Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1587: Người mạnh nhất Vinh Quang



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Trận đấu gay cấn đến mức fan trung lập không đứng về phe ai cũng phải hồi hộp rụng tim. Nhưng căng thẳng nhất vẫn là khán giả đến nhà thi đấu xem trực tiếp và dàn tuyển thủ đang ngồi dưới sân của hai đội.

Lúc Chu Trạch Khải đột phá rào cản thiết lập hệ thống và Nhất Thương Xuyên Vân nã đạn như múa kiếm, cả nhà thi đấu đều sục sôi kích động. Vô số người đứng bật dậy, gào thét điên cuồng. Khí thế của Luân Hồi dâng lên đỉnh điểm, tướng Luân Hồi trên hàng ghế tuyển thủ cũng vui sướng khó tả.

Mặc kệ Diệp Tu và gọi thẳng Chu Trạch Khải là No.1 Vinh Quang, người Luân Hồi quả thật rất ngạo mạn. Nhưng ngạo mạn là một chuyện, họ vẫn sống có não. Thắng thua là chuyện thường tình trong thi đấu, mạnh như Chu Trạch Khải cũng đâu thể trăm trận trăm thắng? Gục ngã dưới tay những đối thủ bị đánh giá thấp hơn mình, hắn đã từng. Chưa kể, đối thủ đêm nay còn là Diệp Tu, sách giáo khoa Vinh Quang, người mang danh hiệu No.1 Vinh Quang ngày trước.

Chỉ đến khi Chu Trạch Khải thể hiện phong độ imba vô đối, người Luân Hồi mới thở phào, mỉm cười đón chờ thắng lợi.

Trái ngược với họ, người Hưng Hân rất căng thẳng.

Chơi tay dài thành tay ngắn, sức mạnh của Chu Trạch Khải đã gây chấn động toàn giới Vinh Quang. Không một người chơi Vinh Quang nào không cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Sự thật đã vậy, Trần Quả vẫn hi vọng rằng mình sai, mình không đủ trình nhận định thế trận mà thôi.

Nhưng khi đưa ánh mắt nhìn quanh, cô lại thấy sắc mặt những tuyển thủ đầy kinh nghiệm như Ngụy Sâm và Phương Duệ cũng hãi hùng hệt như mình.

Đáng buồn thay, cô không sai. Đáng buồn thay, Chu Trạch Khải mạnh đến bàng hoàng là sự thật.

Trần Quả chưa chịu bỏ cuộc. Cô nhìn khắp tất cả mọi người, cố tìm kiếm điều gì đó khiến mình an lòng, nhưng gương mặt nặng nề của hết người này đến người khác như những cú đấm liên tục giáng xuống Trần Quả, nói với cô rằng tình cảnh trước mắt không hề lạc quan. Rảo đủ một vòng, ánh mắt cô trở về với người ngồi cạnh mình: Tô Mộc Tranh.

Và Trần Quả nhìn thấy một cái gì đó rất lạ lùng.

Kinh ngạc là có, nhưng nặng nề thì không. Từ vẻ mặt Tô Mộc Tranh, Trần Quả bất ngờ phát hiện nét... bi thương?

Cô ấy buồn vì Diệp Tu sắp thua sao? Cô ấy là người hiểu Diệp Tu nhất trong tất cả, nên đã nhìn thấy trước kết cục sao?

"Chưa thua đâu mà!" Trần Quả buột miệng. Dù cục diện không lạc quan, nhưng chỉ cần Quân Mạc Tiếu còn một giọt máu, cô vẫn tin vào phép màu.

"Ơ?" Tô Mộc Tranh giật mình. Như hồn về với xác, vẻ mặt cô trở lại bình thường.

"Vâng, vẫn chưa thua đâu." Cô nói với Trần Quả bằng thái độ tươi tắn của mọi khi, cũng chính là thái độ tin cậy tuyệt đối vào Diệp Tu từ đầu đến cuối.

"Sẽ không thua!" Trần Quả thốt lên chắc nịch. Khi "chưa thua" biến thành "không thua", đó là lời cầu chúc, là kỳ vọng và niềm tin vững chắc gửi đến đồng đội trong trận.

Không có nhiều người như cô.

Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đã tuyên án tử cho Diệp Tu. Người tung kẻ hứng, anh hát tôi khen hay, nội dung toàn về cái trình mang tính cách mạng của Chu Trạch Khải.

"Biết đâu chừng, game Vinh Quang sẽ vì thế mà có bản cập nhật chỉnh sửa to đấy." Phan Lâm cười, giọng ung dung như thể kết quả thắng thua đã không còn quan trọng. Trong mắt hắn, trận đấu này đã kết thúc từ lâu.

"Đúng, imba quá mà. Bắt nhà phát hành sửa đổi gameplay, còn imba hơn cả bắt Liên minh sửa quy tắc thi đấu nữa." Lý Nghệ Bác nói.

"Phải phải, quá mạnh luôn." Không biết Phan Lâm đã dùng cụm từ này lần thứ mấy rồi.

Chính xác, Chu Trạch Khải quá mạnh.

Nhưng quá mạnh không có nghĩa là bất bại. Bởi vì quá mạnh chưa phải là mạnh nhất!

Giữa đường đạn bay như ánh kiếm đan xen, Quân Mạc Tiếu bỗng nhiên lách mình. Ô Thiên Cơ trong tay tách làm đôi, đổi thành hình thái tonfa mỗi tay một khúc, đồng thời cả người rung mạnh.

Xương Cốt Sắt Thép!

Quân Mạc Tiếu không tránh né mà đột ngột sử dụng kỹ năng này, để làn đạn bắn rào rạt vào ngực mình như từng mũi kiếm xuyên tim. Máu văng tứ tán, hắn lại vững bước tiến tới, giữ tư thế nghiêng người mà vượt qua bão đạn. Ô Thiên Cơ hình thái tonfa chuyển thành hình thái móng vuốt cùng hệ Vật Lộn, tay phải hắn vươn ra cực nhanh.

Vân Thân, Khóa Yết Hầu!

Nhất Thương Xuyên Vân vội lùi về.

Sẽ không một ai biết hắn định nhảy lùi hay bước lùi, vì hai chiêu Vân Thân và Khóa Yết Hầu phát ra quá nhanh, quá bất ngờ, Chu Trạch Khải kịp thực hiện thao tác chứ Nhất Thương Xuyên Vân không kịp nhận lệnh. Bàn tay Quân Mạc Tiếu đã tóm chặt cổ họng hắn rồi.

Mọi người trố mắt.

Súng Vương ảo tung chảo, Súng Vương imba vô đối, sao có thể bị tóm gọn chỉ bằng một hit Khóa Yết Hầu đơn giản?

Cơ mà bị kẹp cổ thì vẫn bắn được chứ nhỉ?

Khán giả thấy rõ, cùng lúc Quân Mạc Tiếu lao lên chộp cổ Nhất Thương Xuyên Vân, Nhất Thương Xuyên Vân cũng dí cặp súng của mình vào Quân Mạc Tiếu.

Khóa Yết Hầu ngăn mục tiêu di chuyển chứ không cấm mục tiêu tấn công. Chu Trạch Khải lúc này chẳng cần ngắm cũng tha hồ nã đạn, để xem Quân Mạc Tiếu mất bao nhiêu máu!

Đùng!

Một âm thanh nặng nề vang lên. Tiếng súng nổ chăng?

Không, không hề. Đó là Quân Mạc Tiếu đang dùng đầu húc vào Nhất Thương Xuyên Vân. Headshot bằng đầu! Nhất Thương Xuyên Vân vỡ trán, tóe máu đỏ rực.

Húc Đầu!

Kỹ năng của nghề lưu manh. Chỉ có lưu manh, những kẻ chuyên lăn lộn phố phường, ẩu đả bằng mọi thủ đoạn thấp kém mới lấy đầu chính mình làm vũ khí. Bất chấp và liều mạng là chiêu bài tẩy của họ khi chiến đấu sinh tồn.

Góc nhìn của Chu Trạch Khải rung lắc mạnh, thế mà nòng súng dưới tay Nhất Thương Xuyên Vân vẫn ổn định cực kỳ. Tiếng súng ngoan cường vang lên, nhưng Quân Mạc Tiếu lại tiếp tục húc đầu gối vào bụng Nhất Thương Xuyên Vân làm hắn cong gập cả người.

Tập Kích Gối!

Ăn phải cú lên gối mang một phần hiệu ứng chụp bắt, Nhất Thương Xuyên Vân mới chịu rời bỏ thế bắn vững như thành trì. Lưng bị hất về phía sau, hai tay vì thế rủ xuống, đạn từ nòng súng lộp bộp va vào mặt đất.

Kế tiếp là một hit Giật Chỏ nặng nề vào gáy, Nhất Thương Xuyên Vân chưa kịp ngã nhào xuống đất thì đã bị nắm đấm siết chặt từ tay kia của Quân Mạc Tiếu tiễn văng lên trời.

Khóa Yết Hầu, Húc Đầu, Tập Kích Gối, Giật Chỏ, Quyền Móc...

Tất cả đều là kỹ năng lưu manh. Ngoại trừ Húc Đầu, bốn chiêu còn lại là kỹ năng cấp thấp dưới level 20, tạo thành một combo phá vỡ lối đánh cận chiến bằng súng imba vô đối của Chu Trạch Khải.

Bật thốt vì kinh hoàng hay mừng rỡ? Không không, nghẹn ứ nơi cổ họng cả rồi. Nói ra không được, vì Trần Quả đang phấn khích tột cùng.

Không hổ là Diệp Tu! Đúng là Diệp Tu! Người chưa bao giờ làm cô phải thất vọng.

"Mạnh!" Cô gào lên.

"Đúng vậy." Tô Mộc Tranh mỉm cười như chưa từng lo lắng dù chỉ một giây.

Cô không hề kích động như Trần Quả. Lúc chứng kiến trình cao vời vợi của Chu Trạch Khải, cô chỉ hơi thất thần.

Điều mà cô nghĩ tới lúc ấy, là người anh trai Tô Mộc Tranh đã qua đời. Người cũng chơi thiện xạ, cũng từng có lối đánh cực kỳ hoa lệ kia.

Tô Mộc Tranh sẽ mãi mãi không quên vẻ mặt kinh ngạc của anh mình, khi thiện xạ Thu Mộc Tô bị Nhất Diệp Chi Thu dưới tay Diệp Tu đánh cho nằm đất.

"Móa mày!"

Đó là lần duy nhất Tô Mộc Tranh nghe thấy Tô Mộc Thu chửi thề. Với đấu pháp quá imba, hắn không tin nổi mình sẽ thua nên tức điên là chuyện dễ hiểu.

"Lúa cũng vừa thôi chứ!"

Tô Mộc Tranh vẫn nhớ, lúc đó Tô Mộc Thu không ngừng mắng mỏ Diệp Tu. Hai người cứ đánh tới đánh lui không biết mệt, đổi đủ loại nghề, đủ loại nhân vật. Tô Mộc Thu còn lấy một quyển sổ để ghi lại lịch sử thắng thua giữa mình và Diệp Tu, giao cho Tô Mộc Tranh cất giữ.

"Không cho coi!" Hễ Diệp Tu đòi, là bị ngăn cấm.

"Xêm xêm nhau thôi, coi chi?" Tô Mộc Thu luôn nói.

Nhưng là người giữ sổ, Tô Mộc Tranh biết rất rõ Diệp Tu luôn dẫn trước. Trẻ trâu mà, ai chả hiếu thắng, Tô Mộc Thu ghi lại thành tích đâu phải để khoe mình kém hơn?

Chỉ tiếc là đến sau cùng, tỉ số này đã không còn cơ hội san bằng.

Quyển sổ được xử lý như di vật của Tô Mộc Thu, nhưng Tô Mộc Tranh vẫn thường nghĩ, nếu cứ đánh tiếp, đánh hoài đánh mãi, đánh tới bây giờ, qua cả mười năm, tỉ số viết trong sổ hiện sẽ thế nào đây nhỉ?

Ai mới là người mạnh nhất Vinh Quang?

Trong lòng mỗi người đều có một đáp án. Bởi cảm xúc ưu ái, những đáp án này không thể giống nhau. Chẳng hạn như, Diệp Tu luôn cảm thấy nếu Tô Mộc Thu vẫn còn, hắn nhất định là tuyển thủ mạnh nhất Vinh Quang! Ý nghĩ ấy đương nhiên có pha lẫn cảm xúc tiếc thương dành cho người đã khuất.

Tô Mộc Tranh thì khác. Trong cảm nhận của cô, người mạnh nhất lại là Diệp Tu. Cô cũng nhớ thương Tô Mộc Thu lắm chứ, nhưng cách nhìn sẽ không thay đổi. Vì sao à? Vì chính anh trai đã nói với cô mà: Diệp Tu mạnh nhất!

Thế nên, trận đấu No.1 vs No.1 đang diễn ra đây, dù người người xôn xao bàn tán, Tô Mộc Tranh đã có câu trả lời từ phút đầu tiên rồi. Bất kể kết quả ra sao, câu trả lời cũng không thay đổi.

Bị Quyền Móc đấm văng lên trời, Nhất Thương Xuyên Vân lập tức chỉnh nòng súng lần nữa. Phản ứng của Chu Trạch Khải luôn vừa nhanh vừa chuẩn. Trong trạng thái lơ lửng, góc nhìn của hắn không thấy được Quân Mạc Tiếu, nhưng dựa vào kinh nghiệm và ý thức, cặp súng trong tay Nhất Thương Xuyên Vân chĩa xuống phía dưới xả đạn như điên.

Đạn trút như mưa theo nghĩa đen. Hai nòng súng xả xuống những làn đạn khác biệt phương hướng rõ rệt, mỗi một phát bắn đều lệch đi một góc so với phát trước đó. Chỉ trong chớp mắt, cơn mưa đạn rào rào phủ lấp một phạm vi cực lớn.

Nhưng thế thì đã sao?

Diệp Tu chẳng buồn để tâm, cũng chẳng cần để mắt. Quân Mạc Tiếu ngẩng cao đầu nghênh đón hỏa lực từ Nhất Thương Xuyên Vân. Cự ly quá gần, hai nhân vật hầu như áp sát. Chu Trạch Khải imba đến mức bắn súng như múa kiếm thì đã sao? Hắn thực sự có thể lật ngược thiết lập hệ thống à?

Chiêu tầm xa không mạnh bằng chiêu tầm gần. Lấy súng đạn làm quyền cước đao kiếm, hoa lệ thật đấy, nhưng muốn kiểm soát cục diện thì không bao giờ cứng bằng cận chiến thực thụ.

Đó là nền tảng căn bản nhất của game.

Hay nói cách khác, là thứ kiến thức lúa đến không thể lúa hơn được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.