Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1549: Thử xác suất



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Ồ!

Cả nhà thi đấu xôn xao.

Sao hên quá vậy?

Fan Bá Đồ cảm thấy đời quá khốn nạn.

Hên xui may rủi là thứ rất khó nắm bắt, nhưng lại có thể thay đổi toàn bộ cuộc chơi. Sự thật ấy đang phơi bày trước mặt mọi người. Một pha di chuyển ngẫu nhiên lại đến được vị trí ngon như thế, chẳng phải hên thì là gì?

Thắng thua quyết định bởi ý trời, đó là điều sẽ khiến bên thua khó chấp nhận nhất. Khó trách fan Bá Đồ lúc này đều căm phẫn tột độ.

"Ngạc nhiên chưa, Mạc Phàm mà lại đánh cầu may! Thật quá bất ngờ thưa các bạn!" Phan Lâm bật thốt trên sóng trực tiếp. Ấn tượng của mọi người về Mạc Phàm là một tuyển thủ cực kỳ kiên nhẫn và cẩn thận, thậm chí cẩn thận quá mức cần thiết. Thế nhưng đêm nay, trong tình huống không nắm chắc 100%, cậu ta lại phó mặc cho trời. Đúng là điều vượt ngoài tưởng tượng.

Nhưng có thật thế không?

Dưới hàng ghế Bá Đồ ngoài trận, bản đồ chiến thuật điện tử trong tay Trương Tân Kiệt đang hiển thị khoảng cách giữa Hại Người Không Mệt và Âm 9 Độ khi Thuật Thế Thân kích hoạt. Phạm vi dịch chuyển tối đa của Thuật Thế Thân được hắn khoanh một vòng tròn, bên trong chia làm nhiều phần. Phần màu đỏ là khu vực sát người, vô cùng nguy hiểm cho Âm 9 Độ. Phần màu vàng có khả năng đe dọa, phần màu xanh vô hại với Âm 9 Độ, còn phần màu đen sẽ bất lợi cho Hại Người Không Mệt.

Màu đen là phần ít nhất, chứng tỏ khả năng Thuật Thế Thân dịch chuyển đến không cao. Màu xanh chiếm diện tích lớn nhất rồi tới màu vàng, màu đỏ tuy kém hơn nhưng cũng đạt 14.5%. Theo tính toán thống kê, phần màu đen chỉ có 8.2%, tức là tạm thời khoan xét cơ hội tấn công, tỉ lệ Hại Người Không Mệt gặp bất lợi khi dùng Thuật Thế Thân chỉ 8.2% mà thôi.

Thuật Thế Thân không hề là trò cá cược. Xác suất bất lợi quá thấp, Hại Người Không Mệt khó thể thiệt hại. Lựa chọn chiêu này, cậu ta đã cầm chắc mình sẽ an toàn.

Mạc Phàm vẫn là Mạc Phàm không thích chơi mạo hiểm. Cậu chọn đánh cược bởi vì may rủi không phải con dao hai lưỡi. Tần Mục Vân bao gần hết phần lưỡi dao rồi.

Và cậu đã cược thắng.

Hại Người Không Mệt áp sát thành công, tung combo nối liền Ve Sầu Song Sát. Khoảng cách quá gần, Âm 9 Độ chẳng cách nào vận dụng đấu pháp Súng Cận Chiến vốn cần không gian nhất định. Y liên tiếp lùi về sau, rơi vào phòng thủ bị động.

Hại Người Không Mệt bám sát không tha, nhưng đấu pháp Pháo Hoa lại không thấy xuất hiện. Sau combo mấy hit, cậu tiếp tục xả chiêu như điên. Nếu bảo rằng bất ngờ, đây mới thật sự là điểm khác biệt. Sức tập trung giảm dần, nhưng Mạc Phàm vẫn cố đánh tiếp chứ không bỏ chạy.

Mạc Phàm đã quen với việc mình kém Tần Mục Vân ở rất nhiều mặt. Gặp một đối thủ vững chắc toàn diện và bản đồ như hiện tại, đấu pháp Pháo Hoa sẽ không mang về quá nhiều chủ động. Cơ hội chỉ đến một lần, cậu không còn lựa chọn khác. Cậu buộc phải vượt qua giới hạn của mình, cắm đầu mà đánh, đánh đến cuối cùng mới thôi.

Cậu ta sẽ chịu đựng được bao lâu?

Những ai hiểu về Mạc Phàm đều đặt câu hỏi, bao gồm cả Tần Mục Vân.

Phong cách cá nhân của Mạc Phàm thể hiện mồn một trong các trận cậu ta đánh, mà kiểu tuyển thủ có phong cách rõ rệt thường dễ bị bắt thóp. Ngược lại, những kẻ mạnh về nền tảng căn bản như Tần Mục Vân mới khó đề phòng, bởi điểm mạnh ấy là thứ luôn gây chủ quan cho đối thủ.

Xét về cả xuất thân lẫn phong cách, Mạc Phàm và Tần Mục Vân cứ như cực Nam và cực Bắc, chẳng khác nào một cặp từ trái nghĩa khi đặt cạnh nhau.

Nhờ xác suất ngẫu nhiên, Mạc Phàm phá cái tài nhìn nhận và áp chế di chuyển của Tần Mục Vân. Trong khi đó, Tần Mục Vân dù rơi vào bị động nhưng vẫn bình tĩnh, vì y biết Mạc Phàm không thể duy trì khả năng bộc phát quá lâu.

Có lẽ cậu ta gặp vấn đề với sức tập trung tinh thần hoặc sức ổn định thao tác, chỉ cần mình tỉnh táo chờ đợi, cơ hội nhất định sẽ tới.

Cố lên!

Hai người cùng tự nói với bản thân.

Đó là cảm giác gì?

Mạc Phàm bắt đầu cảm thấy đơ não, nơron như rụng dần từng giây. Trong tầm mắt dường như chỉ còn Âm 9 Độ, cảnh vật xung quanh đều nhòe đi. Ngón tay vẫn cử động không ngừng, nhưng chúng đang làm gì ấy nhỉ? Có những kỹ năng sử dụng xong, Mạc Phàm mới sực nhận ra đó là kỹ năng nào...

Tư duy của Mạc Phàm đã không còn theo kịp động tác.

Cơ hội!

Kiên nhẫn đã lâu, Tần Mục Vân rốt cuộc tìm thấy sơ hở. Âm 9 Độ co một gối lên, chân còn lại trượt ra sau, tức thì kéo giãn khoảng cách với Hại Người Không Mệt.

Tiếng súng nổ vang, y bắt đầu phản công.

Mọi người há hốc mồm.

Bước ngoặt đến quá đột ngột! Chẳng phải Hại Người Không Mệt đang chiếm áp đảo sao? Tự dưng quyền chủ động rơi vào tay Âm 9 Độ rồi?

Sự hoán đổi này khiến Mạc Phàm giật mình bừng tỉnh.

Cậu không giỏi phòng thủ. Sở trường của cậu là trốn chạy, nhưng muốn trốn chạy một tay thiện xạ không phải chuyện dễ dàng, bởi phạm vi tấn công của họ quá lớn.

Trên thực tế, đấu pháp Pháo Hoa một ra một vào của Mạc Phàm rất khó dùng được với nghề bắn xa. Lùi về kéo giãn khoảng cách, khác nào cho các tay dài tha hồ tỉa mình? Vì thế khi đánh tay dài, đừng chỉ lo chạy. Chạy là cho họ cơ hội tự vệ và tấn công. Điều mà nghề tay dài sợ nhất vẫn là bị áp sát, bị khống chế. Đấu pháp Pháo Hoa dẫu có xịn xò đến mấy, cũng không thể đi ngược logic này.

Thế nhưng Mạc Phàm chẳng chịu làm vậy. Hại Người Không Mệt cứ cắm đầu chạy như muốn thoát khỏi tầm bắn của Âm 9 Độ càng nhanh càng tốt.

"Hừm... Hơi thiếu sáng suốt, anh nhỉ?" Phan Lâm nói.

"Đúng là không nên bỏ lỡ cơ hội áp sát. Mạc Phàm còn thiếu hụt kinh nghiệm lắm!" Lý Nghệ Bác tán thành cách nhìn của Phan Lâm.

Hại Người Không Mệt muốn chạy, Âm 9 Độ dĩ nhiên không thả. Đạn dưới nòng súng y đuổi theo bén gót. Hại Người Không Mệt chẳng cách nào cắt đuôi, mà với khoảng cách lúc này, cậu cũng đừng mong đánh trả.

Mạc Phàm chủ động kéo giãn khoảng cách, Tần Mục Vân ngu gì can ngăn? Thấy Hại Người Không Mệt ăn đạn trong bất lực, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác miệng thì chậc chậc tiếc thương, thực tế đang ngầm thể hiện anh đây phán chỉ có chuẩn.

Cơ mà, Hại Người Không Mệt trúng đạn không nhiều như cách hai bình luận viên than thở.

Cậu di chuyển rất khéo léo, né tránh liên tục hỏa lực từ Âm 9 Độ. Cậu không thoát khỏi y, nhưng y cũng chẳng giết nổi cậu.

Bản lĩnh khổ luyện từ hỗn chiến diện rộng của Mạc Phàm đang phát huy mạnh mẽ trong 1v1.

Ở khoảng cách này, không chỉ Âm 9 Độ bắn sướng tay mà Hại Người Không Mệt cũng né sướng chân.

Phải đến gần hơn chút!

Cự ly càng xa, tỉ lệ bắn trúng của nghề tay dài càng thấp. Hại Người Không Mệt và Âm 9 Độ không đến nỗi cách biệt muôn trùng, nhưng trình luồn lách cao siêu của Mạc Phàm đã thay đổi tỉ lệ trúng đạn. Tần Mục Vân bèn khiển Âm 9 Độ tiến lại gần, ai ngờ Hại Người Không Mệt đột nhiên lao vút đi!

Hồ Quang Thiểm!

Kỹ năng thích khách giúp Hại Người Không Mệt phóng một quãng xa trong tích tắc. Tần Mục Vân khiển Âm 9 Độ đuổi theo. Bỗng nhiên, y phát hiện mình đã chơi ngu.

Ấy chết, gần quá!

Nổ súng, bay lùi.

Mới đó còn định rút ngắn khoảng cách, Tần Mục Vân lại tự mình kéo giãn. Có điều Mạc Phàm không để y chạy, sau Hồ Quang Thiểm liền dùng đến Thuật Phân Thân...

Có gì đó sai sai?

Tần Mục Vân ngẩn ra. Cảnh này hơi quen quen nhỉ?

Nghĩ thì nghĩ, tay y vẫn tiếp tục khiển Âm 9 Độ vừa lùi vừa bắn, giữ khoảng cách giữa hai người.

Thuật Thúc Địa!

Lại là kỹ năng di chuyển.

Giờ thì Tần Mục Vân hiểu rồi. Giở trò cũ đúng không?

Y bèn thử phá rối nhưng không thành công. Mạc Phàm tiếp nối Thuật Thúc Địa bằng Thuật Thế Thân.

Người thật ở đâu?

Con người tỉnh táo như Tần Mục Vân cũng phải hốt hoảng. Xoay góc nhìn mòng mòng, Âm 9 Độ suýt đổi tên thành Dương 360 Độ. May mà lần này không xui như lần trước, pha dịch chuyển ngẫu nhiên của Thuật Thế Thân rơi vào vùng không gây đe dọa. Tuy vậy, Tần Mục Vân cũng chẳng chiếm được ưu thế. Như Trương Tân Kiệt đã phân tích, Mạc Phàm chỉ có 8.2% bất lợi khi sử dụng Thuật Thế Thân, lần này không ăn may nhưng cũng không thiệt hại, coi như huề vốn. Hại Người Không Mệt bèn lùi về, Âm 9 Độ liền đuổi theo.

Bên bắn, bên né...

Tần Mục Vân đã hiểu vì sao trước đó Mạc Phàm bỏ chạy chứ không áp sát mình như cách người ta thường làm.

Bởi vì với Mạc Phàm, tách xa một chút để đỡ ăn đạn sẽ dễ hơn lao vào tạo áp lực. Trong lúc né tránh, cậu cũng chờ đợi một cơ hội. Cậu chờ kỹ năng cooldown xong, dùng Thuật Thế Thân lần nữa đánh cược, hi vọng tiếp cận Tần Mục Vân.

Nghe khá buồn cười nhỉ?

Vốn đã thành công áp sát, Mạc Phàm lại chủ động bứt ra, sau đó khổ sở tìm cơ hội áp sát thứ hai... Nhưng biết sao bây giờ, đây chính là phong cách của Mạc Phàm, là kiểu tình huống cậu kiểm soát tốt nhất. Duy trì cận chiến không phải sở trường, tuổi thọ combo quá ngắn, cố công mà không hiệu quả, nhất định sẽ bị lật ngược. Gặp tình huống ấy, trốn chạy là điều cậu giỏi làm nhất. Chạy thoát rồi, ta sẽ quay về tìm cơ hội mới. Tiếp cận, bùng nổ, cố gắng, tất cả đều có thể làm lại từ đầu.

Nói cách khác, đây vẫn là đấu pháp Pháo Hoa, với một giàn pháo hoa to khủng.

Mạc Phàm chưa từng thay đổi. Cậu không hề đánh cược với số phận hay ôm tâm lý hên xui. Cậu chỉ dùng sức kiên nhẫn đáng sợ và cách thức sở trường, tạo nên lối đánh theo xác suất chẳng mấy đẹp mắt nhưng gây ức chế tột cùng.

Trận lôi đài thứ sáu, Mạc Phàm của Hưng Hân thắng.

Cả trận có tổng cộng 12 lần thử xác suất, 3 lần thành công, 7 lần bỏ đi làm lại, 2 lần bị Tần Mục Vân phá giữa chừng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.