Toàn Chức Cao Thủ

Chương 12: Huyệt Động Nhền Nhện (1)



Bốn tên này quả thật quá trắng trợn, vụng trộm ở một bên bàn tính, để một mình Diệp Tu làm culi ở bên kia. Cũng may cả đám vẫn chưa hoàn toàn xem Diệp Tu như thằng ngu, tính toán xong bốn người mới chịu đến giúp Diệp Tu đánh quái, vừa đánh vừa giải thích cho hành vi lười biếng lúc nãy: “Vừa rồi công hội có chút chuyện, không chuyên tâm được, giờ thì tốt rồi.”

“Mọi người nỗ lực lên.” Diệp Tu thản nhiên nói một câu, không hề nghi ngờ.

Bốn tên kia mừng thầm trong bụng. Vì vậy suốt cả giai đoạn hợp sức cùng nhau này, bốn vị lão làng lại thêm một cao thủ là Diệp Tu, đánh phó bản này rất có phong thái nghiền ép, ai cũng giết thật sảng khoái, nhìn từ ngoài vào không thấy bất kỳ âm mưu nham hiểm nào.

“Công kích của tên này rất cao a, có phát hiện không?” Điền Thất bên này nhỏ giọng nói thầm với Nguyệt Trung Miên.

“Hình như là do cây trường mâu kia, tao chưa thấy nó bao giờ.” Nguyệt Trung Miên nói.

“Tao cũng không biết, không chú ý mấy cây trường mâu cấp thấp lắm.” Điền Thất bảo.

“Nếu giết chết tên này xong mà rớt ra được thì tốt rồi.” Nguyệt Trung Miên nói.

“Rớt ra để làm gì chứ, công kích cao tới đâu cũng chỉ là hàng cấp thấp, dùng không được mấy ngày.” Điền Thất nói.

“Vậy cũng đúng.” Nguyệt Trung Miên gật đầu.

Hai bên không đụng chạm lẫn nhau, cùng nhau hợp tác, ra ra vào vào Rừng Rậm Cách Lâm, hiệu suất cực kỳ tốt, có hơi đáng tiếc là bọn họ không được gặp BOSS ẩn Ám Dạ Miêu Yêu.

Giết xong mấy lần, Quân Mạc Tiếu là người đầu tiên đạt cấp 10. Không có biện pháp, ai bảo hắn là người đầu tiên giết chết Ám Dạ Miêu Yêu chứ, kinh nghiệm thưởng khá nhiều. Rừng Rậm Cách Lâm cũng chỉ có một con BOSS ẩn, một lần thế này cũng khiến Quân Mạc Tiếu leo được khá cao trên bảng cấp bậc khu 10, tiếc là người đầu tiên đột phá cấp 10 không phải là hắn. Mà là một người chơi tên Lam Hà, lúc lên cấp 10 là lần thứ hai người này leo lên hệ thống thông báo, lần đầu tiên là cùng một đội bốn người qua cửa đầu tiên phó bản Rừng Rậm Cách Lâm.

Thấy được Quân Mạc Tiếu lên cấp 10, cả lũ Nguyệt Trung Miên khẩn trương, e sợ tên này viện cớ phải đi làm mấy nhiệm vụ cấp 10 mà trốn đi. Ai ngờ Diệp Tu chỉ cười nói một câu “Lên rồi”, sau đó trong tiếng chúc mừng lại cùng bọn họ vào Rừng Rậm Cách Lâm.

Lần đầu giết Ám Dạ Miêu Yêu cũng không kéo kinh nghiệm cách xa bao nhiêu, lần đánh phó bản này bốn người Nguyệt Trung Miên đồng thời đạt cấp 10. Trên người năm người họ cũng đã bổ sung không ít trang bị.

“Người anh em, chúng ta phối hợp rất tốt, hiện tại bốn người chúng ta ai cũng cấp 10, đi đánh Huyệt Động Nhền Nhện không?” Điền Thất nói với Diệp Tu. Nguyệt Trung Miên và Diệp Tu từng xảy ra xung đột, đột nhiên trở nên thân thiết thế nào cũng khiến người ta cảm thấy kì lạ. Vì vậy Nguyệt Trung Miên vẫn giữ thái độ không vừa mắt, Điền Thất đứng ra làm người hòa giải thỉnh thoảng cười nói ha ha với Diệp Tu.

Diệp Tu vô cùng đồng ý với đề nghị này, chỉ bày tỏ muốn đi trước học một ít kỹ năng. Điểm kỹ năng không chỉ được thưởng lúc làm nhiệm vụ thông thường, ngoài ra còn có khen thưởng khi lên cấp, đánh quái đến một số lượng nhất định cùng với một số nhiệm vụ khiêu chiến, chỉ cần thực hiện đầy đủ những chỉ tiêu máy móc này điểm kỹ năng có thể lên đến 4000. Vừa rồi từ cấp 7 lên đến cấp 10, điểm kỹ năng cũng tích cóp được một ít, chủ yếu dùng vào kỹ năng mới mà cấp 10 có thể học.

Bốn người khác đương nhiên cũng muốn học. Vì vậy trước tìm thầy dạy kỹ năng, sau sẽ tập hợp ở Huyệt Động Nhền Nhện.

Ngoài cửa Huyệt Động Nhền Nhện không có nhiều người, dù sao cả đội bọn họ tăng cấp xem như khá nhanh, hơn nữa người chơi mới nếu xem hướng dẫn cũng sẽ không chú ý đến phó bản này.

Bên ngoài chỉ có một ít người chơi đã có đội, bởi vì độ khó của phó bản rất cao, cho nên lúc thêm đội đều hỏi một chút tình huống trang bị thế nào, tổ đội không hề thoải mái. Năm người bọn Diệp Tụ lại rất dứt khoát, tới cũng không nói gì, trực tiếp đi vào, lúc này đây, đám người Nguyệt Trung Miên lén lút thì thầm với nhau.

“Lập tức để hắn chết hay còn xem tình huống?” Một người nhỏ giọng hỏi.

“Xem thử cái đã, người này rất lợi hại, trước cứ lợi dụng hắn, đến khi đánh BOSS thì mới tiến hành, thế nào?” Điền Thất đề nghị.

“Ừ.” Những người khác đều không có ý kiến, thành thật mà nói bọn họ không có thù hằn gì với Diệp Tu, thấy thao tác của người này xuất sắc, là người đánh ra sát thương cao nhất trong đội, đều không nỡ để hắn đi, nhưng nể mặt bạn bè là Nguyệt Trung Miên, rốt cuộc vẫn đi đến một bước này, cả đám ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thầm tiếc nuối.

“Có mang theo thuốc giải độc hết chưa?” Sau khi vào phó bản Điền Thất hỏi mọi người, tất cả mọi người đều đáp ừ, chỉ có Diệp Tu tùy ý cười nói: “Không cần.”

“Tên này, muốn chết.” Nguyệt Trung Miên rất khó chịu với giọng điệu tràn đầy tự tin của Diệp Tu.

“Càng tiện cho chúng ta hành động.” Điền Thất ngược lại nghĩ rất thoáng.

Bên trong Huyệt Động Nhền Nhện khá tối, có thể nhìn thấy mạng nhện giăng đầy, trên mặt đất thỉnh thoảng thấy một ít hài cốt, trông thật u ám và kinh khủng. Đám người Nguyệt Trung Miên hơi khẩn trương, ở Vinh Quang khi chết cũng sẽ rơi kinh nghiệm, ở thế giới bình thường là 10%, trang bị cũng có khả năng rơi xuống, nhưng tỷ lệ thấp. Khi tới Thần Chi Lĩnh Vực lại càng đáng sợ, chết sẽ mất 20% kinh nghiệm, tỷ lệ rớt trang bị cũng cao hơn.

Lại nhìn Quân Mạc Tiếu, hắn lúc này giống như vẫn đang ở Rừng Rậm Cách Lâm, cầm theo chiến mâu tiến về phía trước. Bốn người Nguyệt Trung Miên vừa thấy tên này chủ động dò mìn, cảm thấy thực tiện.

Diệp Tu đối với phó bản cấp thấp đều sớm quên sạch, trong ấn tượng của hắn thì hình như mình có viết một cái hướng dẫn về Huyệt Động Nhền Nhện, hiện tại chẳng nhớ gì cả, ngẫm lại đã là chuyện của mười năm trước rồi.

Diệp Tu còn đang thổn thức tưởng nhớ, rất nhiều bóng đen đột nhiên xuất hiện từ phía khe đá, nhắm mặt Quân Mạc Tiếu mà đánh. Diệp Tu tay trái nhấn phím tay phải cầm chuột, Quân Mạc Tiếu lăn mình về phía sau né đòn công kích, vừa đứng dậy thì đánh ra một đòn Thiên Kích.

Thứ đang nhào đến chính là Nhền Nhện Xanh thuộc loại cận chiến, sau khi trúng một đòn công kích thì lật ngược chiếc bụng to văng ra ngoài, ra đòn với một mục tiêu đang bị đánh bay chính là thao tác cơ bản nhất trong Vinh Quang, Diệp Tu sao có thể bỏ qua? Sau một chuỗi âm thanh nhộn nhịp của chuột lẫn bàn phím, Quân Mạc Tiếu cầm chiến mâu nhảy lên, từ trên không đâm điên cuồng xuống vị trí Nhền Nhện Xanh. Phốc phốc phốc phốc liên tiếp bốn kích, từng kích đều chính xác, Nhền Nhện Xanh trực tiếp bị đóng đinh lên khe đá.

“Móa nó, không phải chứ!” Điền Thất kinh hãi.

“Bốn Kích Liên Hoàn Trên Không!!” Tên còn lại cũng rất phối hợp mà sợ hãi kêu lên.

“Cấp 10 đã có thể đánh ra Bốn Kích Liên Hoàn Trên Không?” Người thứ ba nói.

Nguyệt Trung Miên lúc này kinh ngạc há hốc mồm, không nói nên lời.

Bốn Kích Liên Hoàn Trên Không, chiêu này rất nhiều người biết, nhưng đa số đều làm không được. Trên lý thuyết miêu tả cũng khá đơn giản, chính là dùng tấn công thường mà đâm thẳng, Long Nha, tiếp đấy lại đâm hai kích liên tục – kỹ năng cấp 10 Liên Chớp của pháp sư chiến đấu, hoàn thành bốn kích đâm thẳng.

“Tao nghe nói tốc độ tay ngoài 170 mới có thể sử dụng chiêu liên kích này.” Điền Thất nói.

“Đó là dưới tình huống tốc độ đánh tăng lên sau khi thành pháp sư chiến đấu mới làm được mà?” Tên còn lại nhắc nhở.

“Hắn hiện tại còn đang là tán nhân a...”

“Tốc độ đánh của tán nhân và pháp sư chiến đấu hơn kém nhau bao nhiêu?”

“Không biết a, còn phải xem trang bị nữa, trang bị hiện tại của hắn không có khả năng tăng tốc độ đánh.” Trang bị trên người Quân Mạc Tiếu cơ bản đều là những thứ họ thấy được từ lúc vào phó bản.

“Vũ khí thì sao? Phải chăng vấn đề nằm ở vũ khí của hắn?”

“Đừng tìm nguyên nhân nữa, giả sử tụi bây trở thành pháp sư chiến đấu rồi, cho cả đám một bộ trang bị Lưu Quang cộng tốc độ đánh, tụi bây có đứa nào làm được Bốn Kích Liên Hoàn Trên Không không?”

Một hồi trầm lặng, nếu như bọn họ đánh ra được, bọn họ sẽ không kinh ngạc như thế.

“Tên này rốt cuộc là ai?” Ba người nhất thời nhìn về phía Nguyệt Trung Miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.