Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1419: Vất vả trăm đường



Edit & beta: Lá Mùa Thu

Dụ Văn Châu tuy tay chậm nhưng đầu óc thì rất nhanh. Rất nhiều tình huống, anh có thể suy tính trong chớp nhoáng. Anh hiểu rất rõ về nghề thuật sĩ. Dù Nghênh Phong Bố Trận hiếm replay vì thiếu slot lên sân, dẫn đến thông tin ít ỏi, nhưng tốc độ và khoảng cách cast phép vẫn rất dễ nắm bắt từ một vài trận đấu. Cho dù về sau có đắp thêm đồ, các thuộc tính này cũng sẽ tăng thêm chứ không ai giảm đi cả.

Căn cứ vào lượng thông tin đã có, Dụ Văn Châu biết mình sẽ không kịp. Anh thậm chí còn nhìn ra đây là đấu pháp chuyên trị Sách Khắc Tát Nhĩ và mình. Nếu phải đối đầu với thuật sĩ khác, Ngụy Sâm khó thể thành công pha này. Nhưng, hắn thành công rồi, vì anh là Dụ Văn Châu, nhân vật anh cầm là Sách Khắc Tát Nhĩ.

Phong cách tuyển thủ và số liệu nhân vật đều bị đối phương nắm rõ, loạt hành động nãy giờ được lập kế hoạch đo ni đóng giày cho Dụ Văn Châu và Sách Khắc Tát Nhĩ. Kế hoạch ấy rất hoàn hảo, đại chiêu Cánh Cửa Tử Vong sắp ngâm xướng hoàn tất.

Sau 9 giây, cục diện sẽ thay đổi thế nào?

Dụ Văn Châu cứ mải nghĩ về vấn đề này. Giờ thì anh biết rồi. Không cần đến 9 giây, chỉ một Cánh Cửa Tử Vong cũng đủ cho anh rơi vào khốn đốn.

Đằng xa, Nghênh Phong Bố Trận đã ngâm xướng gần xong.

Năng lượng chú thuật đang tập trung về Bàn Tay Tử Vong. Phía sau ánh sáng lấp lánh kia, Dụ Văn Châu có thể nhìn thấy gương mặt Nghênh Phong Bố Trận. Đó là gương mặt chưa từng phai nhạt trong ký ức anh, vị đội trưởng đời đầu của Lam Vũ thời còn trẻ. Ngụy Sâm hôm nay đã quá ba mươi, gương mặt thật bên ngoài hằn thêm nhiều vết dấu thời gian lắm.

Sách Khắc Tát Nhĩ cứ thế đứng yên mà nhìn. Anh không làm gì khác, như thể đã buông xuôi tất cả.

Ngụy Sâm ngạc nhiên vô cùng, nhưng lúc này Cánh Cửa Tử Vong đã triệu hồi thành công. Những luồng khí đen từ sau cánh cửa túa ra ngoài, lần tới Sách Khắc Tát Nhĩ trong phạm vi tác dụng, mà Dụ Văn Châu vẫn bất động.

Bất động hoàn toàn.

Những luồng khí đen quấn lấy Sách Khắc Tát Nhĩ và kéo anh vào Cánh Cửa Tử Vong. Trong suốt quá trình, Sách Khắc Tát Nhĩ chẳng hề phản kháng.

Và thế là, Cánh Cửa Tử Vong kết thúc trên người Sách Khắc Tát Nhĩ.

"Má!" Ngụy Sâm mắng ra thành tiếng.

Dụ Văn Châu điềm tĩnh thế đấy, nhận định mọi việc một cách tỉnh táo thế đấy. Anh biết tốc độ tay mình không đủ xử lý cả Cánh Cửa Tử Vong lẫn Ngụy Sâm đang rình rập, nên dứt khoát khỏi xử lý luôn, để đại chiêu đánh trúng mình cho xong việc.

15% HP, đổi lấy dấu chấm hết cho thế chủ động của Ngụy Sâm.

Vâng, một dấu chấm hết tròn trĩnh.

Ngụy Sâm cho rằng mình rất hiểu phong cách của Dụ Văn Châu, nhưng lại không ngờ con người lý trí này dám chọn cách chơi thí máu. Những nước cờ Ngụy Sâm thủ sẵn, không một nước nào hữu hiệu trong tình huống này. Cánh Cửa Tử Vong coi như thành công, ấy vậy mà pha kết thúc của nó lại nhanh đến mức Ngụy Sâm hoảng hồn, tay chân luống cuống hết cả.

Thuật Cắt Chém!

Hắn chỉ đành phóng đại một phép thuật tức thời theo bản năng, hi vọng duy trì combo dù trong lòng âu lo không dứt.

Thuật Cắt Chém à?

Nhìn cách Nghênh Phong Bố Trận ra chiêu, Dụ Văn Châu nhẹ nhàng khiển Sách Khắc Tát Nhĩ né tránh. Anh biết Ngụy Sâm đang hoảng loạn, vì đó là điều do chính anh tạo nên.

Anh nhìn ra rằng, Ngụy Sâm hiểu quá rõ mình và Sách Khắc Tát Nhĩ. Nếu đánh theo lối thông thường, đảm bảo sẽ bị bắt thóp, bị nắm mũi hoàn toàn. Chọn một con đường khác biệt là điều cần thiết phải làm. Và Dụ Văn Châu đã làm thế. Chỉ bằng một hành động chệch quỹ đạo, anh phá gọn kế hoạch xây dựng trên sự biết mình biết ta của Ngụy Sâm.

Những chi tiết lắt léo trong cuộc đối đầu này, dẫu là cao thủ cũng chưa chắc ý thức được.

Ngụy Sâm hiểu Dụ Văn Châu và Sách Khắc Tát Nhĩ thế nào, chỉ có bản thân Dụ Văn Châu mới sâu sắc cảm nhận. Chiêu Cánh Cửa Tử Vong vừa nãy đã đẩy anh vào đường cùng, dù anh xử lý vượt quá Ngụy Sâm dự liệu nhưng kết quả vẫn không thoát khỏi sát thương 15% cây máu. Anh bị bức vào đất chết một cách đúng nghĩa. Chẳng qua, với cách làm bất ngờ, anh đã lê lết khỏi đất chết đó một cách nhanh nhất có thể.

Ngụy Sâm bị phá tiết tấu, anh ta sẽ làm gì kế tiếp?

Đối mặt một kẻ địch hiểu mình như lòng bàn tay, Dụ Văn Châu cảm thấy áp lực lớn lao đè nặng.

Mũi Tên Thiêu Đốt?

Anh phát hiện Nghênh Phong Bố Trận lại đang xoa tay cast phép.

Đây cũng là một kỹ năng cấp thấp của thuật sĩ, cần ngâm xướng, nhưng được sử dụng bởi các nhân vật chuyên nghiệp dát bạc tận răng thì chỉ là chuyện tích tắc. Thủ trượng trong tay Nghênh Phong Bố Trận vung nhẹ, Mũi Tên Thiêu Đốt lập tức thành hình. Ngọn lửa màu đen cháy rừng rực thành hình mũi tên, thủ trượng khẽ rung, mũi tên lửa bay tới.

Có điều hơi xa nên Dụ Văn Châu né rất dễ dàng. Tốc độ đạn đạo của pháp sư nguyên tố và thuật sĩ kém hẳn các tay súng, ở khoảng cách quá lớn sẽ khó lòng đe dọa các tay chuột trình chuyên.

Song, Ngụy Sâm chỉ tung thêm một chiêu rồi bắt đầu bán bơ cho Dụ Văn Châu. Hắn quay đi, Bàn Tay Tử Vong chỉ vào Lưu Vân.

Lưu Vân vừa thoát khỏi giam cầm của Lục Tinh Quang Lao, đang hăm hở vác kiếm bay qua chém Nghênh Phong Bố Trận, đúng lúc Nghênh Phong Bố Trận đột ngột đổi mục tiêu.

Ánh sáng chú thuật lấp lánh trên Bàn Tay Tử Vong.

Lư Hãn Văn vội vàng khiển Lưu Vân lách người, ai ngờ luồng chú thuật màu đen bay thẳng tới chỗ cậu mới đặt chân. Nhưng Lư Hãn Văn rất cừ, lỡ tự chui đầu vào lưới mà vẫn kịp phản ứng. Lưu Vân không để lỡ giây nào, lách sang bên khác, luồng chú thuật bắn vào khoảng không.

Ngụy Sâm buồn ơi là sầu.

Đối phó thằng ranh con này không như đối phó Dụ Văn Châu, hắn tiếc sao Cánh Cửa Tử Vong hết sớm quá, chứ nếu Dụ Văn Châu chịu giằng co với nó một chút, Lư Hãn Văn cũng sẽ không dám làm càn.

Pha thí máu của Dụ Văn Châu quả thật đã quấy rối toàn bộ kế hoạch của Ngụy Sâm. Nói thật, hắn đang lấy một chọi hai, khống chế Lư Hãn Văn thành công trong 9 giây và cho Dụ Văn Châu ăn đại chiêu đã là đỉnh của đỉnh rồi. Giả sử đổi thành tuyển thủ khác, chưa chắc có thể tạo nên 9 giây đẹp mắt đến thế.

Nhưng hắn không cam tâm.

Vốn, kế hoạch của hắn đâu chỉ dừng ở 9 giây?

"Hãn Văn qua kia." Dụ Văn Châu thấy Lư Hãn Văn thoát trói, bèn chat lên.

Cuộc chạm trán giữa hai đời thuật sĩ mới và cũ là đề tài đầy drama trong mắt khán giả, nhưng tuyển thủ trong trận không có nghĩa vụ thực hiện. Họ đang đánh giải chứ không phải đóng phim. Dụ Văn Châu chủ động đẩy Lư Hãn Văn đi không phải cố tình gây drama, mà vì phỏng đoán được ý đồ lấy một kèm hai của Ngụy Sâm. Tuy không biết mục đích cuối cùng là gì, nhưng phá hoại hắn cũng đồng nghĩa với phá hoại kế hoạch của Hưng Hân.

Bên kia, Hoàng Thiếu Thiên và các đồng đội đang cố gắng lợi dụng trị liệu để tạo áp lực. Họ cần lắm một tay đấm mạnh mẽ. Lư Hãn Văn rất thích hợp với nhiệm vụ này nên Dụ Văn Châu điều cậu qua trợ giúp, còn anh tiếp tục giao đấu với Ngụy Sâm. Một chiến thuật cực kỳ dễ hiểu, cực kỳ hợp lý, lại còn trị được Ngụy Sâm.

"Ranh con, chạy đi đâu?" Thấy Lưu Vân định bứt ra, hắn không chịu thả.

Cơ mà Ngụy Sâm chỉ có thể hô hào thôi, chứ Dụ Văn Châu lại chẳng cover cho Lư Hãn Văn chắc? Mũi Tên Thiêu Đốt, kỹ năng Ngụy Sâm vừa dùng, nhanh chóng được Dụ Văn Châu hoàn trả. Muốn ngăn Lưu Vân bỏ đi, Ngụy Sâm đâu thể đưa tấm thân xác thịt ra cản đường? Hắn dĩ nhiên phải ngâm phép, mà Mũi Tên Thiêu Đốt từ Sách Khắc Tát Nhĩ đã bay tới, Nghênh Phong Bố Trận dẹp mọi ngâm xướng là vừa.

Chỉ thấy Nghênh Phong Bố Trận dứt khoát chạy theo Lưu Vân, vừa cố gắng né Mũi Tên Thiêu Đốt, vừa hất tay ném ra một thứ gì đó.

Phụt!

Khói tím lập tức tuôn trào.

Sau Thuật Phân Thân, Nghênh Phong Bố Trận lần thứ hai sử dụng một kỹ năng cấp thấp của ninja: Đạo Cụ Ninja - Yên Ngọc.

Cả hắn lẫn Lưu Vân lập tức bị che phủ. Lư Hãn Văn phản ứng cực nhạy, chớp mắt đã vung kiếm lấp loáng giữa luồng khói, tự bảo vệ bản thân di chuyển tiếp.

Mưa Hỗn Loạn!

Sách Khắc Tát Nhĩ cũng bắt đầu ngâm đại chiêu. Anh tạm chưa thể tìm thấy vị trí chính xác của Nghênh Phong Bố Trận, nhưng nếu Nghênh Phong Bố Trận không đối phó anh mà chỉ lo ngâm xướng với Lưu Vân, hắn chắc chắn chôn chân trong phạm vi Mưa Hỗn Loạn.

Giữa Yên Ngọc, Lưu Vân tả xung hữu đột, trọng kiếm dưới tay chém vùn vụt không ngừng.

Phập!

Hình như có tiếng máu văng đâu đây? Nghênh Phong Bố Trận bị chém trúng rồi. Tuy nhiên ngay sau đó, một tiếng phập khác lại vang lên. Ánh kiếm vẫn còn, mà người cầm kiếm đã thôi tiến về phía trước.

Đó là... Cạm Bẫy?

Tuy không nhìn thấy, Dụ Văn Châu vẫn đoán được đại khái.

Ngụy Sâm liều mình ăn một nhát kiếm, thành công đặt xuống một chiếc bẫy của đạo tặc, cũng thành công trì hoãn bước chân Lưu Vân. Thế nhưng lúc này, Mưa Hỗn Loạn đã tí tách rơi, Nghênh Phong Bố Trận không kịp trốn khỏi Yên Ngọc.

"Ngụy Sâm đánh cực quá!" Phan Lâm mủi lòng than.

Phải, Ngụy Sâm đánh rất khổ sở, vì trăm phương ngàn kế muốn giữ chân Lưu Vân mà chật vật thảm thương. Hết cút bắt vòng quanh tảng đá đến bị chém lăn cù rồi thừa cơ chụp lồng, giờ lại đưa đầu ăn chém để mượn khói đặt thêm cái bẫy.

Ngụy Sâm vất vả hết mực là điều ai ai cũng thấy. Hắn liều cả mạng mà đánh, suốt từ đầu đến cuối. So đấu chính diện với Lư Hãn Văn, hắn gần như thua chắc. Thế nên, hắn dùng tầng tầng lớp lớp những trick nho nhỏ, cố sức giữ chân Lư Hãn Văn và Dụ Văn Châu ở lại với mình.

Mọi cố gắng ấy, sắp phải chấm dứt bởi một cơn Mưa Hỗn Loạn.

Thấy Lưu Vân dính cứng tại chỗ, Dụ Văn Châu bèn thay cậu duy trì thế áp chế Nghênh Phong Bố Trận. Anh khiển Sách Khắc Tát Nhĩ cất bước về phía trước, nhưng bất ngờ thay, Sách Khắc Tát Nhĩ lại lộn đầu sang trái.

"Dụ Văn Châu làm gì vậy?" Mọi người tròn mắt. Một cú lăn mình cực kỳ khó hiểu, chẳng lẽ Dụ Văn Châu phát hiện có nguy hiểm? Với góc nhìn Thượng đế, khán giả căng mắt nhìn mãi không thấy gì.

Mà Dụ Văn Châu không cần góc nhìn Thượng đế, lại vẫn phán đoán nhanh hơn, chính xác hơn hết thảy. Kinh ngạc khi nhìn thấy debuff hỗn loạn trên người Sách Khắc Tát Nhĩ, anh lập tức hiểu ra mọi việc.

Ma Kính. Chính là Ma Kính.

Kỹ năng thuật sĩ, phản lại toàn bộ hiệu ứng phép thuật. Bên trong Yên Ngọc, Nghênh Phong Bố Trận đâu chỉ đặt mỗi cái bẫy cho Lưu Vân? Hắn còn giấu sẵn Ma Kính, chỉ chực chờ giây phút Sách Khắc Tát Nhĩ dùng phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.