Một câu quá đỗi bình thường, nói ra bởi Diệp Tu lại có thứ cảm giác như đang tuyên bố "Mấy cưng đã bị bao vây". Chưa kể, người thật sự bị bao vây lúc này là Hàn Yên Nhu, Quân Mạc Tiếu một thân một mình bay tới chiến trường thì khác gì nộp thêm một mạng? Chẳng chịu núp lùm thì thôi, lại còn hò hét khí thế trên kênh chung nữa chứ!
Đây là một trận đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, có hò hét lớn cỡ nào thì mỗi phe cũng chỉ năm người là tối đa. Chẳng lẽ đối thủ lại tưởng bạn có 100 người chỉ vì bạn dám mạnh miệng? Không, không hề.
Khi khán giả bó tay với lòng tự tin chẳng hiểu từ đâu ra của Diệp Tu, phản ứng của Bá Đồ càng gây hoang mang vô đối. Bá Đồ cứ như bị Diệp Tu dọa sợ, lập tức rút quân về bày đội hình, chuẩn bị nghênh đón đại địch. Đó là thái độ khi 5 vs 2 ư?
"Chịu chết đi!"
Diệp Tu vẫn tiếp tục hò hét, làm người xem phải tự hỏi rốt cuộc ai đang bao vây ai.
Ầm ầm ầm!
Diệp Tu không chỉ nói mà còn làm, hành động hùng hổ hệt như lời chat. Ô Thiên Cơ ôm trên hông Quân Mạc Tiếu phun lửa, ba quả Pháo Chống Tăng vùn vụt bay khỏi nòng pháo hất góc, chia ra tấn công ba người khác nhau, tuyệt đối không phải chiêu đánh lạc hướng.
Né!
Ba mục tiêu là Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn và Trương Tân Kiệt đều khiển nhân vật né pháo. Giữa đôi bên có khoảng cách nhất định nên né rất dễ, ba người chỉ quan tâm động thái kế tiếp của Diệp Tu, hay nói đúng hơn, là của Hưng Hân.
Những bậc thầy chiến thuật với bộ óc khôn khéo hàng đầu Liên minh như Dụ Văn Châu và Tiêu Thời Khâm đều bật cười khi thấy cảnh này. Góc nhìn Thượng đế cho phép đọc bảng chat mỗi đội, họ biết rất rõ ý đồ của Diệp Tu.
Phô trương thanh thế. Đúng, chỉ là làm màu mà thôi, một pha làm màu được bố trí từ lúc Đường Nhu chạm mặt toàn quân Bá Đồ rồi. Điểm spawn ngẫu nhiên là điều nằm ngoài tưởng tượng của cả hai đội, dẫn đến cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa Đường Nhu và Bá Đồ. Chỉ có một mình, Đường Nhu chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu. Vì vậy cô không hề đắn đo mà quay đầu chạy, trong khi Bá Đồ chiếm ưu thế tuyệt đối lại do dự.
Ưu thế tuyệt đối, và do dự.
Chính vì thái độ đó, Diệp Tu phát hiện thông tin cần thiết sớm hơn Bá Đồ: Đây là pha va chạm ngẫu nhiên, ngoài dự đoán của cả đôi bên.
Song, tình huống của Đường Nhu lúc ấy vẫn rất nguy hiểm. Việc Diệp Tu ra lệnh cho Đường Nhu chào hỏi và tự bảo vệ mình cũng là kế hiểm, hết cách rồi mới phải xài. Bởi nếu không làm vậy, chiến đội Bá Đồ sẽ không còn nghi ngờ, kiên quyết truy sát con cừu lạc đàn là Đường Nhu thì thần tiên cũng khó cứu.
Diệp Tu đã đưa ra một mệnh lệnh quá bạo, nhưng chính vì tự đưa tướng mình vào hiểm cảnh, hắn mới giành về một cơ hội được cứu rất mong manh cho Đường Nhu.
Quân Mạc Tiếu lẻ loi xuất hiện trên chiến trường, cả chiến đội Bá Đồ lại như gặp đại địch. Vì sao? Vì từ đầu đến chót, họ không hề biết rằng quân mình gặp gỡ Đường Nhu trong hẻm núi là do vô tình. Họ cứ ngỡ Đường Nhu là mồi nhử, họ cần tóm được cô trước khi rơi vào cạm bẫy Hưng Hân giăng sẵn. Họ tưởng mình đang cố gắng biến bị động thành chủ động, Hưng Hân sắp phải ra mặt rồi. Thế nên suốt cả quá trình, Bá Đồ luôn thủ sẵn tư thế, chờ bốn tướng còn lại của Hưng Hân lộ diện.
Lúc này Quân Mạc Tiếu xuất hiện như một lẽ dĩ nhiên, khác nào khỏa lấp mong đợi của Bá Đồ, Bá Đồ bèn chẳng cần nghĩ ngợi mà bày binh bố trận luôn. Diệp Tu nhanh tay khiển Quân Mạc Tiếu tấn công, bắn ba quả Pháo Chống Tăng đến ba người trong đội hình địch. Ba người kia lập tức né tránh, liền thấy Huyễn Văn ma pháp lượn vòng khắp chốn, Hàn Yên Nhu triển khai Hào Long Phá Quân!
Đột phá!
Vòng vây của chiến đội Bá Đồ bị chọc thủng chỉ trong tích tắc.
Có phải vì bày trận mà họ sẩy tay với Đường Nhu?
Không!
Trong mắt Bá Đồ, Đường Nhu từ đầu đến cuối chỉ là một mồi nhử, trước dùng cho Hưng Hân dụ họ vào bẫy, sau là để họ điều khiển Hưng Hân. Cá còn chưa mắc câu, ai lại buông mồi bao giờ? Chẳng qua, sự xuất hiện của Diệp Tu rất khớp với chờ đợi của Bá Đồ, như giúp họ trút xuống gánh nặng. Hồi hộp nãy giờ mới có đáp án chắc chắn, họ khó miễn lệch pha trong phối hợp.
Nếu chỉ thế thôi thì Bá Đồ sẽ điều chỉnh ngay tức thì, vì họ vẫn cần Đường Nhu để áp chế Hưng Hân. Nhưng Diệp Tu lại canh đúng lúc này mà nã pháo, tiếp tục thu hút sự chú ý của Bá Đồ. Không chỉ hắn, Đường Nhu cũng như nín nhịn đã lâu, bao nhiêu Huyễn Văn ma pháp cùng tuôn ra một lần. Giữa hỗn loạn, cô dùng Hào Long Phá Quân đột phá vòng vây.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ chớp mắt đã thấy Hàn Yên Nhu thoát vòng vây năm người giáp công. Quân Mạc Tiếu lao lên, giương Ô Thiên Cơ che cho cô khỏi hỏa lực tầm xa của Bách Hoa Liễu Loạn. Tuy nhạy bén phát hiện con mồi đào thoát, Trương Giai Lạc vẫn không kịp giữ chân cô.
Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu quay lưng tháo chạy.
2 vs 5? Đùa! Hàn Yên Nhu cũng không tính là một, chỉ cỡ 0.2 mà thôi. Bên cạnh cô, Quân Mạc Tiếu cắm đầu chạy như không có ngày mai, còn đâu cái khí thế hổ báo một người mà như thiên quân vạn mã lúc nãy?
Sau mông họ, khói bụi mịt mù hẻm núi.
Ủa... vậy thôi đó hả?
Khán giả hóa đá.
Họ cảm thấy Bá Đồ như thằng bất lực. Năm người siết chặt Hàn Yên Nhu, thế mà Quân Mạc Tiếu chỉ lon ton chạy tới, bắn nhõn phát pháo là cứu cô nàng thành công. Bớ người ta, đây là chiến đội chuyên nghiệp thật ư?
Nhưng chỉ những người ở trình chuyên thực thụ mới nhận thức rõ bao nhiêu lắt léo ẩn tình. Diệp Tu khéo léo lợi dụng tình huống, Bá Đồ ứng đối dũng mãnh mà chắc tay, đôi bên kỳ thực đã có một pha giao chiến rất phức tạp.
Chưa kể nếu xét kết quả, Bá Đồ chỉ tổn thất một cơ hội chủ động, còn dàn tướng vẫn đầy đủ máu me phụ tùng. Trong khi đó, Hưng Hân chẳng đạt được thứ gì. Liều mạng suýt chết chỉ để thoát khỏi hiểm cảnh do lượt spawn ngẫu nhiên mang tới, cứu về một Hàn Yên Nhu dặt dẹo hơi tàn. Tuy trị liệu có thể hồi máu cho cô, nhưng đó cũng là lấy mana đổi HP, mà mana thì có mấy cách tìm về trong một trận đấu chuyên nghiệp?
Từ góc độ này mà nói, Hưng Hân mới là phe thiệt hại trong pha giao chiến vừa rồi.
"Món khai vị thơm ghê!" Group chat QQ của các tuyển thủ chuyên nghiệp đang rất náo nhiệt. Liên minh có 20 chiến đội thì 17 em đã kết thúc chặng đường mùa giải này, nhưng khó ai sẽ làm ngơ với vòng chung kết giải đấu đang gay cấn theo từng ngày. Trận đêm nay sẽ quyết định sinh tử cho lượt bán kết, họ rủ nhau cùng theo dõi trên máy hoặc điện thoại, còn vừa xem vừa thảo luận trên group chat. Câu trên đến từ Lý Hiên của chiến đội Hư Không, đánh giá pha va chạm đầu game giữa Hưng Hân và Bá Đồ là món khai vị cho bữa tiệc lớn.
"Đúng đúng!" Các tuyển thủ khác đều tán thành. Ngồi nằm la liệt, họ tiếp tục thưởng thức trận đấu. Với trình độ chuyên môn cao, không trận đấu nào là khô khan trong mắt họ. Khán giả bình thường không nếm ra hương vị thật sự ẩn giấu bên dưới, dĩ nhiên sẽ thấy khô khan rồi!
Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu kéo nhau ù té chạy, Bá Đồ chỉ giương mắt nhìn?
Hoàn toàn không.
Họ đương nhiên phải cản trở. Trương Giai Lạc là người phản ứng nhanh nhất đấy thôi, chẳng qua chiếc Khiên Thiên Cơ khổng lồ kia đã ngăn chặn mọi hỏa lực tầm xa, hai tướng Hưng Hân vừa che vừa chạy. Muốn đua tốc độ, đội hình phải tách ra để tránh kéo chân nhau, nhưng Bá Đồ không làm. Họ duy trì sự cẩn trọng cần có, giữ vững đội hình chầm chậm đuổi theo bóng lưng địch.
Đã bị khán giả đánh giá là thằng bất lực, lối đánh rụt rè suýt nữa lại làm Bá Đồ bị trừ điểm phong độ. May mắn thay, điều đó không xảy ra.
Bởi vì nhờ có góc nhìn Thượng đế, khán giả thấy rõ Diệp Tu vừa chạy vừa liên tục truyền lệnh cho ba đồng đội chưa đến chiến trường bắt đầu mai phục. Trên đường đến cứu Đường Nhu, hắn đã quan sát địa hình, giờ chỉ việc báo tọa độ chính xác cho cả đội. Từ thời điểm ấy hắn đã lập sẵn kế hoạch cho lúc này, khác nào một kỳ thủ chơi cờ, mỗi lần tính toán đâu chỉ một bước đi mà là hai bước, ba bước, thậm chí xa hơn nữa...
Thế nên, một Bá Đồ tạm dẹp bỏ bá khí, khoác lên mình chiếc áo cẩn trọng cũng trở thành người biết nhìn xa trông rộng. Vinh Quang là game, mà phục kích trong game chỉ giúp bạn giành chủ động một lần, chứ muốn thăm dò tận ruột gan đối thủ là quá khó. Với thái độ đề phòng, Bá Đồ chắc chắn không bị Hưng Hân focus chết lẻ. Xây hàng rào phòng ngự vững chắc, họ ung dung bước vào bẫy rập của đối thủ để tìm cơ hội bật ngược.
Đó từng là suy tính của họ khi truy sát Hàn Yên Nhu, và lần này cũng vậy: Lấy bất biến ứng vạn biến. Thấy hai tướng địch sắp rẽ khỏi hẻm núi, Bá Đồ không hề khẩn trương. Họ giữ tiết tấu di chuyển toàn đội hình, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống bị mai phục ở cuối đường. Xông lên!
Nhưng chỉ có mỗi mình Quân Mạc Tiếu trong tầm nhìn.
"Đi nhanh chút coi mấy ba, tưởng mấy ba đi lạc rồi chứ!" Diệp Tu chat trên kênh chung.
"Vậy ông đừng chạy, ông qua đây!" Trương Giai Lạc kêu lên.
"Tui không qua một mình đâu!" Diệp Tu trả lời.
Trên dốc núi, bóng dáng Mộc Vũ Tranh Phong thấp thoáng hiện ra. Từ trên nhìn xuống, nòng pháo vững vàng nhắm vào toàn quân Bá Đồ phía dưới.
"Chào mọi người!" Tô Mộc Tranh chào một tiếng, Mộc Vũ Tranh Phong nã pháo!