Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1396: Tiết tấu nói nhiều



Edit & beta: Cá Mùa Thu

Muốn hồi phục mana một cách hữu hiệu, không phải một hai món trang bị là làm được mà phải cần rất nhiều món, kể cả với chỉ số của trang bị level hiện tại. Dù Quân Mạc Tiếu đang mặc kha khá trang bị bạc level 80 ẩn thuộc tính, nhưng thuộc tính hồi máu hoặc mana theo thời gian vẫn rất dễ phát hiện. Trước mắt, có thể thấy Quân Mạc Tiếu không mặc đồ hồi mana.

Ôm một set đồ khác vào trận đấu chuyên nghiệp là chuyện đã lâu không ai làm. Phụ trọng tăng thêm sẽ trở thành gánh nặng khi đánh ở trình đỉnh cấp, càng đừng nói đến vòng chung kết đỉnh của đỉnh.

Thế nhưng, Lý Nghệ Bác cũng không dám suy đoán theo lẽ thường.

Diệp Tu thống suất Hưng Hân trở về giới chuyên nghiệp lần này đã mang đến quá nhiều bất ngờ, nếu thêm bất ngờ nữa cũng chẳng lạ lùng. Biết đâu tên tán nhân Quân Mạc Tiếu có thủ đoạn gì hóa giải phụ trọng trang bị thì sao?

Lý Nghệ Bác ngậm tăm như hến, còn mọi người đều rất ngóng chờ.

Lư Hãn Văn xuống sân, về tới hàng ghế Lam Vũ.

Tống Hiểu lên đánh slot đầu đã rút của Quân Mạc Tiếu 30% HP, Lư Hãn Văn đánh có vẻ đẹp mắt hơn Tống Hiểu đấy, nhưng rốt cuộc kết quả không bằng, chỉ 26% mà thôi.

Điều đó chứng minh, số liệu cuối cùng của một trận đấu không quá phản ánh diễn biến thật sự. Tống Hiểu nhìn như ăn đòn cả trận và ngã gục chóng vánh chỉ trong một đợt dồn dame, nhưng suốt quá trình đó y đã dựa vào phòng thủ kiên cường mà xin được của Diệp Tu lượng máu lớn. Ngược lại, Lư Hãn Văn thể hiện đấu chí mạnh mẽ hơn y, phản kích thành công, cướp lấy cơ hội bật ngược, ấy thế mà thành quả lại thua kém Tống Hiểu.

Song, các tuyển thủ Lam Vũ không ai so đo cả.

"Đánh khá lắm." Đội trưởng Dụ Văn Châu nói.

Lư Hãn Văn gật đầu. Cậu không hề bỏ ngoài tai lời này, vì cậu biết đội trưởng mình chưa bao giờ dùng lời khách sáo để an ủi đồng đội cho qua chuyện. Bất kể thành bại đúng sai, anh đều sẽ nói ra một cách rất ôn hòa, rất chân thành. Anh sẽ không gay gắt, nhưng cũng không quá mức bảo bọc.

Lư Hãn Văn không thắng, nhưng cậu hành động đúng nên cậu được công nhận. Nghĩ đến đây, Lư Hãn Văn lập tức phấn chấn, hận không thể quay lên sàn đấu tiếp tục chiến thêm một trận với Diệp Tu.

Dĩ nhiên điều đó là không thể. Việc duy nhất Lư Hãn Văn làm được, chính là hướng về phía tướng thứ ba của Lam Vũ đang đi lên sân, tức Hoàng Thiếu Thiên, mà gào to: "Hoàng thiếu cố lên!!"

Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy nhưng không quay lại, chỉ giơ bàn tay phải với hai ngón trỏ và giữa, tạo thành chữ V biểu trưng cho chiến thắng.

"Ồ, chiến đội Lam Vũ phái tướng thứ ba là Hoàng Thiếu Thiên vào trận!" Phan Lâm nói.

Vòng chung kết có thể thức lôi đài 5v5, chiến thắng cuối cùng không phải là tất cả. Mấu chốt ở chỗ các đội cần giành càng nhiều điểm đầu người càng tốt. Thế nên từ lúc áp dụng thể thức mới đến nay, quan điểm thường thấy là sắp xếp át chủ bài đánh ở slot ba hoặc bốn, cố gắng chiến thắng lôi đài ở hai vị trí này sẽ giành được 2 đến 3 điểm. Nếu át chủ bài đánh slot cuối, dù có thắng cũng chỉ lấy về 1 điểm mà thôi. 1 điểm không ảnh hưởng quá lớn đến trận đoàn đội kế tiếp, vì ít khi nào các trận đoàn đội sẽ đánh ác liệt đến mức chỉ còn một người sống sót cuối cùng.

"Tuy nhiên, cục diện hiện tại có vẻ rất bất lợi cho Lam Vũ." Lý Nghệ Bác nói. Thành tích dẫn trước một chấp hai mà Lý Nghệ Bác còn dè dặt trong lời nói đến vậy, có thể thấy được mức độ thận trọng của hắn gần đây.

Quân Mạc Tiếu còn 44% HP, nhưng quan trọng là mana chỉ vỏn vẹn 11%. Tẹo mana này chắc chắn không giết nổi một đối thủ như Hoàng Thiếu Thiên. Diệp Tu sẽ làm gì? Thủ sẵn set đồ khác, hay chơi một cú Lời Nguyện Cầu Hi Vọng lần nữa?

Chấp luôn Lời Nguyện Cầu Hi Vọng, kỹ năng cấp thấp và chỉ số trí lực của Quân Mạc Tiếu có lẽ cũng giúp hắn hồi phục tầm 10% là cùng. Tổng 21% e rằng không đủ đối phó Hoàng Thiếu Thiên đâu nhỉ?

Tuy nhiên, Diệp Tu đã giết hai tướng địch rồi, mọi người sẽ không kỳ vọng thêm gì ở hắn nữa. Trận này bất kể lấy được của Hoàng Thiếu Thiên bao nhiêu HP cũng sẽ tính là chiến lợi phẩm.

Hoàng Thiếu Thiên vào phòng, tải nhân vật. Trận lôi đài thứ ba nhanh chóng bắt đầu.

"Vào nhanh thế cơ à? Gặp bọn anh áp lực lớn lắm phải không?" Vừa spawn ra, Diệp Tu liền chat lên kênh chung. Khán giả nhìn thấy Quân Mạc Tiếu giơ Ô Thiên Cơ, ánh sáng màu lam lập tức phủ xuống toàn thân hắn, ký tự cổ lượn vòng, quả nhiên là Lời Nguyện Cầu Hi Vọng. Trang bị hồi mana không xuất hiện, xem ra Diệp Tu cũng không gánh nổi cục tạ quá nặng trong vòng chung kết.

"Anh còn ít mana lắm, trận này chú em hốt nhẹ nhàng rồi!" Diệp Tu nói.

"Sao không chat? Thấy chú em anh mới cố tình nói nhiều đó, chú em bị gì hả, bị cấm nói hay sợ tới tắt tiếng rồi?" Diệp Tu vẫn tiếp tục. Chưa chi mà Diệp Tu đã nhắn hết ba tin, làm ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên. Ủa gì kỳ vậy, Hoàng Thiếu Thiên im phăng phắc còn Diệp Tu lải nhải, hai tên này hoán đổi thân xác hay sao?

"Đờ ệt sao anh phiền quá vậy?"

Mọi người đang ngờ vực thì Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc đã bùng nổ.

"Ai thèm nói chuyện với anh? Chúng ta đang là địch thủ, là địch thủ đó! Hiểu không?"

"Giết hai người bên tụi tui luôn, mạnh nhỉ? Giờ đang thay đồ hồi mana hay Cầu Cha Cho Con Hi Vọng đó? Có chiêu gì zâm cứ tung ra hết đi!"

Đảo mắt, Hoàng Thiếu Thiên đã đáp đủ ba tin. Bàn về tiết tấu khoản này, hắn thật sự vượt mặt Diệp Tu.

"Đấy, thế mới đúng chứ. Chú em không la hét vài câu thì trận đấu nó cứ sai sai sao ấy." Diệp Tu nói.

"Sai cái đầu anh, anh có làm trò cũng đách còn bao nhiêu mana, thôi đừng phí thời gian nữa mau ra đây chịu chết đi!" Hoàng Thiếu Thiên hò hét.

"Đừng nóng vội, anh đang hồi mana theo ước nguyện của chú em mà!" Diệp Tu nói.

"Quả nhiên đã zâm còn đê tiện." Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Ha ha, chú em đố kị chứ gì?" Diệp Tu nói.

Thời gian ngâm xướng Lời Nguyện Cầu Hi Vọng càng dài, thời gian tác dụng càng lâu, do đó khi vừa vào game Diệp Tu liền bắt đầu ngâm xướng. Chắc vì đoán trước nên Hoàng Thiếu Thiên cũng lập tức phóng về phía hắn ngay khi mới spawn.

Hai người vừa làm chính sự vừa chat khí thế, làm người xem mắt tròn mắt dẹt. Đang đánh tứ kết mà ta? Căng thẳng chết đi được! Hai trận trước đâu có tán gẫu thế này? Cơ mà Diệp Tu thật không hổ là đại thần siêu cấp, tinh thần tốt ghê, có thể trò chuyện với Hoàng Thiếu Thiên đến vậy luôn hả...

Mọi người ngoài trận thì nghĩ, hai người trong trận thì chat. Lời Nguyện Cầu Hi Vọng tuy chậm nhưng vẫn nhanh hơn tốc độ đuổi tới của Dạ Vũ Thanh Phiền một tẹo. Hưng Hân chọn bản đồ khá to, chắc đã tính trước vụ này rồi. Lời Nguyện Cầu Hi Vọng ngâm xong, Quân Mạc Tiếu hồi phục 11% mana. Với 22% hiện có, tức 1/5 cây, Diệp Tu dư sức hốt hai ba người chơi thường luôn chứ, nhưng đánh với tuyển thủ chuyên nghiệp thì phải xem tình hình. Gặp một đối thủ mạnh như Hoàng Thiếu Thiên, căn bản không ai trông đợi gì thêm ở Diệp Tu nữa. Fan Hưng Hân chỉ mong hắn rút bao nhiêu HP Dạ Vũ Thanh Phiền tốt bấy nhiêu. Hồi lúc Diệp Tu đánh bại tướng đầu Lam Vũ là Tống Hiểu, có người từng hô khẩu hiệu một chấp năm, nhưng giờ chẳng ai dám hô một chấp ba cả.

Bởi vì một chấp năm nghe vào là biết hư cấu, nên hô cho vui chứ ai mà buồn bắt bẻ? Còn một chấp ba ấy à? Trên lý thuyết, 22% mana muốn giết một tướng cũng vẫn được, nhưng đối thủ trước mắt là Hoàng Thiếu Thiên, nếu dám hô hào thì thiếu não quá. Fan cuồng bỗng trở nên rất lý trí, không hò hét bậy bạ.

Kết thúc Lời Nguyện Cầu Hi Vọng, Diệp Tu không khiển Quân Mạc Tiếu đi thẳng mà cắt qua cánh phải như trận trước. Điều này không ngoài dự đoán, vì khi ở vào thế bất lợi mà đối thủ lại quá mạnh, đánh chiến thuật là chuyện đương nhiên phải làm.

Dạ Vũ Thanh Phiền tiếp tục xông thẳng, Quân Mạc Tiếu vòng sang cánh phải một lúc thì xuyên ra trung lộ. Hệt như trận trước! Diệp Tu định chui ra sau lưng đối thủ, tập kích giành chủ động chứ gì?

Quả nhiên là thế.

Diệp Tu tính toán tốc độ di chuyển của Dạ Vũ Thanh Phiền, cho Quân Mạc Tiếu đi vòng vừa đủ thì đâm ra ngoài, hoàn toàn đồng bộ với tiết tấu truy đuổi của Dạ Vũ Thanh Phiền. Không tìm thấy lùm cây che chắn nào như lần trước nhưng Quân Mạc Tiếu cũng có vài thứ khác để cover, chờ thời cơ đánh lén.

Lăn mình, Trượt Đất, vẫn là các kỹ thuật di chuyển tầm thấp. Chẳng mấy chốc, Quân Mạc Tiếu đã đến sát bên đường cái.

Song, khán giả trong nhà thi đấu lúc này đã phát hiện từ màn hình lớn, góc nhìn của Dạ Vũ Thanh Phiền đang khóa vào vị trí Quân Mạc Tiếu mai phục.

Tổ ghi hình trên sóng trực tiếp hơi chậm hơn nhà thi đấu, nhưng rất nhanh cũng đã chêm vào một cửa sổ nhỏ với góc nhìn Dạ Vũ Thanh Phiền.

"Ồ, vị trí mai phục của Diệp Tu hình như bị phát hiện rồi!" Phan Lâm kêu lên.

"Lam Vũ đã kịp làm quen với bản đồ, mà Diệp Tu đang lặp lại trò cũ của trận trước." Lý Nghệ Bác nói.

"Liệu anh ấy có đánh liền không?" Phan Lâm gào to. Hắn vừa dứt lời, Dạ Vũ Thanh Phiền bỗng nhiên dừng bước.

Im lặng tuyệt đối.

Một sự im lặng đến rất đột ngột.

Tiếng bước chân Dạ Vũ Thanh Phiền vốn đang gõ xuống mặt đất không ngừng, Diệp Tu nhờ vào đó mà đoán biết nhịp di chuyển của hắn, chứ nếu thò đầu ra sẽ bị Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy.

Thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại cho Dạ Vũ Thanh Phiền dừng lại...

Hắn phát hiện ra rồi!

Diệp Tu lập tức nghĩ. Hắn có thể đoán đại thể vị trí dừng chân của Dạ Vũ Thanh Phiền ở đâu, nhưng lỡ như Dạ Vũ Thanh Phiền nhảy nhẹ, lăn mình hay đi khẽ, những động tác di chuyển không gây tiếng động thì sao?

Đoán sai vị trí sẽ dẫn đến bị động khi ra tay, đây không phải điều Diệp Tu mong muốn.

Nghĩ rõ ràng xong, Diệp Tu hành động cực kỳ quyết đoán.

Trượt Đất!

Quân Mạc Tiếu di chuyển tầm thấp, lăn mình hai vòng về phía phải. Diệp Tu bất ngờ khiển Quân Mạc Tiếu rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.