Xưa nay, phong cách chơi zâm luôn cho người ta thứ cảm giác hèn hạ, là từ trái nghĩa hoàn toàn của dũng cảm. Tuy hành động chờ thời lúc này của Phương Duệ trông vẫn hèn hạ như mọi khi, nhưng dám lợi dụng thái độ trọng tài để dự đoán là một việc làm bạo gan cực độ. Chưa kể trước đó, hắn đã ăn một tấm thẻ vàng, thế mà giờ đây vẫn dám thách thức khả năng trừng phạt của trọng tài.
"Thế nên ở giây thứ 17, anh ta đã làm một động tác dư thừa." Lý Nghệ Bác nói, "Có thể nói động tác ấy đã xoa dịu tình hình ít nhiều. Cho dù trọng tài lúc đó phạt thật, cũng sẽ chỉ cảnh cáo chứ không cấp thẻ vàng ngay lập tức."
"Nhưng nếu Tống Kỳ Anh không chọn đi tiếp về phía này? Vậy trọng tài có sẽ cấp thẻ vàng?" Phan Lâm hỏi.
"Theo dõi tiếp là biết." Lý Nghệ Bác rất lanh trí, chờ tẹo là có đáp án, hắn ngu gì đoán? Không, hắn không ngu.
Trong trận.
Kình khí lưu chuyển trên hai bàn tay Hải Vô Lượng, nhưng hắn không đang gồng Khí Quán Trường Hồng. Khí Quán Trường Hồng mang theo cả người khí công sư húc vào đối thủ, lúc đánh với chuyên gia đạn dược của Trương Giai Lạc thì không sao, nhưng giờ hắn đang đối đầu với nhà quyền pháp, nghề cận chiến đứng đầu Vinh Quang đấy. Muốn đưa đầu vào miệng cọp cũng phải tính toán thiệt hơn, khéo lại thành dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi không về thì khổ.
Hải Vô Lượng dặt dẹo máu, dặt dẹo cả mana, Phương Duệ phải cẩn thận tột bậc. Hắn không chơi liều, hắn chọn đánh lén bằng cách gồng chiêu Pháo Gầm.
Hải Vô Lượng chưa nhìn thấy Trường Hà Lạc Nhật, nhưng những người khác ngoài hắn thì thấy rất rõ. Cậu nhóc đang từng bước từng bước đi về phía Hải Vô Lượng.
"Coi chừng kìa!" Fan Bá Đồ sốt ruột. Tuy Hải Vô Lượng khó lòng uy hiếp được lâu, nhưng nếu đánh lén thành công cũng có thể tạo combo cào máu, đau lắm chứ chẳng đùa.
Một bước, lại thêm một bước. Mọi người đều dán mắt vào màn hình chiếu theo góc nhìn Hải Vô Lượng, chương trình trực tiếp trên tivi cũng cắt một cửa sổ nhỏ cho nó.
Bất ngờ đúng lúc này, góc nhìn Trường Hà Lạc Nhật đột nhiên xoay chuyển.
Cậu ngẩng lên, nhìn về phía cái hố trên trần nhà.
Fan Bá Đồ thầm phấn khích, fan Hưng Hân thầm thất vọng.
Phát hiện rồi à?
Đó là ý nghĩ chung của tất cả, nhưng mỗi phe mỗi tâm trạng.
"Không, vẫn chưa đâu!" Lý Nghệ Bác lại phát biểu vô cùng tự tin.
"Tống Kỳ Anh chỉ đang đề phòng khả năng bị tập kích từ cái hố kia thôi." Phan Lâm kêu lên.
Một người cẩn thận ngang với Trương Tân Kiệt như Tống Kỳ Anh, sẽ quên mất khả năng này ư? Chắc chắn là không. Tuy không biết Hải Vô Lượng thực sự đang mai phục sát bên trên, cậu vẫn phòng bị sẵn.
Đạn Sóng Khí!
Trường Hà Lạc Nhật bỗng tung chưởng.
Đạn Sóng Khí là chiêu cấp thấp của khí công sư, mọi nghề thuộc hệ Vật Lộn đều được phép học. Trường Hà Lạc Nhật có học, nhưng hiển nhiên không nâng level nên kình khí chưởng ra trông rất yếu ớt.
Yếu thì yếu, Đạn Sóng Khí vẫn chuẩn xác bay lên, hit trúng mép hố và rồi tiêu tan sau một tiếng động nho nhỏ.
Hải Vô Lượng không nhúc nhích.
Một hit tấn công mang tính thăm dò, Phương Duệ không dính bẫy. Hai bàn tay gồng chiêu của Hải Vô Lượng vững như tượng đá.
Nhà thi đấu bùng phát tiếng vỗ tay và hoan hô sấm dậy, tán thưởng sự bình tĩnh của Phương Duệ.
Nhờ sự bình tĩnh ấy, Tống Kỳ Anh không những không thăm dò được gì, mà ngược lại, còn chẳng khác nào báo với Phương Duệ rằng cậu đã đến, Phương Duệ yên tâm đánh lén đi.
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đều thở dài. Tân binh mà, còn non lắm! Gặp phải một tay xảo trá có tiếng như Phương Duệ là nỗi bất hạnh lớn nhất của tân binh.
Nhưng rất nhanh, mọi người đều phải trố mắt.
Trường Hà Lạc Nhật của Tống Kỳ Anh sau khi chưởng một chiêu lên trần nhà mà không phát hiện gì, bỗng quay lưng rời đi.
Ủa sao không tiếp tục đi về phía Hải Vô Lượng?
Fan Hưng Hân ngừng cười, nhưng fan Bá Đồ cũng chưa chắc vui.
Có lẽ Tống Kỳ Anh hơi nghi ngờ nên quyết định không tiến lên, nhưng kiểu trốn tránh này không phải phong cách Bá Đồ.
Nghi ngờ thì lao lên đập luôn, trốn tránh làm gì?
Fan Bá Đồ đã quen với nhà quyền pháp dũng mãnh dưới tay Hàn Văn Thanh nên không quá thích ứng với lối chơi cẩn thận trăm bề của Tống Kỳ Anh. Nhờ cẩn thận, cậu nhóc không trúng mai phục của Phương Duệ, nhưng fan cũng chẳng hài lòng.
Cái mà họ trông đợi, không chỉ là không trúng mai phục. Họ muốn tướng nhà mình phải phá hủy luôn mai phục của địch, cho địch biết rằng âm mưu hay cạm bẫy đều chỉ là cái muỗi với quân ta.
Thế mà khi đối mặt với một cạm bẫy chưa chắc có, chỉ là nghi ngờ, Tống Kỳ Anh lại chọn lùi bước.
Trên tivi, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đang khen lấy khen để cậu nhóc tuổi còn trẻ đã có được sự cẩn thận và tỉnh táo, nhưng trong lòng fan ruột Bá Đồ thì khó chịu tột cùng.
Trường Hà Lạc Nhật bỏ đi tới cửa phòng, đưa tay như muốn đẩy cửa ra ngoài. Ai ngờ, cú đẩy này mạnh không tưởng. Vì đó là một cú đấm. Trường Hà Lạc Nhật đấm văng cả cánh cửa.
Hả? Gì vậy?
Mọi người ngẩn ra.
Trường Hà Lạc Nhật rời khỏi căn phòng, sải nhanh mấy bước rồi quay đầu, góc nhìn quét một vòng như tính toán khoảng cách, và... Phóng Chạy!
Như một cơn gió cuốn, Trường Hà Lạc Nhật lao xuyên vào phòng, nhảy bật lên!
Chạy lấy đà giúp nhân vật nhảy cao hơn bình thường. Trường Hà Lạc Nhật đạp lên vách tường đối diện, mượn lực vặn người, búng mình, cùng lúc vung cánh tay. Thông Bối Quyền!
Gọi là quyền, nhưng thực chất chiêu này là chưởng.
Chưởng chạm trần nhà, chỉ nghe một tiếng vang trầm trầm, sau đó...
Bộp bộp bộp!
Như cành khô nứt rạn, trần nhà bị phá thủng một lỗ to. Trường Hà Lạc Nhật dò đầu lên, xoay nhanh góc nhìn liền thấy Hải Vô Lượng ngồi sát bên đang cuống quít xoay người, hai tay vội vàng tung chưởng.
Hai cánh tay Trường Hà Lạc Nhật cũng lập tức chấn động.
Xương Cốt Sắt Thép đón nhận hit Pháo Gầm được Hải Vô Lượng gồng từ nãy giờ.
Kình khí ào ào gào thét, tuy Trường Hà Lạc Nhật đã tiến vào trạng thái Bá Thể nhưng thiếu điểm tựa, vẫn đang lơ lửng giữa trời, khó thoát toàn bộ lực xung kích của Pháo Gầm được gồng quá lâu.
Thiên Cân Trụy!
Sau Thông Bối Quyền, Trường Hà Lạc Nhật hít sâu khuỵu chân, co thành một khối để cả người có thể nhảy lên tầng hai nhanh hơn. Lúc này đã lên tới, cậu lập tức bật Thiên Cân Trụy, hai chân dang rộng đạp xuống hai bên mép hố, giải trừ triệt để lực xung kích Pháo Gầm.
Hải Vô Lượng đẩy ra một đợt kình khí khác, Trường Hà Lạc Nhật bật nhảy gần như song song với sàn nhà, né khỏi hit đánh. Cậu mượn thế lăn mình đứng dậy, nhìn thấy Hải Vô Lượng vỗ thêm một chưởng đến. Vẫn trong trạng thái Bá Thể của Xương Cốt Sắt Thép, Trường Hà Lạc Nhật không hề né tránh mà ăn luôn sát thương, lao tới càn giết!
Ào!
Tiếng vỗ tay tràn ra như mưa.
Fan ruột Bá Đồ quên đi chút bất mãn vừa có, họ kích động muốn rơi lệ.
Đúng! Đây chính là cảnh họ muốn thấy nhất. Cương quyết, dũng mãnh, bất chấp mọi thứ để giết đối thủ.
Họ đã hiểu lầm Tống Kỳ Anh.
Đứa nhỏ này không hổ là hảo hán Bá Đồ nhà họ. Nó cẩn thận, nó tỉnh táo, nhưng điều đó không có nghĩa rằng lồng ngực nó không cất chứa cái nhiệt huyết, cái dũng khí tiến về phía trước. Nó tuyệt đối không phải một thằng oắt phế vật gặp chút chướng ngại liền sợ hãi không dám lao lên như họ nghĩ.
"Tiểu Tống khá lắm!" Fan ruột Bá Đồ gầm thét. Tuy fan Hưng Hân cũng lập tức gào to cổ vũ Phương Duệ, cổ vũ sĩ khí đội nhà, hơn nữa còn chiếm ưu thế quân số áp đảo, nhưng fan Bá Đồ sẽ lùi bước ư? Đương nhiên là không! Họ không đứng trên sàn đấu, nhưng họ cũng là hảo hán Bá Đồ. Nếu bản thân không có tinh thần, không có ý chí quyết chiến không lùi, họ lấy gì đòi hỏi tướng trong trận?
Gầm lên đi! Gào lên đi!
Fan Bá Đồ bất chấp hết thảy mà gào thét. Thắng thua thực tế cũng hiển hiện nhanh chóng, khi Hải Vô Lượng vốn đã chẳng còn nhiều máu từ đầu.
Thắng.
Tống Kỳ Anh thắng, như một lẽ đương nhiên.
Nếu không thắng, thật không còn gì để nói. Nhưng, fan Bá Đồ trong nhà thi đấu hoan hô sung sướng không chỉ vì kết quả này. Điều làm họ hài lòng nhất, chính là cách cậu chiến thắng.
Ở Tống Kỳ Anh, họ nhìn thấy một tương lai mà mình đã kỳ vọng.
Phương Duệ rời khỏi phòng đấu. Lắc lắc đầu, hắn dường như không quá vừa ý với trận vừa đánh xong. Tuy vậy, khán giả vẫn dành tặng hắn những tràng pháo tay. Liên tục đánh bại Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn, san bằng lượng máu Hưng Hân bị dẫn trước, thành tích hắn mang về không có gì để chê trách.
Dù rằng trận cuối tập kích thất bại, nhưng thái độ đánh cứng rắn của Tống Kỳ Anh cũng cúng cho Phương Duệ 12% máu. Tính ra, Hưng Hân vẫn dẫn trước ít nhiều.
"Tuyệt vời!"
Bá Đồ ngợi ca Tống Kỳ Anh, lẽ nào Hưng Hân không biết ngợi ca Phương Duệ? Về tới hàng ghế tuyển thủ, các đồng đội càng tâng bốc hắn lên mây.
Nhưng Phương Duệ vẫn không vừa ý.
"Thằng ku dám chơi trò đó với tui." Phương Duệ nói.
"Không tệ mà, cũng cào được tẹo máu của nó." Diệp Tu nói.
Phương Duệ lắc đầu nguầy nguậy: "Quá kém so với tui dự dính!"
"Cậu tính kéo bao nhiêu máu nó?" Trần Quả tò mò hỏi.
"Dĩ nhiên là chặt cái đầu nó luôn." Phương Duệ nói.
Đách ai buồn care.
Ba tưởng đang hiếp gà trong game hả ba? Tẹo máu tẹo mana của ba, muốn hốt 100% HP của một tuyển thủ chuyên nghiệp đẳng cấp bán kết?
Dù Tống Kỳ Anh là một tân binh, cũng không dễ ăn tới mức đó.
"Người kế tiếp, người kế tiếp." Diệp Tu quăng Phương Duệ sang bên, lo giục tướng kế lên sân.
Tướng kế tiếp của Hưng Hân là ai?
Mọi người đã bắt đầu đoán già đoán non từ lúc Phương Duệ xuống sân. Ai cũng cho rằng không phải Tô Mộc Tranh thì là Đường Nhu, và khi tên người này hiện ra trên màn hình lớn, tất cả đều há hốc mồm.
Kiều Nhất Phàm, quỷ kiếm sĩ Một Tấc Tro.
"Kiều Nhất Phàm cơ à?" Phan Lâm vừa nhìn thấy liền tỏ ý kinh ngạc.
Lý Nghệ Bác ngồi cạnh nghĩ ngợi đắn đo, cảm thấy có lẽ mình nghĩ hợp lý mới lên tiếng đáp lời: "Theo cách mà trận lôi đài này đang diễn ra, Tô Mộc Tranh chắc không phải ứng cử viên phù hợp đâu."
Phan Lâm nghe vậy liền hiểu.
Tô Mộc Tranh chơi gì? Bậc thầy pháo súng! Tầm bắn siêu xa là vũ khí lớn nhất của cô, nhưng mấy trận vừa rồi đều tiến hành bên trong lâu đài, quá bất lợi cho bậc thầy pháo súng. Hưng Hân đã chọn bản đồ này đấu lôi đài 1v1, dĩ nhiên phải lường trước tình huống hiện tại. Vì thế, họ khó thể nào cho Tô Mộc Tranh vào đội hình lôi đài.