Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1490: Trốn chạy không phải đích cuối



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Tất cả khán giả như dính debuff Đạn Pháo Sáng. Giữa ánh sáng lóa mắt tràn ngập, e rằng phải có kinh nghiệm đầy mình mới nhìn ra mấy bóng người mờ ảo bên trong đang làm gì.

Bàn về lĩnh vực này, kinh nghiệm của Trương Giai Lạc chắc chắn đứng top. Chứ chẳng lẽ hắn chơi đấu pháp Bách Hoa che mắt người ta, rồi mình cũng mù luôn? Đùa!

Những cái bóng mờ mờ ảo ảo bắt đầu giảm số lượng. Màn ánh sáng Bách Hoa trông thì bình thường, nhưng thực tế rất có nền tảng. Trình Trương Giai Lạc cao đến mấy cũng đâu thể rải một kỹ năng khắp bốn góc phòng? Ánh sáng che phủ cả căn phòng có hư có thực, hoặc tấn công, hoặc trá hàng, đều là tầng tầng lớp lớp quan sát và sắp đặt tinh chuẩn của hắn.

Giữa bao la hư thực, liệu Mạc Phàm có thể khiển Hại Người Không Mệt thoát thân?

Ít ai sẽ bắt kèo này, vì chính bản thân người xem cũng không nhìn thấy cái gì đang xảy ra bên trong. Họ cho rằng, Mạc Phàm cũng như mình thôi.

Sai, sai hoàn toàn.

Mạc Phàm rất khác biệt với họ. Người ý thức rõ nhất điều đó chính là đối thủ hiện tại của cậu: Trương Giai Lạc.

Chỉ mới vừa rải ánh sáng Bách Hoa, hắn đã phát hiện Mạc Phàm bắt đầu khiển bóng.

Ngoài trận, khán giả lờ mờ phát hiện một vài cái bóng bỗng biến mất tại khu vực hỏa lực mạnh nhất.

Bốn bóng!

Trong trận, Trương Giai Lạc biết chính xác cả con số.

Kế tiếp, bốn bóng nữa.

Mạc Phàm đang cố gắng vô hiệu hóa hỏa lực của Bách Hoa Liễu Loạn. Cậu không lạc lối bởi ánh sáng Bách Hoa, cậu lần mò ra hư thực bên trong rất nhanh.

Khán giả bình thường thì hoa cả mắt.

Nhưng Mạc Phàm? Chưa, chưa đủ loạn đâu.

Cậu từng đối mặt với những chiến trường loạn hơn nhiều. Chúng chưa bao giờ gây ra bởi một hai người, mà là cả trăm người.

Cậu từng phải tìm lối thoát giữa tình cảnh gian nan tạo nên từ hằng hà kỹ năng của vô số nghề, chứ nào chỉ một hai nghề?

Loạn lắm hả?

Không, không hề!

Những chiến trường Mạc Phàm từng đến để nhặt mót mới là loạn, còn đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc, thì rất có kết cấu.

Bốn cái bóng nhúc nhích, thêm bốn cái bóng động đậy.

"Khá lắm!" Một lần nữa, Trương Giai Lạc phải thầm khen ngợi.

Vòng vây Bách Hoa của hắn bị phá. Vì sao bị phá? Khéo thay, chính vì nó có kết cấu.

Có kết cấu, Mạc Phàm liền tìm ra đường lối.

Nếu Diệp Tu làm được như thế, Trương Giai Lạc chắc chắn không thán phục, nhưng trước mắt hắn lúc này chỉ là một nhóc con tân binh.

"Thằng ku này có cái tài đặc biệt mà!" Tôn Triết Bình trên khán đài cười. Nay hắn đã không còn là đồng đội của Trương Giai Lạc, chứ nếu còn, hắn nhất định sẽ nhắc Trương Giai Lạc trước trận. Xét riêng về nghề trốn chạy, Mạc Phàm có trình cao hơn hẳn tưởng tượng của người bình thường. Đến cả đấu pháp Bách Hoa, muốn vây khốn cậu ta cũng phải bỏ công nhiều hơn, vì tên nhóc này là người trưởng thành từ chiến loạn.

Kẻ nhặt mót...

Nghĩ đến xuất thân của Mạc Phàm, Tôn Triết Bình cũng cảm thấy thú vị. Cao thủ chuyên nghiệp trưởng thành từ hoàn cảnh như Mạc Phàm, đừng nói không tồn tại trong hệ thống đánh giải hiện nay, ngày xưa cũng không có đâu.

Đây là kết quả khi một người biết đặt bản thân vào lò train thích hợp nhất với tài năng của mình, một kết quả đến rất tự nhiên, đạt thành đỉnh cao mà không mất đi bản sắc. Quả thật, hình thức huấn luyện theo dây chuyền của các câu lạc bộ chuyên nghiệp hiện tại rất khó tạo nên trường hợp tương tự.

Xét trên lĩnh vực sở trường, Mạc Phàm đã đạt đến trình cấp thần. Đây là kết luận do Tôn Triết Bình, Diệp Tu và Ngụy Sâm trao đổi riêng và công nhận khi hắn còn đeo tag Hưng Hân. Thời đó, Mạc Phàm vẫn chỉ biết im ỉm hành sự, chưa hòa nhập vào tiết tấu đoàn đội nữa cơ!

Giờ cậu ta đã phát huy rộng hơn sở trường của mình, không chỉ giới hạn trong nghề nhặt mót yêu thích từ lâu mà cả PK trên đấu trường chuyên nghiệp.

Khi Mạc Phàm đả thông não bộ ở đẳng cấp cao hơn, thu phóng thành thạo mượt mà, không còn gập ghềnh vất vả như lúc này nữa, có lẽ một đại thần thế hệ mới sẽ ra đời.

Có điều... tính tình thằng ku này có chịu rèn giũa đấu pháp và kỹ thuật cho mượt không chứ? Đây cũng là một vấn đề Diệp Tu từng quan ngại.

Nhưng kể cả không thành công vượt bậc, Mạc Phàm cũng dư sức trở thành một tuyển thủ có sức sát thương mạnh.

Sát thủ đại thần?

Không phải nói ngoa, cũng không phải mánh PR.

Nếu dám bước chân vào lĩnh vực Mạc Phàm sở trường, đại thần cũng có thể té sấp mặt.

"Chú ý đi nào, coi chừng bị cắn đấy!" Tôn Triết Bình thầm nói trong lòng.

Trong trận.

Két.

Có tiếng cửa phòng mở.

Trong và ngoài cửa, là hai thế giới.

Một sáng rực, một tĩnh lặng.

Hại Người Không Mệt ra đến cửa rồi, ra đến thế giới tĩnh lặng rồi. Cậu trốn thoát rồi!

Cả nhà thi đấu ào ào tiếng hoan hô hú hét.

"Sát thủ đại thần!!" Fan Hưng Hân sung sướng gào to, cứ như không phải Mạc Phàm vừa thoát khỏi vòng vây mà là cho đối thủ một hit về làng vậy. Có thể thấy, cục diện trước đó đã làm fan Hưng Hân cấn tim vô cùng.

Mà fan Bá Đồ thì, sau phút kinh ngạc, lại thở dài thườn thượt.

Thế mà cũng để sổng được? Để nó kéo cửa chạy mất, đơn giản cực độ luôn?

Chẳng lẽ Trương Giai Lạc thật sự già rồi? Một tên tân binh cũng đè không nổi? Nhiều người không khỏi nghĩ. Cả Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng muốn nói lại thôi, quanh co một hồi chỉ bảo rằng Trương Giai Lạc đánh hụt nhịp so với Mạc Phàm.

Vì sao hụt nhịp? Vì anh ta già rồi... Lời này, hai người không nói ra miệng.

Nhưng Tôn Triết Bình, vào lúc này, lại bật cười.

Hắn không cách nào trông chờ thắng thua với trận đấu đang diễn ra, nhưng khi nhìn thấy người bạn thân đã từng sóng vai chiến đấu bên mình đánh quá đẹp mắt, hắn vẫn có thể bật cười vui vẻ, từ tận đáy lòng.

"Đánh chắc tay lắm." Ánh mắt Tôn Triết Bình chỉ nhìn đăm đăm vào Bách Hoa Liễu Loạn giữa màn sắc màu rực rỡ chưa tan trong phòng.

Mạc Phàm tìm ra đường sống giữa Bách Hoa nở rộ, đó là cái trình sinh tồn cậu luyện thành từ kiếp ve chai chiến trường.

Nhưng hôm nay cậu không còn là một anh ve chai. Cậu đã trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu phải không ngừng thay đổi thói quen ngày cũ.

Thế nên khi tìm đường sống, cậu vẫn đặt thêm một mục tiêu khác.

Tấn công đối thủ.

Thoát thân không phải thắng lợi, giết đối thủ mới phải. Mạc Phàm của hôm nay hiểu rất rõ điều này, thậm chí càng ngày càng đặt mục tiêu giết đối thủ lên trên việc trốn chạy.

Vì thế, trong lúc cố gắng phân biệt đâu là hư, đâu là thực, tìm đường máu giữa chốn hỗn loạn, điều đầu tiên Mạc Phàm nghĩ đến không phải thoát thân, mà là cách nào lợi dụng khoảng trống để tấn công ngược!

Nhưng cuối cùng, Hại Người Không Mệt chỉ có thể trốn chạy. Bởi vì, cậu không tìm thấy cơ hội tấn công. Những mảng sáng hư thực đan xen kia, trong lúc cậu khiển tám bóng gây rối, cũng có sự điều chỉnh mạnh.

Cả căn phòng vẫn bị phủ lấp, hư và thực tiếp tục đan cài.

Ánh sáng, là tường đồng vách sắt mà Bách Hoa Liễu Loạn tự tay đắp nên để bảo vệ mình.

Mạc Phàm thất bại trong việc tấn công, chỉ đành đào tẩu.

Những ẩn tình bên dưới này, hai tướng trong trận biết, người xem ở đẳng cấp chuyên nghiệp biết, còn khán giả bình thường và bình luận viên trên tivi đều chỉ thảo luận xoay quanh nhịp đánh có vẻ chậm lụt của Trương Giai Lạc.

Đang bảo Trương Giai Lạc chậm, Trương Giai Lạc bỗng dưng tăng tốc. Ánh sáng Bách Hoa như len qua khe cửa, như rót thành dòng chảy từ phòng này sang phòng khác.

Két két két...

Cửa phòng bị sóng khí từ lựu đạn nổ đẩy mở, muốn đóng mà đóng không được, vang lên từng tiếng chói tai như vô cùng bực dọc.

Ngoài cửa, Hại Người Không Mệt vội co cẳng chạy. Cậu không ngờ hỏa lực của Bách Hoa Liễu Loạn truy sát quá nhanh.

Chạy được vài bước, cậu biết thêm một điều: Không chỉ nhanh, mà còn gắt gao.

Súng, lựu đạn, tiếng nổ, ánh lửa, khói đặc đen ngòm như bám chặt lấy cậu, tóm gót chân cậu.

Trong phim hành động, luôn sẽ có cảnh nhân vật chính anh dũng ngầu lòi lao mình thoát khỏi bom nổ, ra đi chẳng buồn ngoảnh đầu, để lại lửa đạn sau lưng.

Hại Người Không Mệt cũng cố lao mình lắm, nhưng thoát không nổi. Nếu đây là phim, khán giả chắc chắn phủi mông rời rạp từ lâu rồi. Có anh hùng nào vừa chạy vừa bén lửa khắp nơi vậy chứ?

Thoát không nổi!

Mạc Phàm kinh ngạc tột độ.

Đây rõ là sở trường của mình, nhưng sao mình lại bó tay với cái người đang truy sát phía sau thế này?

Đám ánh sáng sặc sỡ kia như lũ dữ, cuốn đến nơi nào nơi đó bị nuốt trọn, ùn ùn theo sát Hại Người Không Mệt.

Cậu không dám ngừng chạy, thậm chí không dám quay đầu nhìn.

Trong giới chuyên nghiệp, mass war cao nhất là 5v5, kém xa những chiến trường hỗn loạn cậu từng trải trong game.

Nhưng trong game, cậu đã bao giờ gặp phải truy sát mạnh mẽ đến mức này đâu?

Không dám ngừng thở lấy hơi, vì chỉ cần ngừng, màn ánh sáng kia sẽ nuốt chửng cậu. Tuy lúc nãy thành công đào thoát, nhưng không có nghĩa sẽ thành công thêm lần nữa. Cả hai đều là con người, không phải NPC chỉ biết hành động theo thiết lập. Một bên điều chỉnh đấu pháp, bên kia cũng điều chỉnh theo, kết quả mỗi lần sẽ mỗi khác.

Chạy, phải chạy...

Mạc Phàm như quay về thời ôm đồ tháo chạy ngày xưa, nhưng nếu đặt tay hỏi lòng, cậu phải thừa nhận ngày xưa loạn cỡ nào cũng không áp lực như lúc này.

Khi xưa loạn chiến, Hại Người Không Mệt luôn tháo chạy thành công.

Hôm nay, chỉ bị một người truy sát, Hại Người Không Mệt ngã gục.

"Trốn chạy không phải đích cuối, giết đối thủ mới phải..." Tôn Triết Bình, vị khán giả trình cao, thầm thở dài. Hắn vui khi thấy Trương Giai Lạc xử lý đẹp mắt, cũng buồn vì cuối cùng Mạc Phàm thua.

Trương Giai Lạc một chấp hai! Đánh bại Diệp Tu nửa máu, đánh bại "sát thủ đại thần" Mạc Phàm. Ưu thế Diệp Tu giành về bị san bằng, hiện giờ Bá Đồ đang dẫn trước 27% HP, sừng sững đứng trên lôi đài chờ tiếp chiến.

Cả nhà thi đấu lặng thinh. Fan Hưng Hân hiển nhiên không ngờ pha thoát thân ảo diệu của Mạc Phàm cuối cùng chỉ dẫn đến cái chết, dưới sự truy sát gắt gao của Trương Giai Lạc. Trên sân nhà, họ đang thua kém đối thủ.

Nơi hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân, tướng thứ ba đứng dậy.

"Đến lúc anh ra trận lập công rồi!" Phương Duệ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.