh thì cho đối thủ cảm thấy áp lực nặng nề, gai ốc rợn khắp người.

Mồ hôi trên trán Tiêu Vân càng lúc càng nhiều, tim càng lúc càng mệt. Quá căng thẳng khiến hắn đánh rất bó buộc, lo lắng cứ tích tụ. Càng không muốn sai lầm, sai lầm càng tìm đến. Vai trò tấn công và phòng thủ dần dần bị hoán đổi, thời gian Tiêu Vân tấn công áp đảo ngắn đi, thời gian Đường Nhu cướp cơ hội lật ngược dài ra.

Trao đổi mấy lần, thanh HP vốn nhiều hơn của Đại Kích dần dần bị mài bằng với Hàn Yên Nhu. Tiêu Vân nhìn mà hoảng, bắt đầu phạm sai lầm khắp nơi. Hắn liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, phải ổn định, nhưng hai bàn tay như không nghe sai khiến, cứ cứng đờ như không thuộc về mình. Cảm giác thao tác đâu cả rồi? Tiêu Vân thật muốn nhét tay vào miệng gặm gặm xem nó có biết đau không chứ!

Lượng máu cao hơn đối thủ 43% bị mài mòn, sau đó bị dẫn trước.

Tiêu Vân càng đánh càng rối, mất hẳn cái khí thế đoán đâu trúng đó hồi đầu game. Giờ những gì còn lại trong hắn chỉ là hoảng loạn.

Sao lại thế này?

Tiêu Vân không hiểu nổi. Hắn đã chuẩn bị kỹ càng để đối phó Đường Nhu, lòng tin tràn ngập, sao vào trận lại không phát huy được thế này? Sao trạng thái hôm nay tệ vậy?

Tiêu Vân chẳng cách nào ổn định tâm trạng. Cục diện mất khống chế, kết quả duy nhất chờ đợi hắn là thất bại.

Đường Nhu thành công một chấp hai, tiến vào trận lôi đài thứ ba.

Nhà thi đấu lặng ngắt như tờ.

Thành tích một chấp hai có bá đạo không? Có. Nhưng lời tuyên bố ngạo mạn muốn một chấp ba của Đường Nhu vẫn chưa thực hiện được. Người ra trận kế tiếp của Vi Thảo lại chính là đội trưởng Vương Kiệt Hi, trong khi Đường Nhu đánh xong trận vừa rồi chỉ còn dư lại 16% HP.

"Chỉ đạo Lý, anh thấy... thế nào..." Bình luận viên Phan Lâm trên tivi cũng phải ấp úng. Ôm cây máu 16% HP gặp Vương Kiệt Hi? Hi vọng quá xa vời!

"Ha ha, cái hay của thể thao là sự khó đoán! Biết đâu chúng ta sắp chứng kiến kỳ tích thì sao?" Lý Nghệ Bác cười.

"Ồ, nói thế xem ra chỉ đạo Lý vẫn đánh giá cao Đường Nhu?" Phan Lâm nói.

"Đã đánh đến đây rồi, Đường Nhu lại là một tuyển thủ rất liều mạng, biết đâu chừng yolo thắng luôn?" Lý Nghệ Bác nói.

"Ok, đề tài nóng hổi mà chúng ta dõi theo suốt năm lượt nay đã đến hồi kết, Đường Nhu của chiến đội Hưng Hân vs Vương Kiệt Hi của chiến đội Vi Thảo!" Phan Lâm tuyên bố.

Bình luận viên đã hô hào trên tivi, bảng điện tử trong nhà thi đấu cũng đã hiện tên, thế nhưng Vương Kiệt Hi không gấp gáp lên sân mà vẫn đứng đó chờ Tiêu Vân quay về.

Thấy đội trưởng nhìn mình, Tiêu Vân cúi gằm mặt, chỉ muốn kiếm cái hốc chui vào tự kỷ.

"Điều đáng sợ nhất ở Đường Nhu không phải ở kỹ thuật, cũng không phải tốc độ tay, mà là cái khí thế của cô ấy." Vương Kiệt Hi nói xong câu này mới cất bước quay đi.

Hưng Hân vs Vi Thảo, trận thứ ba lôi đài.

Đối thủ cuối cùng trên quãng đường một chấp ba. Chỉ cần thắng trận này nữa thôi, Đường Nhu sẽ hoàn thành lời thề. Chỉ một bước nữa thôi.

Nhưng, Đường Nhu đã sức cùng lực kiệt.

Vương Bất Lưu Hành lướt xuống từ giữa trời, sau lưng là cả một đường ánh sao lấp lánh vẩy ra bởi đuôi chổi Diệt Tuyệt Tinh Thần.

"Một chấp ba không phải dễ dàng đâu!" Vương Kiệt Hi nói.

Trận thứ ba lôi đài, Vương Kiệt Hi thắng. Thắng trắng.

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm cả nhà thi đấu.

Nếu Đường Nhu một chấp ba thành công, khán giả sẽ không vui. Nhưng khi thấy cô bị Vương Kiệt Hi đánh bại nhanh đến vậy, họ lại cảm thấy hụt hẫng. Rốt cuộc trong lòng họ trông chờ một kết quả thế nào, có lẽ cũng chẳng ai biết.

Khu vực chiến đội Hưng Hân lặng im đến đáng sợ. Thất bại trong lời tuyên thệ một chấp ba? Chẳng sao hết, thậm chí xét theo tình thế trận đấu, tướng đầu nhà mình đã đánh đến tận tướng thứ ba nhà địch là một ưu thế quá mạnh mẽ. Nhưng hậu quả của lời thề...

Lúc này, bất kể Trần Quả có tự miễn cưỡng bản thân bao nhiêu đi nữa cũng không thể nhoẻn miệng cười nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.