Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1386: Bổ khuyết cho nhau



Edit & beta: Lá Mùa Thu

Có phải Hưng Hân đang tung hỏa mù? Giới người chơi Vinh Quang hiếu kỳ và tranh cãi tung tóe, nhưng các chiến đội khác chẳng ai để ý ngoài Lam Vũ. Hưng Hân giấu nghề? Vậy để Lam Vũ thử nghề Hưng Hân thôi, đánh một trận là lộ hàng cả ấy mà. Các đội khác không gặp Hưng Hân ở tứ kết, có để ý cũng vô ích.

Mọi người chỉ đặt ánh mắt lên đối thủ sắp tới của mình. Trước cơn giông bão luôn là những phút lặng, tin tức hay drama đều không có, tất cả đều đang chờ đợi thời khắc cuộc chiến nổ ra.

Ngày 14 tháng 6, vòng chung kết được người người trông ngóng cuối cùng cũng bắt đầu.

Thành phố K, sân nhà Bách Hoa.

Đội trưởng Bách Hoa là Vu Phong đã đến nhà thi đấu rất sớm. Hắn đi một mình, không ai bầu bạn. Hắn đứng giữa sàn đấu, nơi hình chiếu 3D thường xuất hiện để tạo nên khung cảnh chiến đấu kịch liệt cho khán giả thưởng thức.

Vu Phong ngẩng đầu, nhìn các thiết bị 3D hầm hố phía trên.

Lại đến đây một lần nữa rồi...

Vu Phong nhìn quanh khán đài.

Gia nhập Bách Hoa đã hai năm, đây là lần thứ hai hắn đứng trên sàn đấu Bách Hoa chuẩn bị cho vòng chung kết. Năm ngoái, đối thủ của họ là Bá Đồ. Hôm đó Vu Phong tận mắt chứng kiến nỗi niềm fan Bách Hoa khi nhìn về Trương Giai Lạc. Trông như căm hận tột độ, nhưng hận kia lẽ nào không phải vì yêu mà thành? Nói cho cùng, nỗi hận ấy đến từ sức nặng của Trương Giai Lạc trong lòng họ. Vu Phong cũng khát khao sức nặng đó, nên từ ngày đến Bách Hoa, hắn rất nỗ lực, hắn hi vọng mang về cho Bách Hoa những thứ họ chưa từng có được.

Quán quân.

Vu Phong từng đoạt quán quân. Đó là may mắn lớn lao không phải ai trong giới chuyên nghiệp cũng có. Nhưng chiếc cúp quán quân này mang dấu tay của quá nhiều người khác, còn dấu tay Vu Phong lại không nằm ở nơi đặc biệt nhất. Vu Phong muốn có một chiếc cúp quán quân, một chiếc cúp mà khi được nâng lên, cái tên đầu tiên mọi người nghĩ đến sẽ là mình.

Thế nên hắn đứng tại nơi này, dứt lòng với chiến đội Lam Vũ hắn từng yêu tha thiết. Tả Thần Duệ, bình luận viên não tàn của Lam Vũ anti hắn, đã dùng ngòi bút chỉ trích hắn rất nặng nề, nhưng Vu Phong chỉ cười cho qua chuyện.

Bởi so với thứ mà hắn truy cầu, những điều đó không quan trọng. Cuộc đời công bằng lắm, muốn có một thứ phải hi sinh thứ khác, như một quy tắc trao đổi ngang hàng. Vu Phong đã chọn, mà Trương Giai Lạc của Bách Hoa trước kia, há cũng chẳng phải đấy sao?

Dĩ nhiên, vị thế của Vu Phong ở Lam Vũ còn xa mới đạt đến Trương Giai Lạc trong mắt Bách Hoa. Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn đến Bách Hoa. Nói thì xấu hổ, Vu Phong từng nằm mơ thấy sau khi mình rời bỏ Lam Vũ, fan Lam Vũ cũng đối xử với mình như fan Bách Hoa làm với Trương Giai Lạc. Có lẽ đó không phải trải nghiệm đẹp đẽ gì, mọi người đều chứng kiến nỗi đau khổ của Trương Giai Lạc, nhưng Vu Phong vẫn cứ ước ao được như hắn. Bởi đó chính là điều Vu Phong muốn có nhất: Được xem trọng!

Hắn biết chỗ đứng của mình ở Bách Hoa thua kém Trương Giai Lạc xa lắm, thậm chí không bằng cả cuồng kiếm Tôn Triết Bình ngày xưa. Nhưng Vu Phong rất có lòng tin, vì hắn đã xem mình là một người Bách Hoa thực thụ. Hắn tin rằng nỗ lực mình bỏ ra, fan Bách Hoa sẽ nhìn thấy.

Hôm nay, hắn phải vượt qua cửa ải đầu tiên của vòng chung kết.

Ải mang tên Luân Hồi, chiến đội mạnh nhất trong cảm nhận của vô số người.

Tỉ lệ vote cho trận Luân Hồi vs Bách Hoa trên internet là 81% nghiêng về Luân Hồi, một con số áp đảo hoàn toàn.

Điều đáng buồn cười là ở hai trận chạm trán trực diện trong vòng bảng, lượt đi Bách Hoa từng thắng Luân Hồi 7 - 3, lượt về mới thua 4 - 6. Nếu tính tổng tỉ số, Bách Hoa còn dẫn trước 11 - 9 cơ! Thế nên mới nói, đôi lúc số liệu rất thiếu giá trị tham khảo. Sẽ có ai nhìn vào tỉ số hai trận mà cảm thấy Bách Hoa mạnh hơn Luân Hồi? Không, không một ai. Tỉ lệ 19% bỏ phiếu cho Bách Hoa cũng chưa chắc cho rằng Bách Hoa mạnh hơn Luân Hồi, chẳng qua chỉ nghĩ phần thắng của họ khá cao mà thôi.

Mạnh yếu và thắng thua là hai thứ chưa bao giờ tuyệt đối. Sức mạnh có thể nâng cao tỉ lệ thắng nhưng sẽ không bao giờ đạt đến 100%. Một khi không phải 100%, khả năng khác vẫn sẽ xảy ra, dẫu khả năng ấy chỉ là 1‰ đi nữa.

Hiện tại, mọi người cảm thấy phần thắng của Bách Hoa chỉ có 19%.

Vậy hãy làm 19% đó trở thành hiện thực!

Vu Phong hít sâu, liếc nhìn đồng hồ. Còn khá lâu mới đến 8 rưỡi, hắn rảo một vòng quanh sàn đấu. Đang định ra về, hắn bỗng nhìn thấy đồng đội mình, Trâu Viễn. Cậu cũng đến nhà thi đấu, đang bước từng bậc thang lên sân.

"Cậu cũng đến à?" Vu Phong hỏi. Hai người cách nhau hơi xa, nhưng lúc này nhà thi đấu không có ai khác ngoài họ nên rất yên tĩnh. Vu Phong chỉ hơi cất cao giọng, tiếng nói hắn lập tức vang vọng khắp sàn đấu.

"Vâng, tôi tới tưởng tượng bầu không khí một chút." Trâu Viễn đáp.

"Làm sao tưởng tượng?" Vu Phong quay đầu nhìn sau lưng. Nhà thi đấu không một bóng người, yên lặng như tờ.

"Tôi muốn tưởng tượng cho thật ghê gớm, thật to tát, để khi nó thực sự xảy ra, tôi sẽ cảm thấy cũng chỉ đến thế mà thôi. Thế thì sẽ bớt áp lực hẳn." Trâu Viễn nói.

Vu Phong cười. Hắn biết, cậu đồng đội của mình từng stress đến suýt điên vì áp lực đột ngột do chiến đội đặt lên đôi vai. Có khi nào hồi đó, cậu ta cũng dùng cách này để sống qua khó khăn?

Hắn nhìn Trâu Viễn. Cậu ta đứng ngay mép sàn đấu, nhìn khắp khán đài trống không, đột nhiên nhắm mắt, giang rộng hai tay, tập trung thực hiện nghi thức tưởng tượng để giảm bớt áp lực. Vu Phong không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, chân cũng không bước để tránh gây tiếng động.

Hồi lâu sau, hắn thấy Trâu Viễn thu hai tay về, mở mắt nhìn hắn và nở nụ cười.

"Xong rồi?"

"Xong rồi. Anh muốn thử không?" Trâu Viễn hỏi.

"Tôi? Thôi đi! Vụ này không hợp tôi đâu. Nếu bầu không khí thật sự của nhà thi đấu không nhiệt như tôi tưởng tượng, tôi sẽ thất vọng lắm." Vu Phong nói.

"Ha ha, nói cũng đúng, anh với tôi khác nhau!" Trâu Viễn thở dài.

Phải, hai người bọn họ rất khác nhau, khác nhau một trời một vực.

Thứ áp lực khiến Trâu Viễn ngạt thở đến phát điên chính là thứ Vu Phong luôn muốn có. Trâu Viễn sợ sệt, trong khi Vu Phong lại hưởng thụ.

Vì vậy ngày ấy Vu Phong gia nhập Bách Hoa, Trâu Viễn mới không chút đắn do mà giao lại toàn bộ cho hắn, từ chức đội trưởng đến vị thế át chủ bài. Áp lực giảm bớt, Trâu Viễn bắt đầu học cách gánh vác từng chút một, cố gắng nắm bắt vận may đang sở hữu. Cậu dần dần thành công, nhưng cậu không hề hối hận với quyết định cũ. Dù thế nào đi nữa, tính cách một người là không thể thay đổi. Đội trưởng và át chủ bài là những vị trí gồng gánh nhất, Vu Phong thích hợp ngồi vào hơn cậu. Giao cho hắn, hắn nhất định sẽ thực hiện tốt gấp bội.

Cũng thú vị nhỉ?

Trâu Viễn đôi lúc sẽ nghĩ như thế. Hai người hoàn toàn khác biệt, bất ngờ lại trở thành đồng đội, trở thành hợp tác. Có phải vì sự tương phản tuyệt đối, họ mới bổ khuyết cho nhau? Trong cuộc bình chọn Cặp đôi Hợp tác Tốt Nhất mùa này, họ từng được đánh giá rất cao.

Tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh?

Trâu Viễn chợt nhớ đến mục tiêu ban đầu câu lạc bộ hướng tới cho họ. Bây giờ xem ra, mức độ thành công chỉ tàm tạm. Phồn Hoa Huyết Cảnh là đấu pháp cần hai con người tâm linh tương thông, chứ không phải chỉ trình độ là được. Nó có liên hệ mật thiết với tính cách tuyển thủ. Vu Phong không phải Tôn Triết Bình, Trâu Viễn cũng không phải Trương Giai Lạc, nên bọn họ sẽ không cách nào tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh ngày xưa. Họ chỉ có thể dùng cách của riêng mình, tạo nên một cặp đôi cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược mới.

Đó, có lẽ chính là sự chuyển giao thời đại.

Những gì thuộc về quá khứ, cuối cùng sẽ không tiếp tục. Dù có miễn cưỡng níu kéo, cũng vĩnh viễn khuyết thiếu cảm giác cũ. Có lẽ, thứ mà mọi người hoài niệm thật sự không phải Phồn Hoa Huyết Cảnh, mà chỉ là cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy Phồn Hoa Huyết Cảnh chăng? Cảm giác đó, e rằng không cách nào tìm lại, bởi lần đầu tiên là lần đầu tiên, nếu tái diễn, người ta sẽ gọi là lần thứ hai. Cái đầu tiên, mãi mãi chỉ có một mà thôi.

Dùng cách riêng của chúng ta đi!

Trâu Viễn âm thầm nghĩ. Ngày trước khi tiếp nhận Bách Hoa Liễu Loạn mà Trương Giai Lạc để lại, cậu từng rất sợ hãi, rất hoảng loạn. Chiến đội muốn cậu kế thừa chiếc ghế của Trương Giai Lạc, cậu liều mạng học theo lối đánh của hắn, thậm chí cả phong cách làm việc cũng suýt bị lậm Trương Giai Lạc. Nhưng cuối cùng kết quả thế nào? Cậu không thể làm được, cậu không chịu nổi áp lực. Mùa giải đó, Bách Hoa sống gượng là nhờ Đường Hạo quật khởi, còn cậu, con át chủ bài thực thụ, chỉ cố gắng lay lắt cho qua cả một năm ròng đắm chìm trong học tập và bắt chước bóng lưng của Trương Giai Lạc.

Trâu Viễn biết không thể tiếp tục thế nữa. Cậu cần tìm một con đường mà mình có thể đi tiếp. Thế nên cậu rất biết ơn Vu Phong, người đã xuất hiện tại Bách Hoa lúc đó. Vu Phong nhận lấy gánh nặng trên vai Trâu Viễn, để cậu nhẹ nhõm, thoải mái tìm tòi, nghiên cứu con đường cho riêng mình.

Quả nhiên là hợp tác tốt! Trâu Viễn nghĩ tới khái niệm bổ khuyết cho nhau lúc nãy, cảm thấy quá đúng.

Vậy mục tiêu kế tiếp, là cùng nhau đạt thắng lợi!

Trâu Viễn định mở miệng nói, đột nhiên nghe tiếng ồn truyền đến từ xa. Cậu và Vu Phong cùng quay mặt nhìn, liền thấy một đoàn người tràn vào từ cửa nhà thi đấu.

Luân Hồi! Chiến đội Luân Hồi!

Dàn tuyển thủ Luân Hồi có mặt đông đủ, vừa vào liền thấy Vu Phong và Trâu Viễn đang đứng trên sân. Không vì vậy mà dừng bước, họ đi thẳng tới gần. Vu Phong nhìn đồng hồ, biết Luân Hồi đến tìm cảm giác. Đội khách thường sẽ ghé nhà thi đấu sớm, đi tới đi lui làm quen sân bãi. Giờ đã là vòng chung kết, Luân Hồi chắc chắn không muốn bỏ lỡ mọi chi tiết có lợi cho trận đấu.

"Thì ra là hai vị chủ nhà Bách Hoa!" Đội trưởng Chu Trạch Khải của Luân Hồi vì nguyên nhân mọi người đều biết nên rất ít khi chủ động nói chuyện với người khác, lúc này đội phó Giang Ba Đào thay hắn bước tới chào hỏi Vu Phong và Trâu Viễn.

"Vâng, các anh đến làm quen sân bãi?" Vu Phong tiếp lời. Hắn không xa lạ gì Giang Ba Đào. Những tuyển thủ ra mắt cùng năm thường có quan hệ thân thiết vì đã cùng trải qua giai đoạn trưởng thành từ tân binh. Thành viên chiến đội Luân Hồi hầu hết là tuyển thủ mùa giải thứ năm, sáu và bảy, nên có nhiều người cùng mùa với Vu Phong. Các tuyển thủ hạng sao như Giang Ba Đào và Lữ Bạc Viễn đều làm nên từ mùa giải thứ sáu, mà Vu Phong chắc chắn là kẻ tỏa sáng nhất trong dàn tân binh năm đó. Tân binh Tốt nhất, tổng quán quân, mùa giải đầu tiên của Vu Phong quả thật đẹp như mơ. Mới ra mắt đã đạt được thành tích như hắn, cả Liên minh chỉ mỗi mình Trương Tân Kiệt.

Nhưng dù là vậy, có một sự thật không hề thay đổi: Các tuyển thủ ra mắt mùa sáu đều chỉ là vai phụ ở đội mình.

Người thứ nhất đột phá, lại chính là Vu Phong. Hắn rời khỏi Lam Vũ, đến Bách Hoa, trở thành người duy nhất ngồi trên vị trí át chủ bài của cả nhóm tuyển thủ mùa sáu bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.