Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1452: Cao tay hơn



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Bầu không khí nhà thi đấu nóng hẳn lên.

Mấy trận trước thể hiện rất đúng đặc điểm bản đồ hôm nay Lam Vũ chọn, trận nào cũng mịt mờ u ám. Trận vừa nãy tuy Phương Duệ và Lư Hãn Văn đánh chính diện đấy, nhưng một là người xem luôn hồi hộp không biết Hải Vô Lượng có đang đánh giữa chừng thì ù té chạy không, hai là cái sự chính diện của Phương Duệ cũng chỉ như một hình thức chơi zâm khác. Chơi zâm là gì? Là không chỉ tổn thương thanh máu của bạn, còn phải tổn thương trái tim bạn. Fan Lam Vũ xót Lư Hãn Văn, dù cuối cùng hả giận vì thắng lợi, trong suốt quá trình cũng không tránh khỏi thốn dùm thần tượng.

Giờ có phải tốt hơn không?

Qua từng ấy trận, mới thấy một trận cho mọi người thoải mái tinh thần, hò hét phấn khích.

Chiến mâu vs trọng kiếm.

Hai món vũ khí hạng nặng không ngừng va chạm, xem sướng cả mắt. Có điều, fan Lam Vũ vẫn không thể vui hết mình, bởi HP Lưu Vân nhà họ thấp hơn hẳn, chỉ 23% thôi! Xét ra, tình hình của Lưu Vân chẳng thích hợp đôi công tí nào. Fan Lam Vũ đấu tranh nội tâm dữ dội, vừa muốn xem sướng mắt, lại lo lắng kết quả của sự sướng mắt là bất lợi cho đội nhà.

23%, kỳ tích đâu, mau xuất hiện đi!

Fan Lam Vũ vã mồ hôi, có thể thấy không ai trong số họ dám khinh thường Đường Nhu.

Là một tuyển thủ vừa bước chân vào nghề đã mất sạch danh tiếng, nhưng Liên minh vẫn đi ngược chiều dư luận mà trao cho cô danh hiệu Tân binh Tốt nhất, chứng tỏ biểu hiện của cô ở vòng đấu bảng mùa này vô cùng thuyết phục.

Một tuyển thủ cầm trong tay giải thưởng Tân binh Tốt nhất, sẽ không còn là tân binh trong mắt mọi người.

23%, có thể không?

Fan Lam Vũ tim đập thình thịch, gần như không dám nhìn vào thanh máu Lưu Vân. Nhưng họ có nhìn hay không cũng không phải vấn đề, HP rơi rụng trong quá trình đôi công vẫn là sự thật.

47 giây!

Tính từ lúc Lưu Vân nhảy ra sau gốc cây để tập kích Hàn Yên Nhu, trận đấu kéo dài tổng cộng 47 giây và kết thúc ở thời khắc Lưu Vân ngã xuống.

Lư Hãn Văn đã chiến đấu hết mình. Cậu dĩ nhiên biết rõ HP Lưu Vân không đủ để chơi liều. Trong lúc đánh, cậu luôn cố tránh trao đổi máu với Hàn Yên Nhu. Cậu dốc toàn lực để giữ mình, nhưng cũng chỉ kéo dài được 47 giây.

Lưu Vân: 0% HP.

Hàn Yên Nhu: 31% HP.

Nếu xét trên số liệu, Hàn Yên Nhu tốn hơn Lưu Vân 8% tức là Đường Nhu đánh không tốt bằng Lư Hãn Văn. Tuy nhiên, mọi việc không thể chỉ dựa vào số liệu mà phỏng đoán. Hoàn cảnh khác biệt sẽ dẫn đến phương thức chiến đấu khác biệt. Lư Hãn Văn buộc phải chú trọng phòng thủ, còn Đường Nhu được phép chơi cứng, chỉ tập trung tấn công là được. Phải lợi dụng đầy đủ cái gọi là ưu thế, ưu thế đó mới thật sự có nghĩa.

Lư Hãn Văn rời khỏi phòng đấu.

Thành tích dùng 23% HP đổi lấy 31% HP của đối thủ không quá xuất sắc để ngợi khen. Fan Lam Vũ trông chờ nhiều hơn thế, chẳng qua cũng chẳng có gì chỉ trích nên mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay đón cậu xuống sân.

Còn bản thân Lư Hãn Văn?

Cậu khá tiếc nuối về kết quả, nhưng mọi thứ có thể làm, cậu đều đã làm toàn bộ. Dốc hết sức mình, kết quả có ra sao cũng không đáng đau buồn. Thất bại, có lẽ chỉ vì trình chưa đủ!

Mình phải cố gắng hơn nữa!

Ôm quyết tâm, Lư Hãn Văn về đến hàng ghế đội nhà. Cùng lúc, họ tên tuyển thủ cuối cùng bên Lam Vũ đã xuất hiện trên màn hình điện tử. Không ngoài dự đoán, tướng thủ lôi đài chính là sát thủ số một Lam Vũ: Hoàng Thiếu Thiên, Dạ Vũ Thanh Phiền.

Tiếng hoan hô cổ vũ khắp nhà thi đấu đạt đến đỉnh điểm.

Hắn là niềm hi vọng cuối cùng của Lam Vũ trên lôi đài, cũng chính là con át chủ bài của chiến đội họ từ xưa đến giờ.

Hồi hiệp một...

Chuyện hồi hiệp một, fan Lam Vũ không muốn nhớ đến nữa. Họ chỉ trông mong đêm nay, Hoàng Thiếu Thiên có thể vì Lam Vũ mà thủ một ải sống còn cuối cùng.

Hoàng Thiếu Thiên cất bước lên sân, vào phòng, nhà thi đấu lập tức yên tĩnh lại.

Mọi người dõi mắt theo màn hình, nhìn từng dòng chữ nổi lên, nhìn game tải, nhìn Dạ Vũ Thanh Phiền 3D xuất hiện tại điểm spawn Lam Vũ.

Trận đấu bắt đầu.

"Gặp ở đâu?" Đường Nhu tiếp tục hỏi thẳng.

"Chờ bị tập kích đi!" Hoàng Thiếu Thiên đáp rất nhanh. Dạ Vũ Thanh Phiền hành động nhanh không kém, hắn chọn cánh phải, tức phía Tây bản đồ để đi vòng. Một lựa chọn hệt như Lư Hãn Văn đầu game trước.

Đường Nhu cũng không thay đổi lối đánh. Hàn Yên Nhu vẫn tiến thẳng ra trung lộ. Cô đến nơi trước, không thấy Dạ Vũ Thanh Phiền đâu.

Không chỉ phương hướng mà cả tuyến đường đi vòng, Hoàng Thiếu Thiên đều chọn hệt khuôn Lư Hãn Văn. Cuối lộ trình, Dạ Vũ Thanh Phiền cũng dừng ở vị trí cũ Lưu Vân từng dừng, bắt đầu quan sát Hàn Yên Nhu bên ngoài.

"Anh ấy... định đánh hướng dẫn cho Lư Hãn Văn?" Phan Lâm nói.

"Chắc không đâu?" Lý Nghệ Bác nói. Đang đánh tứ kết cơ mà, chiến đội Lam Vũ gần như cheo leo vách vực rồi, dù việc dạy tân binh có quan trọng thế nào cũng không thể hi sinh con điểm quan trọng lúc này chứ? Trừ phi Hoàng Thiếu Thiên khinh địch, cho rằng chiến thắng Đường Nhu là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng bất kỳ ai quen Hoàng Thiếu Thiên đều biết, tuy thường xuyên buông lời khoa trương, trong thi đấu hắn sẽ không bao giờ khinh địch. Nếu đối thủ dám để lộ một sơ hở nhỏ bé nhất thôi, dù là đại thần hay tân binh, một nhát lấy đầu, tuyệt không hai lời.

"Có lẽ anh ta cho rằng đây là đấu pháp thích hợp!" Lý Nghệ Bác nói.

Khán giả bên ngoài bàn tán sôi nổi. Mọi người đều cảm thấy, Hoàng Thiếu Thiên đang muốn nhắn nhủ gì đó đến Lư Hãn Văn.

Tuyển thủ hai đội Lam Vũ và Hưng Hân dưới sân cũng thảo luận về hành động của Hoàng Thiếu Thiên, nhưng chưa ai kịp nói gì nhiều, hắn đã nhích người.

Dạ Vũ Thanh Phiền lao ra!

Đúng vậy, cứ thế mà lao ra thôi. Chẳng khác mấy so với pha đánh lén nóng nảy của Lư Hãn Văn: Thừa dịp Hàn Yên Nhu quay đầu đi, hắn xông lên tập kích từ sau lưng, vô cùng đơn giản và thô sơ.

Nhưng tốc độ của Dạ Vũ Thanh Phiền nhanh hơn!

Băng Vũ, món vũ khí bạc hắn sử dụng, là kiếm quang với tốc độ tấn công cao hơn trọng kiếm Diễm Ảnh của Lưu Vân, trọng lượng cũng nhẹ hơn. Hai điểm này quyết định tốc độ tấn công cuối cùng của Dạ Vũ Thanh Phiền, trong đó tốc độ vũ khí ảnh hưởng phần nhiều.

Đường Nhu xử lý thế nào?

Cùng một trường hợp, cô dĩ nhiên sẽ xử lý như cũ. Tuy có chút bất ngờ vì Hoàng Thiếu Thiên đánh quá giống Lư Hãn Văn, nhưng điều đó không ảnh hưởng việc cô nhanh chóng phản ứng. Hàn Yên Nhu lăn mình, lúc bật dậy cũng là lúc chiến mâu Hỏa Vũ Lưu Viêm vung lên, chuẩn bị phản công.

Phụt!

Máu bắn ra. Băng Vũ trong tay Dạ Vũ Thanh Phiền đã chuẩn xác đâm trúng Hàn Yên Nhu đang nhổm dậy. Mũi kiếm đâm trúng liền thu về, không chậm một giây nào, không có động tác dư thừa nào. Hit thứ hai ngay lập tức vút tới...

Roẹt roẹt roẹt roẹt...

Ánh kiếm lấp loáng như nước, âm thanh lưỡi kiếm tiếp xúc với da thịt liên tục vang lên. Chỉ trong quá trình lăn mình đứng dậy, Hàn Yên Nhu đã trúng một mạch bốn hit, có hit là kỹ năng, có hit chỉ là nhát chém bình thường để nối liền thế tấn công.

Dự định phản kích của Đường Nhu bị ngăn chặn triệt để. Sau bốn hit, cô mới phát hiện một khoảng trống nhỏ cho mình chen vào.

Long Nha!

Hàn Yên Nhu nhích cánh tay, chiến mâu đâm tới.

Chỉ thấy Dạ Vũ Thanh Phiền lắc mình, ánh kiếm như dải lụa chém ra.

Một Đao Đón Gió!

Hit này chém sát bên thanh chiến mâu Hàn Yên Nhu, khán giả thậm chí nghe được Băng Vũ và Hỏa Vũ Lưu Viêm ma sát nhau sàn sạt trong tiếng xé gió thét gào.

Vệt máu văng ra bị chém làm đôi. Một Đao Đón Gió căn giữa quá trình di chuyển của Long Nha, làm Đường Nhu rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Đâm tiếp thì chắc chắn không trúng, muốn né lại phải ngắt chiêu mới được. Chỉ một thao tác nhỏ bé, nhưng đủ để ngăn Hàn Yên Nhu né kiếm.

Một Đao Đón Gió uy lực kinh người, giữa làn máu bị chém đứt đoạn, Hàn Yên Nhu lộn một vòng ra ngoài.

Mọi người há hốc mồm.

Cùng một phương thức chiến đấu, Lư Hãn Văn và Đường Nhu lăn xả vào nhau đôi công, Hoàng Thiếu Thiên lại áp đảo Đường Nhu hoàn toàn.

Hắn có thật là muốn truyền đạt gì đó đến Lư Hãn Văn?

Chắc chưa? Trông Hoàng Thiếu Thiên như đang vả mồm Lư Hãn Văn thì có. Thế này khác nào nói với cậu nhóc: Xem đi, chuyện chú mày không làm được, anh làm được.

Và vì sao anh làm được?

"Tốc độ nhanh hơn!" Đây là cách nhìn của Phan Lâm.

"Cơ hội, là cơ hội mới đúng." Nhưng Lý Nghệ Bác gạt bỏ, nhấn mạnh một điểm khác.

"Tình huống tương tự, thời cơ ra tay của Hoàng Thiếu Thiên khiến Đường Nhu ức chế hơn Lư Hãn Văn nhiều. Một Đao Đón Gió vừa rồi chẳng hạn, Hoàng Thiếu Thiên có thể dùng nó để nối tiếp hit đánh trước đó, nhưng như vậy sẽ chừa cho Đường Nhu khoảng không né tránh. Thế là anh ta chủ động để lộ khoảng không, nhường thế tấn công cho Đường Nhu, mình thì thủ sẵn kỹ năng và chớp thời cơ ra ngay trước khi đối thủ tung chiêu, bắt Đường Nhu tiến thoái lưỡng nan. Quá thành công, quá đẹp mắt!"

"Quả nhiên có khác biệt..." Nghe Lý Nghệ Bác phân tích, Phan Lâm thán phục không thôi. Cùng là kiếm khách, Hoàng Thiếu Thiên vẫn cao hơn Lư Hãn Văn một bậc.

Sau Một Đao Đón Gió, combo dốc xuống không ngừng, nhưng mấy chiêu kế tiếp lại không duy trì được sự ác liệt như cũ.

"Đường Nhu rất biết cách phòng thủ." Lý Nghệ Bác nói.

"Tiến bộ rất lớn anh nhỉ?" Phan Lâm cười. Hồi vòng bảng, hai người từng bình luận về vấn đề phòng thủ ở Đường Nhu. Họ cho rằng Đường Nhu theo chủ nghĩa lấy tấn công làm tường phòng ngự tốt nhất. Lối nghĩ đó cũng không phải không có lý, nhưng đừng nên suy diễn ra thành "phòng thủ chẳng hề quan trọng". Giờ thì, Đường Nhu đã thể hiện tiến bộ đáng hài lòng trên phương diện phòng ngự. Dưới tình huống bị tập kích, bị áp chế bởi Hoàng Thiếu Thiên, cô biết lợi dụng phòng ngự để thu hẹp không gian tấn công của đối thủ.

Thế là, Hoàng Thiếu Thiên hào phóng tặng cô một sơ hở khác.

Một sơ hở cực ngon cho Đường Nhu bật ngược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.