Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1260: Bắt buộc hòa



Edit & beta: Hoa Mùa Hạ

Trương Tân Kiệt... đánh lôi đài?

Nhìn thấy Trương Tân Kiệt khuất sau cánh cửa phòng thi đấu, tất cả mọi người mới chịu chấp nhận sự thật. MC vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác đứng ngó, quên luôn giới thiệu. Đọc tên của con người này chung với hai chữ "lôi đài", sao mà... sao mà nó dị, dị còn hơn cả Dương Thông với Liều Mình Một Hit.

"Tướng thứ ba ra trận của đội B là... Trương Tân Kiệt?" MC máy móc giới thiệu, tới chữ cuối vẫn khó nén lên giọng, cho thấy bản thân gã cũng không dám tin vào điều mình nói.

Khắp nhà thi đấu tĩnh lặng như chết, hồi lâu sau mới huyên náo cả lên. Có một khán giả ngồi ở khu vực dành riêng cho fan kỳ cựu Bá Đồ đã kinh hoàng đến mức đứng hình. Cái sự hồn phách lên mây của hắn hơi khác với mọi người. Thời điểm nhìn thấy Trương Tân Kiệt vào phòng thi đấu, một ký ức mãi từ mùa đông năm ngoái chợt ùa về: Ở Máy Chủ 10, tên Quân Mạc Tiếu đứng trước cửa phó bản cấp thấp Rừng Rậm Băng Sương bảo với hắn rằng: Không cần mục sư.

Giờ phút này đây, sàn đấu All-Stars, sàn đấu chói lọi ánh sáng Vinh Quang đỉnh cao, câu nói ấy bỗng vang vọng bên tai hắn: Không cần mục sư, không cần mục sư, không cần mục sư, không cần mục sư...

Lần đó, mục sư bị "không cần" là hắn, Dạ Vị Ương.

Lần này, mục sư bị "không cần" là Thạch Bất Chuyển, là Trương Tân Kiệt, trị liệu đứng đầu toàn Vinh Quang.

Dạ Vị Ương chợt cảm thấy, đời này sống không còn gì tiếc nuối. Trên sàn đấu All-Stars, đến Trương phó còn bị người ta "không cần mục sư", thì con mẹ nó, mình khóc lóc cái gì chứ?

Tải xong bản đồ, mục sư Thạch Bất Chuyển spawn đối diện quỷ kiếm sĩ Quỷ Khắc chỉ còn nửa máu.

Thông thường nếu phải PK, mục sư sẽ dùng năng lực trị liệu mạnh mẽ để sinh tồn, kết hợp với các chiêu tấn công ít ỏi để chơi mài mòn đối thủ, một cách đánh thường thấy nhất ở những người chuyên chơi mục sư theo đường PK. Tuy nhiên trang bị và kỹ thuật người chơi trong game đều kém xa tít trình chuyên nghiệp, Trương Tân Kiệt mà chạy vào đấu trường game thì chỉ có chăn gà tới tấp. Còn nếu xét ngang đồ ngang trình, mục sư khó thể tính là nghề chuyên về sát thương. Cứ nhìn vào nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực là biết, nhiệm vụ của mục sư và sứ giả thủ hộ có một đoạn khác hẳn các nghề kia. Hiển nhiên, bản thân game Vinh Quang cũng không định nghĩa hai nghề này là dùng để đánh đấm. Trong game đã rất hiếm ai chơi trị liệu mà cộng full điểm cho các chiêu công kích rồi, còn trong 24 chiến đội giới chuyên nghiệp ấy à? Hoàn toàn không tồn tại luôn.

Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt càng không. Vị tuyển thủ này nổi tiếng nghiêm cẩn, chưa bao giờ đi đường tà.

Vậy làm sao đánh? Huyên náo dưới khán đài vẫn chưa dịu xuống, vô số người tò mò hóng hớt. Ngược lại, trên tivi im như thóc. Lý Nghệ Bác muốn cào đầu! Trước đó, hắn từng phán rằng khác biệt trong đội hình hai đội đến từ mấu chốt trị liệu, ai mà ngờ đội B có trị liệu lại không thèm xài, đem quăng lên lôi đài? Từ hồi mùa giải bắt đầu đến nay, hắn đã tự vả mặt nhiều đến mức sắp đổi nhóm máu sang M rồi.

Phan Lâm ngồi kế bên cũng chẳng khá khẩm mấy. Hắn câm nín đến khi hai nhân vật trong trận bắt đầu di chuyển, mới gượng gạo cất lời: "Nào, chúng ta cùng theo dõi trận đấu. Hãy xem Ngô Vũ Sách sẽ làm thế nào đối phó... đối phó Trương Tân Kiệt..."

Mặc kệ người ngoài trận nghĩ gì, hai nhân vật trong trận vẫn đang lao vào nhau.

Ê có khi nào Trương Tân Kiệt có tuyệt chiêu giết người? Hội ảo tưởng rất nhanh phải thất vọng. Mục sư dưới tay Trương Tân Kiệt đánh solo chẳng khác gì đấu pháp thường thấy trong game: Di chuyển giữ khoảng cách, tranh thủ hồi máu cầm chừng, mài mòn đối thủ bằng lượng kỹ năng tấn công ít ỏi.

Trong game có những mục sư trình cao, đánh kiểu này cho đối thủ chết tức tưởi. Còn Trương Tân Kiệt? Trương Tân Kiệt làm được không?

Ban đầu khán giả rất hóng, hóng suốt một hồi bắt đầu mệt. Vì sao à? Vì nhìn theo quá trình, đây đích xác là trận đấu nhạt nhất từng diễn ra, nhạt hơn bất kỳ trận Ngôi Sao Cuối Tuần nào, nhạt hơn mọi trận từ đầu mùa giải đến giờ. Mọi người xem mà nghĩ: Nếu Vinh Quang chỉ toàn những trận thế này, thì thôi giải đấu nên giải tán quốc hội sớm đi cho đỡ giày vò nhau chi.

Haiz, may mà không phải.

Trên màn hình, Trương Tân Kiệt vẫn đang khiển Thạch Bất Chuyển lặp đi lặp lại một chuỗi hành động như máy móc, có đôi khi bị Ngô Vũ Sách gián đoạn tiết tấu, hắn lại kiên cường bất khuất điều chỉnh về như cũ, tiếp tục quy trình.

Đách có gì vui, đách có gì coi.

Thế trận đang diễn ra chẳng hề mới lạ với những khán giả hiểu nhiều biết rộng, chẳng qua thao tác của Trương Tân Kiệt chuẩn hơn, các pha tấn công của Ngô Vũ Sách mạnh hơn người chơi thường, vậy thôi. Bởi sự thật là mục sư có bao nhiêu cách để chơi hổ báo đâu? Đến cả Trương Tân Kiệt cũng không nằm ngoài quy luật, đánh theo lối thường thấy nhất bằng trình cấp cao, mà đối thủ của hắn cũng trình cao không kém. Thế nên kết quả dẫn tới là... đánh hoài đánh mãi, đánh chả thấy xong.

1 phút...

2 phút...

5 phút...

10 phút...

Qua từng ấy thời gian, Trương Tân Kiệt vẫn đang thực hiện mỗi một thao tác rất chỉn chu. Đầu game Quỷ Khắc có 52% HP, giờ hao hết 11%, còn 41%.

Tận 10 phút để mài 11% HP.

Dây máu Thạch Bất Chuyển cũng giảm. Mục sư không thể trị liệu mình liên tục vì quan ngại mana, hết mana phát sẽ thành miếng thịt trên thớt. Ngô Vũ Sách chặt chém ào ào, nhưng Trương Tân Kiệt không cố giữ HP mình luôn đầy. Hắn có tiết tấu cố định riêng để duy trì cục diện. Trong vòng 10 phút, Thạch Bất Chuyển đã mất 20% HP.

Vậy tính ra 11% trên 52% của Quỷ Khắc cũng là tỉ lệ tiêu hao 20% nhỉ? Chời má, hóa ra hai ổng đánh cân bằng tới vậy đó hả? Tinh tế quá! Tinh tế đến mức một trong hai người chưa chết thì chưa biết ai trên cơ ai!

Dựa theo tốc độ hiện tại, để mài hết cây máu ta cần thêm... bốn lần mười phút?

Mọi người mặt mày trắng bệch. Ban tổ chức và bên phát sóng hoảng hồn. Một trận 1v1 đánh tới cả tiếng, vượt xa khung giờ dự định, còn đâu thời gian đánh đoàn đội?

Ngoài trận ai cũng lo sốt vó, nhưng hai người trong trận vẫn rất bình tĩnh. Trương Tân Kiệt tác phong nề nếp khỏi bàn, còn Ngô Vũ Sách tính tình kiên cường, không dễ thỏa hiệp, nếu không cũng sẽ chẳng có Hư Không Song Quỷ của ngày hôm nay. Hai người cứ thế mà nghiêm túc đánh.

Muốn biết thắng thua, mời chờ thêm hơn nửa tiếng. À mà quá trình hơi bị nhạt nha, có nhiêu đó làm đi làm lại thôi, nhớ kiên nhẫn xem.

Thế là...

Đầu tiên, nhà thi đấu đón một đợt kẹt WC đỉnh điểm, xong tới kẹt phòng hút thuốc, xong khán đài càng lúc càng ồn, khán giả kiếm chuyện khác nói với nhau để giết thời gian. Khắp nơi lấp lánh những đốm sáng nhỏ như sao trời, là người ta bật điện thoại lên chơi.

Còn màn đấu đoàn đội phía sau nên khán giả không nỡ bỏ về sớm, chứ thật sự cái trận đang diễn ra thách thức sức chịu đựng lắm.

"Cho hai ổng mài nhau tới bao giờ?!" Ban tổ chức rốt cuộc phải ra quyết định. Quyết định truyền xuống, trọng tài dùng hệ thống can thiệp vào trận đấu, tuyên bố hòa, khỏi đánh nữa, chia đều điểm lôi đài cho hai bên. Miễn hiệp phụ luôn, vì hiệp phụ theo quy tắc là hồi ít máu cho tướng cuối lôi đài đánh tiếp, cũng có nghĩa cho hai thằng cha này mài nhau tiếp? Dẹp! Nghỉ khỏe!

Trọng tài chấm dứt trận đấu bằng động thái thô bạo, nhưng động thái ấy lại nhận được tiếng vỗ tay như pháo nổ của toàn bộ khán giả. Tràng pháo tay không dành cho Trương Tân Kiệt, cũng không dành cho Ngô Vũ Sách, mà dâng tặng trọng tài, con người gần như vô hình trong các trận đấu. Khoảnh khắc này, ông đã trở thành con người đáng yêu nhất trong mắt khán giả.

Ngô Vũ Sách và Trương Tân Kiệt chỉ đành tôn trọng quyết định từ ban tổ chức. Khi hai người bước ra khỏi phòng thi đấu, khán giả cũng khó xử, bèn vỗ tay vài tiếng. Thôi coi như hoan hô cái sự nghiêm túc và lòng kiên trì của họ đi, với thái độ bình thản chấp nhận kết quả cưỡng chế từ trọng tài nữa.

Vượt qua giai đoạn nhạt nhất, mọi người đến với màn cao trào nhất cả event Ngôi Sao Cuối Tuần. Giờ đây đội B đã không còn trị liệu, hai đội chắc chắn sẽ chơi đôi công với nhau. Xem đội hình đấu team kìa! Toàn tay đấm đứng đầu Liên minh!

"Chỉ đạo Lý, xin anh phân tích và so sánh thực lực hai đội cho chúng tôi nghe với." Phan Lâm nói.

"Hai đội đều tập trung các tuyển thủ hàng đầu Liên minh, đội nào thắng cũng không bất ngờ. Chỉ có điều, thiếu vắng trị liệu là tình huống chưa từng xảy ra trong lịch sử, trận đấu đoàn đội hôm nay sẽ là trận đôi công máu lửa nhất Vinh Quang, bởi hai đội đang quy tụ các tay đấm xuất sắc nhất Liên minh!" Lý Nghệ Bác nói.

"Anh nói quá đúng!" Phan Lâm đáp lời. Họ tiếp tục trò chuyện đến khi tuyển thủ hai đội tập kết trên sân.

Đội A: Chu Trạch Khải, Tôn Tường, Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu và Đường Hạo. Tiêu Thời Khâm là người thứ sáu.

Đội B: Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Hàn Văn Thanh, Sở Vân Tú và Vương Kiệt Hi. Vu Phong là người thứ sáu.

Hai đội đang thực hiện bước chuẩn bị cuối cùng trước trận. Đội A có hai bậc thầy chiến thuật là Dụ Văn Châu và Tiêu Thời Khâm, mà Tiêu Thời Khâm từng chơi Dụ Văn Châu một vố trong vòng bảng, làm phật lòng ít nhiều khán giả. Ấy thế mà lúc này hai người trao đổi trực tiếp trên sân rất tự nhiên, xem ra chẳng thù oán gì nhau cả. Họ không ngừng thảo luận, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua đội B. Tổ ghi hình phát hiện, zoom thẳng vào ánh nhìn của họ, rồi chuyển camera sang đội B, phát hiện họ đang nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu bên đội B có vẻ rất nhàn nhã. Cùng là bậc thầy chiến thuật, nhưng hắn lại chẳng dặn dò chỉ đạo đồng bạn mà lại quay qua nói gì đó với Hàn Văn Thanh.

"Vô game nhớ đứng xa tui ra chút, khéo tui đánh nhầm vào anh bây giờ." Diệp Tu nghiêm mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.