Bóng Lửa có sát thương chính mang thuộc tính Bóng Tối và sát thương phụ mang thuộc tính Lửa, tuy vậy sát thương chưa bao giờ là cái người ta chú ý ở các chiêu thức của thuật sĩ. Khả năng khống chế, các loại buff và debuff mới gây khó chịu.
Bóng Lửa cũng không ngoại lệ. Ngoài sát thương gây ra khi bùng lên, lửa sẽ tiếp tục đốt trong vòng 6s, mỗi 2s mỗi giật máu một lần, mỗi lần giật máu sẽ ngắt ngâm xướng. Kiếm Sóng của ma kiếm sĩ ra chiêu tức thời nhưng Trận Sóng thì cần ngâm xướng, nên hiệu ứng Bóng Lửa quấy rối cực mạnh đến tiết tấu của ma kiếm sĩ.
Ơ mà, Nghênh Phong Bố Trận thả Bóng Lửa khi nào ấy nhỉ?
Chẳng ai phát hiện, bởi nãy giờ chỉ lo thưởng thức Kiếm Sóng và Trận Sóng của Harris. Hướng Nguyên Vỹ cũng hoảng hồn, không dám nhào lên bậy bạ nữa. Nhưng Ngụy Sâm đâu chịu bỏ qua cơ hội tốt, một cơn mưa Mũi Tên Nguyền Rủa rào rào phóng ra từ khóm hoa nơi Nghênh Phong Bố Trận núp lùm, rõ ràng đã gồng chiêu rất lâu.
Bóng Lửa không ảnh hưởng động tác mục tiêu nên Harris vội lách người né tránh, còn định tiện tay đáp trả một hit nếu không phải sực nhận ra: Số Kiếm Sóng tức thời đã hết sạch, chỉ sót lại Kiếm Sóng Xoáy. Kiếm Sóng Xoáy tên sao nghĩa vậy, thế tấn công không bắn ra theo đường thẳng. Khi sử dụng trong đấu đoàn đội, nó thường mang đến những pha công kích bất ngờ, nhưng 1v1 thì... Mục tiêu không nhiều để trúng ai mình cũng có lợi, chưa kể Kiếm Sóng Xoáy tuy đi theo đường vòng cung nhưng điểm đến không thay đổi, sử dụng chính diện chỉ tổ cho địch dễ né chứ chẳng ích gì.
Có điều ngoại trừ nó, các chiêu Kiếm Sóng khác đều đang cooldown cả rồi.
Hướng Nguyên Vỹ bỗng ngờ ngợ. Hình như mình đã rơi vào một cái bẫy đáng sợ. Mọi chiêu Kiếm Sóng đều cooldown, Trận Sóng khỏi mơ ngâm xướng vì đang dính Bóng Lửa. 6s này do đối thủ cố ý gây nên, hắn có ngu mới bỏ qua cơ hội!
Ý nghĩ vụt qua đầu Hướng Nguyên Vỹ nhanh như gió, và cậu ta vẫn quyết định chơi Kiếm Sóng Xoáy. Chém một nhát hoa rụng cỏ bay, để lại một vệt cong nhìn thấy rõ rệt bằng mắt thường, nếu Ngụy Sâm né không nổi thì thôi về chơi với gà được rồi.
Hướng Nguyên Vỹ chẳng còn cách nào khác, bởi đã hết thời gian xử lý. Thay vì bỏ lỡ dịp tốt, thuận thế đáp trả một hit cho đối phương thêm ít áp lực cũng tốt mà, dù áp lực đó thật sự quá mông lung.
Giờ phải lùi lại...
Hướng Nguyên Vỹ cố sức khiển Harris lùi về sau hòng kéo giãn khoảng cách tạm thời, bởi cậu ta đã nhìn ra nguy cơ đến từ bốn phía. Đối thủ không hề tìm đại một chỗ núp lùm, mà đã lợi dụng hành động tưởng như bình thường ấy để dụ dỗ mình dùng chiêu theo ý hắn, nhằm dễ bề trị ngược lại mình.
Cáo già thật!
Hướng Nguyên Vỹ thầm bình luận về Ngụy Sâm. Ban đầu cậu ta cho rằng mình sẽ gặp Diệp Tu nên toàn nghiên cứu mấy trò đổi chiêu quái gở của tán nhân, ai ngờ đụng phải một thuật sĩ, còn là một thuật sĩ bỉ ổi zâm đãng đến cực điểm. Vì thế Hướng Nguyên Vỹ không dám cho nhân vật quay đầu chạy mà chọn cách nhảy lùi, tránh cho lão thuật sĩ zâm này sẽ giở trò sau lưng mình.
Bất ngờ thay, Ngụy Sâm chẳng giở trò, chẳng hề! Khóm hoa trở về với trạng thái yên tĩnh, còn Nghênh Phong Bố Trận biến đâu mất dạng.
Wtf?
Nhảy lùi thêm mấy bước, Hướng Nguyên Vỹ ngập ngừng dừng chân. Cậu ta không biết khán giả bên ngoài đang kêu gào: Đừng con ơi!
Hướng Nguyên Vỹ không thấy Nghênh Phong Bố Trận, nhưng khán giả thấy. Thằng cha thuật sĩ đê tiện vẫn chui rúc trong khóm hoa, đang nằm rạp xuống đất ngâm chú thuật. Luồng năng lượng liên tục ngưng tụ trên tay hắn, người chơi nào biết chiêu thuật sĩ sẽ nhận ra ngay: Cánh Cửa Tử Vong! Đại chiêu siêu cấp Cánh Cửa Tử Vong level 70!
Mượn địa hình che chắn, cộng thêm phán đoán về tâm lý đối thủ, Ngụy Sâm quyết định ngâm luôn Cánh Cửa Tử Vong - đại chiêu tốn thời gian, tốn mana - dưới tình huống mục tiêu không hề bị Nghênh Phong Bố Trận dùng chiêu nào khống chế sẵn.
"Lên mau đi!!!"
Khán giả gào, tuyển thủ Thần Thoại cũng gào. Có mấy đồng đội của Hướng Nguyên Vỹ đã nắm chặt nắm đấm, đứng bật dậy. Thế nhưng Hướng Nguyên Vỹ vẫn chỉ thận trọng khiển Harris vừa bước tới vừa quan sát, giương kiếm di chuyển từng chút từng chút một về phía khóm hoa che chắn Nghênh Phong Bố Trận.
Cẩn thận chưa bao giờ là sai lầm, nhưng sự cẩn thận hiện có của Hướng Nguyên Vỹ lại khiến khán giả ức chế tới mức chửi tục. Cho đến khi luồng khói đen ngưng tụ trên Bàn Tay Tử Vong khuếch tán rộng khắp, khóm hoa che giấu không nổi nữa, Hướng Nguyên Vỹ mới sực phát giác cái dở của mình. Nếu lúc này còn chưa đoán được luồng khói đen ấy là gì thì thật quá uổng cho bốn chữ tuyển thủ chuyên nghiệp.
Chạy?
Hết kịp rồi!
AoE của Cánh Cửa Tử Vong vốn đã lớn, thêm vào tầm cast mắc zại của Nghênh Phong Bố Trận, Cánh Cửa Tử Vong chắc chắn bao gọn toàn bộ đường chạy của Harris.
Yolo luôn!
Hướng Nguyên Vỹ hạ quyết tâm rất nhanh. Chạy không được thì ta lao lên ngắt chiêu đối thủ! Cánh Cửa Tử Vong dù đã thả ra cũng cần thuật sĩ duy trì liên tục. Nó có thể bị ngắt bất cứ lúc nào, từ bắt đầu ngâm chiêu đến tận khi kỹ năng kết thúc.
Lên đi!!!
Khán giả đồng lòng thét lớn. Họ cảm thấy với khoảng cách Harris đang đứng và tầm bắn của các kỹ năng ma kiếm sĩ, cậu ta chẳng phải sợ Nghênh Phong Bố Trận cho lắm. Chém một nhát Kiếm Sóng vào khóm hoa, Cánh Cửa Tử Vong 100% sẽ bị ngắt.
Hướng Nguyên Vỹ cũng nghĩ vậy, bèn khiển Harris xông lên vung đoản kiếm. Sóng ma pháp cuồn cuộn chảy xuôi lưỡi kiếm.
Xuất kiếm!
Ầm!
Theo âm thanh nặng nề vang dội như thể xuyên thấu mấy tầng không gian, một hố đen thông với thế giới khác chầm chậm xoay tròn, hiện ra trước mặt Harris.
Cái đù!!
Vô số khán giả muốn rớt khỏi khán đài. Cánh Cửa Tử Vong bất ngờ chắn giữa hai người! Nếu ngay lúc phát hiện, Hướng Nguyên Vỹ ù té chạy như mấy con gà mới biết chơi, nói không chừng có thể thoát được phạm vi khống chế của Cánh Cửa Tử Vong thật đấy. Đáng buồn ở chỗ cậu ta là một tuyển thủ chuyên nghiệp, kinh nghiệm đánh giải trình cao nói với cậu ta rằng đíu thể chạy kịp, nên thôi áp sát ngắt chiêu luôn sẽ hay hơn. Thế là cậu ta đâm thẳng đầu vào Cánh Cửa Tử Vong.
E rằng chính bản thân Cánh Cửa Tử Vong cũng phải hết hồn. Chắc cả đời nó cũng chưa từng thấy con mồi nào dễ tóm đến vậy, khi những luồng khí chui ra từ lỗ đen chưa đi được nửa mét đã chộp được vào vai Harris. Đừng nói né tránh, Hướng Nguyên Vỹ đến một phản ứng nhỏ nhất cũng không thao tác kịp đã bị khí đen cuốn lấy, kéo vào cánh cửa.
Cánh Cửa Tử Vong đến nhanh mà đi cũng vội. Trong một trận 1v1 nó thường được dùng với mục đích chủ yếu gây sát thương. Tác dụng khống chế con mồi của nó không quá to lớn bởi thuật sĩ cần thao tác để duy trì liên tục, mà 1v1 thì lấy ai khác để tấn công thêm? Đợt sát thương đến từ ma giới đủ cho con mồi thốn tới rốn, còn bị quăng quật cho khỏi làm người.
Ngụy Sâm ung dung hơn hẳn Hướng Nguyên Vỹ. Với tốc độ tay không quá cao, hắn tuôn ra hết kỹ năng này đến kỹ năng khác đã chuẩn bị sẵn. Trên người Harris dán đầy debuff, khi thì chạy loạn không theo điều khiển, lúc thì dính trói buộc, rồi lại bị khống chế... Tiết tấu tấn công được Ngụy Sâm nắm giữ cực tốt. Nếu không kiểm soát được cả tiết tấu, một lão tướng sẽ coi như hết đát, vì dù kinh nghiệm có dày cỡ nào đi nữa cũng đâu thể vận dụng được.
Hướng Nguyên Vỹ không chịu bỏ cuộc, giãy dụa rất dữ dội. Nhưng cục diện không dễ đột phá, cuối cùng Harris vẫn phải ngã gục. Ngụy Sâm thắng.
Hướng Nguyên Vỹ buồn bã xuống sân, trong lòng toàn những ý nghĩ bắt đầu bằng chữ "nếu". Nếu thế này, nếu thế kia... Thế nhưng thi đấu làm gì có "nếu"? Những "nếu" ấy, rồi sẽ hóa làm kinh nghiệm giúp một tuyển thủ trưởng thành.
Ngụy Sâm tươi roi rói bước chân về chỗ, những âm thanh la ó phản đối xung quanh chỉ như gió thoảng bên tai với hắn, bước chân hắn nhẹ bẫng, nhanh nhẹn như trẻ lại cả mười tuổi.
"Lão phu xuất trận, thấy điểm là lận!" Thản nhiên nhận lấy chúc mừng của đồng đội, Ngụy Sâm mở miệng lập tức chém.
"Kinh vãi, kinh vãi!" Bất ngờ thay, Diệp Tu không troll hắn như mọi khi.
"Ủa sao vậy? Sao hôm nay hòa thuận vậy?" Trần Quả tưởng tai mình có sạn chứ! Một ngày nào đó thức dậy không nghe Diệp Tu với Ngụy Sâm đá đểu nhau, e rằng mặt trời khó thể mọc.
"Ha ha ha..." Diệp Tu cười khan, không giải thích.
Ngụy Sâm đứng đó hưởng thụ tán tụng kèm chém gió một hồi, mới hất hất đầu: "Tao đi WC."
"Ủa?"
Nhìn theo bóng lưng hắn, mọi người đều ngạc nhiên. Ủa ai chả đi WC trước khi vào trận? Mới đánh có tẹo thời gian lại đi tiếp rồi...?
"Ổng... không phởn như ổng thể hiện ngoài mặt đâu." Diệp Tu đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Trần Quả ngẩn ra.
"Suốt cả trận ổng không nói câu rác rưởi nào hết." Diệp Tu thở dài.
Trần Quả vẫn ngẩn người, quay mặt nhìn bóng dáng Ngụy Sâm đã đi xa. Rõ ràng hắn vẫn nghếch mặt lên trời như bao lần đánh xong trước nay, nhưng Trần Quả bỗng cảm thấy đâu đó một nỗi mệt nhoài, nỗi mệt nhoài đã được ẩn giấu thật sâu.
Mà trận đấu vẫn đang tiếp diễn...
"Em lên đây!" Tô Mộc Tranh đứng dậy. Cô là tướng solo thứ hai của Hưng Hân.
"Cố lên." Mọi người cổ vũ.
"Là Tô Mộc Tranh." Bên phía Thần Thoại, tổ ba chàng mõm chó ngước nhìn cái tên quen thuộc của đồng đội cũ.
"Để tui lo." Vương Trạch xem ra rất tự tin, bởi Thần Thoại bố trí cho gã đấu solo là để gặp Tô Mộc Tranh.
"Cố lên, đã đến lúc chứng tỏ bản thân!" Hạ Minh nói với Vương Trạch.
Lúc Vương Trạch còn ở Gia Thế chưa bao giờ được slot chủ lực nên trong lòng luôn có cảm giác cấp thiết cần thể hiện. Gia Thế đi tong rồi, gã hết cơ hội tranh thủ. Giờ nơi mà gã cần thể hiện chính là cả giới chuyên nghiệp. Tô Mộc Tranh, cựu đồng đội siêu sao, là tế phẩm tốt nhất. Đồng đội cũ gặp nhau luôn là đề tài mọi người thích hóng hớt mà.
"Coi tui ra đòn sát thủ!" Vương Trạch đắc ý lên sân.