Tiếng súng vang lên phá vỡ sự im lặng chết chóc đã duy trì từ đầu game.
Phát huy ưu thế tầm bắn, Bách Hoa Liễu Loạn bắt đầu tấn công. Thế mà Hàn Yên Nhu chẳng cần quay đầu lại nhìn, vẫn lách mình né hết cả băng đạn của hắn.
Khán giả xôn xao.
Sức phán đoán gì kinh thế? Cứ như có gắn mắt sau lưng ấy!
Nói vậy cũng không ngoa, vì dù là cao thủ nhà nghề đầy kinh nghiệm cũng chưa chắc né đạn chuẩn như Đường Nhu. Vấn đề là Đường Nhu từng được rèn luyện chuyên nghiệp trong lĩnh vực âm thanh. Cô có đôi tai nhạy hơn người bình thường, giỏi về nhận biết khác biệt trong tần số. Từ khi bước chân vào giải đấu Vinh Quang, cô phát hiện tài năng của mình cũng có chỗ dụng võ nên càng chú tâm train sâu ở mặt này.
Nghe tiếng đoán hướng?
Chỉ cần nhìn động tác của Hàn Yên Nhu là biết không phải, vì nếu Đường Nhu phán đoán từ việc lắng nghe và biết rõ hướng bay của mỗi viên đạn, phạm vi né tránh của cô sẽ không quá lớn. Điểm mạnh của Đường Nhu là cô có thể liên tục nhận biết, còn cao thủ bình thường thì nghe một hai lần là hết cỡ. Tốc độ bắn của súng lục tự động ấy à, chớp mắt phát là xong băng đạn, họ làm sao nghe ra hướng đạn bay giữa một chuỗi tiếng nổ dày đặc như mưa rào kia?
Nhưng Đường Nhu làm được. Cơ thể Hàn Yên Nhu lay động cực nhanh như xe đua liên tục bẻ lái, tốc độ chạy không giảm mà từng viên đạn cứ sượt qua khỏi người cô.
"Giỏi thật đấy!" Trương Giai Lạc cũng không thể không khen ngợi. Bách Hoa Liễu Loạn bèn ngừng bắn, vung tay thả một quả lựu đạn im ắng bay ra. Đoàng đoàng đoàng, súng lại nổ vang.
Bao nhiêu kinh nghiệm và gian xảo của lão tướng đều thể hiện ở hành động này. Nếu chỉ im im ném lựu đạn, mục tiêu khó miễn sẽ quay đầu nhìn. Vừa ném vừa bắn, mục tiêu tiếp tục né đạn bằng cách lắng nghe âm thanh, sẽ để lỡ quả lựu đạn kia.
Kế hoạch của Trương Giai Lạc rất tuyệt vời, nhưng xui là Hàn Yên Nhu quay đầu.
Nguyên nhân rất đơn giản. Diệp Tu từng bảo cô rằng không thể dựa dẫm việc nhận biết âm thanh mãi được, bởi có rất nhiều kỹ năng và phương thức tấn công không tạo nên tiếng động. Đường Nhu nghe lời, không ỷ lại hoàn toàn vào âm thanh nên mới quay đầu quan sát. Quả lựu đạn Bách Hoa Liễu Loạn ném ra đã bại lộ thế đấy.
Đường Nhu nhìn thấy nó, cũng biết nó là lựu đạn gì.
Bom Xung Chấn đang bay về phía cô. Nếu chỉ né đạn, bom nổ sẽ hất cô văng lên vách núi, giúp Bá Đồ dễ dàng rút ngắn khoảng cách. Bá Đồ cho rằng Hưng Hân mai phục trong hẻm núi và quyết định thẳng thắn đối đầu, nhưng nếu tóm được Hàn Yên Nhu trước, biến bị động thành chủ động thì ngon hơn nhiều.
Mỗi tội, kế hoạch tạch rồi...
Trương Giai Lạc bèn không ém hàng nữa. Đôi tay Bách Hoa Liễu Loạn vẩy loang loáng như ảo thuật, chỉ trong nháy mắt, lựu đạn bay ngợp không trung.
Bá khí mà không mất cẩn thận, Bá Đồ đuổi theo Hàn Yên Nhu vào hẻm núi với thái độ thiên về phòng ngự. Đội hình cần liên kết nên tốc độ di chuyển thấp hơn Hàn Yên Nhu, cơ hội tóm cô không cao, mà trước mặt đã là hiểm địa, giờ còn không tung hàng thì chờ lúc nào?
Lựu đạn phủ đầy bầu trời như những nụ hoa sắp nở, mọi người có thể tưởng tượng khi chúng đồng loạt rơi xuống sẽ tạo thành một biển hoa rực rỡ thế nào...
Đường Nhu vội đoán điểm rơi của mớ lựu đạn để tránh. Việc này cần kinh nghiệm Vinh Quang rất dày, cô khá thiếu hụt nên chỉ đành cố hết sức.
Thế mà đoàng đoàng hai tiếng súng vang, tiếp đó lại có hai tiếng ầm ầm, một vùng ánh sáng nở rộ giữa không trung. Trương Giai Lạc bất ngờ chủ động bắn nổ hai quả lựu đạn. Chỉ trong phút chốc, toàn bộ số lựu đạn còn lại đều bị ánh sáng nuốt chửng. Đường Nhu muốn đoán điểm rơi của chúng đã đủ vất vả, Trương Giai Lạc lại còn chơi chiêu này. Cô bèn bỏ cuộc, khiển Hàn Yên Nhu quay đầu chạy thẳng, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chừng nào đạn nổ thì giải quyết tiếp!
Ầm!
Quả lựu đạn thứ nhất chạm đất nổ tung, một đóa lửa tức thì bồng bềnh bung cánh. Đó là một quả Đạn Lửa.
Sát thương hệ Lửa có tác dụng thiêu đốt kéo dài nhưng không hạn chế hành động, Hàn Yên Nhu quyết định không né, đạp qua biển lửa mà chạy.
Ầm!
Quả lựu đạn thứ hai rơi sát người cô, chỉ là loại chạm nổ thông thường. Tích tắc nó chạm đất, ánh lửa lập tức bùng lên. Hiệu ứng từ vụ nổ sẽ ảnh hưởng nhất định đến di chuyển, Đường Nhu phản xạ có điều kiện, khiển Hàn Yên Nhu lách mình phóng chếch sang bên, né tránh thành công.
Ầm ầm ầm!
Lựu đạn lần lượt rơi xuống đất, ánh sáng đủ màu nối liền thành dải, khán giả vô phương nhìn ra quả nào đang nổ là loại đạn gì, chỉ thấy mọi hiệu ứng sau khi chúng nổ tung giao hòa lẫn nhau. Hàn Yên Nhu tả xung hữu đột giữa vùng ánh sáng, cô cũng bó tay như khán giả vậy, phải chờ lựu đạn chạm đất mới phản ứng theo thị giác hoặc thính giác.
Hàn Yên Nhu không né được toàn bộ, nhưng bị một bữa tiệc đạn như thế ập xuống đầu, phản ứng của cô đã quá kinh người. Quan trọng hơn, combo cháy nổ liên tục cũng không cản nổi bước chân cô. Bóng dáng màu đỏ thẫm trong biển ánh sáng không ngừng tiến về phía trước.
Nhưng một quả bom đã lẳng lặng rơi xuống, rất khó để phát hiện giữa hằng hà tiếng nổ và hiệu ứng ánh sáng liên miên. Nó vừa chạm đất, khí nén đạt đến cực hạn lập tức tuôn ra, cuốn thành một cơn lốc xoáy to dần.
Bom Xung Chấn, quả lựu đạn đầu tiên được ném, đến quá đúng lúc. Sát thương không cao nhưng rất mạnh về áp chế hành động, nó chẳng khác nào tai họa cho Hàn Yên Nhu lúc này. Đường Nhu phải đối phó với một loạt lựu đạn nên bỏ lỡ, khi phát hiện thì đã muộn. Cơn lốc lan tỏa, Bom Xung Chấn nổ rồi, Đường Nhu quyết đoán khiển Hàn Yên Nhu nhích một bước sát vào tâm vụ nổ.
Sóng xung chấn lan ra, Hàn Yên Nhu liền bị hất văng. Nhờ một bước nhích gần, góc độ thay đổi, Hàn Yên Nhu bay tới phía trước như mong muốn.
Rốt cuộc vẫn không tóm được ẻm?
Fan Bá Đồ trợn mắt. Hàn Yên Nhu bay đi bởi cú hất từ Bom Xung Chấn, toàn bộ lựu đạn sau đó theo không kịp, lửa cháy lộp bộp rơi xuống sau lưng cô thành từng đốm.
"Ngon!" Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn đột ngột tăng tốc lao lên.