"Trận này... đội chủ nhà Luân Hồi... hơi... hơi bị..." Bình luận viên Phan Lâm rất cố gắng nhưng mãi không tìm thấy từ thích hợp để miêu tả. Trên thực tế, không cần hắn nói, nhiều khán giả cũng có cảm nhận tương tự.
Đánh trên sân nhà, bản đồ do chính Luân Hồi chọn, lợi dụng thành thạo địa hình vốn nên là ưu thế lớn. Thế nhưng kết quả mọi người nhìn thấy, lại là Diệp Tu kèm chân ba cao thủ hàng top Luân Hồi chỉ bằng luồn lách giữa những núi rác thải trong kho phế liệu. Cùng lúc đó, hẻm nhỏ đầu kia bản đồ lẽ ra là nơi hai tướng Luân Hồi giáp công Phương Duệ, rốt cuộc lại thành mồ chôn dành cho chính họ.
Sao lại như thế?
Mọi người đều hoang mang. Luân Hồi khinh địch quá chăng? Không ai cảm thấy vậy. Trong kho phế liệu, họ cử tận ba cao thủ hàng đầu xử lý một mình Diệp Tu, khinh địch chỗ nào? Trong hẻm nhỏ, trận địa giáp công đã vô cùng kín kẽ nếu không phải Phương Duệ ranh mãnh khó lường, chống chọi đến lúc Tô Mộc Tranh cứu viện.
Rõ ràng, cái sai không nằm ở Luân Hồi. Chỉ có thể nói phong độ Phương Duệ quá tốt. Cái gọi là vượt trình, là khi bạn có biểu hiện xuất sắc hơn bình thường. Luân Hồi đã giăng bẫy phục kích rất chặt chẽ, trốn sau cửa sổ quan sát cẩn thận mọi hành động của Tô Mộc Tranh rồi mới đi thay người, lúc Phương Duệ xuất hiện cũng chưa nóng lòng tấn công mà kiên nhẫn chờ hắn vào thật sâu, cách thật xa đồng đội. Mỗi chi tiết nhỏ nhặt nhất, Luân Hồi đều cân nhắc kỹ càng. Mỗi phân đoạn thời gian, Luân Hồi đều cố hết sức lợi dụng.
Thế mà, họ vẫn chẳng thể tóm được Phương Duệ. Không gây tổn hại nặng nề cho hắn như mong đợi, bản thân họ còn rơi vào tình huống nguy hiểm.
"Lùi!"
Lữ Bạc Viễn quả quyết chat lên.
Yolo cũng là một lựa chọn, nhưng địa hình bất lợi, nghề nghiệp cũng bất lợi, y không muốn mạo hiểm quá lớn. Lữ Bạc Viễn luôn nhớ rằng, Hưng Hân không chỉ có khí công sư của Phương Duệ và bậc thầy pháo súng của Tô Mộc Tranh. Họ còn cả một quỷ kiếm sĩ theo đường Quỷ Trận, biết đâu đang chực chờ cuối con hẻm thì sao? Cho dù y và Đỗ Minh thành công đột phá, khả năng vẫn sẽ bị Quỷ Trận vây khốn.
Cho nên chỉ có thể lùi, phải lùi.
Vân Sơn Loạn không quay đầu chạy ngay sau câu chat. Y cần nhìn xem Ngô Sương Câu Nguyệt phía trước thế nào. Ngô Sương Câu Nguyệt ăn pháo của Mộc Vũ Tranh Phong, đang rơi tự do trong lúc Hải Vô Lượng tranh thủ chèn vào sát bên, hiển nhiên định cháy nhà hôi của. Liệu Ngô Sương Câu Nguyệt có thể rút đi an toàn, không cần sự giúp đỡ của Vân Sơn Loạn?
Hải Vô Lượng không chạy mà dừng lại. Vị khí công sư gần đây rất thích thập thò ném đá giấu tay bất chợt trở nên quang minh lỗi lạc, giơ hai bàn tay vận khí trước mắt đối thủ. Lữ Bạc Viễn suýt nữa theo bản năng lao lên ngắt chiêu. Y biết Phương Duệ cố tình khiêu khích vì đã nằm ngoài phạm vi tấn công của cả Đỗ Minh lẫn mình, nhưng thái độ ấy quả thật rất chọc ngứa. Chưa bao giờ, hành động của một nhân vật game lại khốn nạn đến thế!
Sóng Niệm Long!
Hải Vô Lượng ra chiêu. Kình khí ngưng tụ thành một con rồng trên lòng bàn tay hắn, hung hãn lao đến hai kẻ địch trong rọ.
Vừa mới chạm đất sau cú rơi nhưng đã được dòng chat của Vân Sơn Loạn nhắc nhở, Ngô Sương Câu Nguyệt lập tức lăn mình Chịu Thân, bật người đứng dậy, đã thấy Sóng Niệm Long vồ tới trước mặt. Không chút nghĩ ngợi, hắn lập tức nhảy lên, đạp tường mượn lực để cú nhảy cao hơn. Tiếc rằng Thăng Long Trảm mới sử dụng xong, còn đang cooldown nên Ngô Sương Câu Nguyệt không thể bay thẳng lên nóc nhà kho. Đạp nhảy hai lần chẳng qua để né lúc nào hay lúc ấy, vì Sóng Niệm Long cho phép khí công sư điều khiển hướng bay. Đỗ Minh biết bản thân đang trong thế khó, né dame là chuyện xa vời, chỉ mong nếu Phương Duệ thật sự nhắm đến mình mà bẻ đầu Sóng Niệm Long, thì ít nhất Lữ Bạc Viễn cũng tranh thủ được chút thời gian.
Hai tuyển thủ Luân Hồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn không quên hỗ trợ lẫn nhau. Lữ Bạc Viễn bảo lùi, nhưng bản thân lại không lùi trước mà lo lắng cho Đỗ Minh, còn Đỗ Minh thì mượn tình huống mình đang chắn ở phía trước để giúp Lữ Bạc Viễn hành động.
Đỗ Minh đã làm đến vậy, nếu Lữ Bạc Viễn còn chưa chịu đi thì uổng tấm lòng của hắn. Y bèn không chần chừ nữa, quay đầu vùng chạy.
Rầm!
Sau lưng truyền đến tiếng nổ.
Không mảy may chậm bước, Vân Sơn Loạn chỉ xoay góc nhìn về phía sau. Y thấy Ngô Sương Câu Nguyệt đã cố nhảy né Sóng Niệm Long nhưng vẫn bị khói lửa nuốt chửng.
Không phải Đỗ Minh xem nhẹ sự tồn tại của Tô Mộc Tranh. Hắn sớm đoán được cô sẽ nhả pháo tiếp tục, nhưng không gian quá hẹp, làm gì có chỗ để trốn? Vung kiếm chém tới là lựa chọn duy nhất, ăn pháo cũng là số phận không thể tránh khỏi.
Nhìn thấy Ngô Sương Câu Nguyệt mất thăng bằng giữa không trung lần thứ hai, rơi xuống với cả người bốc khói và bị Sóng Niệm Long của Hải Vô Lượng vồ lấy, Lữ Bạc Viễn đau thắt lòng.
Y muốn khiển Vân Sơn Loạn quay về, xông lên cùng Ngô Sương Câu Nguyệt của Đỗ Minh kề vai chiến đấu, nhưng lý trí nói với y đó không phải điều sáng suốt.
Bỏ lại đồng đội là không ai muốn. Song, mục tiêu của game là chiến thắng tối thượng. Chiến thắng tối thượng không thuộc về bất kỳ cá nhân nào, mà là toàn đội. Trong toàn đội, chỉ cần một người đứng vững đến sau cùng, anh ta sẽ đem về chiến thắng cho tất cả.
Vì chiến thắng tối thượng! Vì quán quân!
Như tự tẩy não chính mình, Lữ Bạc Viễn không ngừng nhắn nhủ bản thân. Y không nhìn về phía sau nữa mà dốc hết sức cắm đầu chạy. Y không thích điều đang làm, nhưng y tin rằng đó là điều đúng đắn. Trận đấu không diễn ra với riêng mình y, ý chí hay khí phách cá nhân thì có là gì? Một khi đã bước vào trận, mỗi tuyển thủ Luân Hồi đều gánh lên vai danh dự chiến đội cùng biết bao kỳ vọng và ký thác của fan hâm mộ.
Phía trước, mới là con đường phải đi. Lao lên, lao về phía trước!
Ra khỏi hẻm nhỏ, Vân Sơn Loạn mới quay đầu nhìn.
Biết rõ Ngô Sương Câu Nguyệt lành ít dữ nhiều, y vẫn không buông bỏ tia hi vọng mỏng manh. Lỡ đâu, lỡ đâu thằng ku đang chạy ngay sau lưng mình thì sao?
Nhưng không, không có...
Ngô Sương Câu Nguyệt mờ khuất rất xa đằng sau. Khói lửa không tắt bập bùng, lẫn vào kình khí liên miên bất tuyệt của khí công sư, mà ánh kiếm của Ngô Sương Câu Nguyệt vẫn cứ ngoan cường lấp loáng.
Một lần nữa, Lữ Bạc Viễn kích động muốn khiển Vân Sơn Loạn chạy về.
Đúng lúc này...
"Cố lên!"
Dòng chat đến từ Đỗ Minh trên kênh đoàn đội.
Đỗ Minh mới là người đang bán mạng cho Lữ Bạc Viễn cơ hội thoát thân, vậy mà hắn lại còn động viên y.
Lữ Bạc Viễn không dám nhìn thêm, y sợ mình kiềm chế không được. Vân Sơn Loạn quay đầu, chạy vội về điểm thay người gần đó.
Thấy Lữ Bạc Viễn chạy rồi, Đỗ Minh vững lòng hơn nhiều. Lúc này Ngô Sương Câu Nguyệt lại bị bắn trúng một hit, Đỗ Minh ra sức kiểm soát thăng bằng, nhưng hit khác đã đến khiến hắn lảo đảo ngã nhào xuống đất.
Khó coi quá mà!
Đỗ Minh cười khổ.
Hắn luôn hi vọng mình đánh thật tốt, nhất là trong các trận với Hưng Hân. Nhưng có lẽ, chỉ đành phải thế.
Bên trái là tường, bên phải cũng là tường, bao nhiêu chiêu kiếm không thể sử dụng. Đâm thẳng ư? Mình tay ngắn, người ta tay dài, uy hiếp được ai?
Xử lý hắn lúc này là hai tướng đầy kinh nghiệm của Hưng Hân. Họ rất biết lợi dụng địa hình, phô diễn sở trường, tránh đi cái hại. Khí công sư và bậc thầy pháo súng đều không có kỹ năng kiểm soát diện rộng, nên họ không có ý định giữ chân Ngô Sương Câu Nguyệt tại đây. Dồn mọi sát thương trên địa hình Ngô Sương Câu Nguyệt không thể né tránh để cào máu hắn, nhân tiện hạn chế di chuyển của hắn, đó là điều họ đang làm.
Chạy không thoát rồi.
HP trượt quá nhanh, đường phía trước còn quá dài, Đỗ Minh đã cầm chắc mình không thể sống sót ra ngoài.
Mang cổ vũ tặng cho đồng đội, còn mình, dùng ít ỏi HP sót lại để cống hiến cho chiến thắng tối thượng đi vậy!
Ngô Sương Câu Nguyệt bất chợt lăn ngược, không hướng về lối ra nữa mà cố gắng áp sát Hải Vô Lượng. Hải Vô Lượng vội lùi về sau, tung một chiêu Vén Mây Chưởng.
Nhảy!
Vừa bật dậy, Ngô Sương Câu Nguyệt liền nhảy vọt lên. Trên cao bỗng vang dội tiếng pháo nổ.
Ngân Quang Lạc Nhẫn!
Hắn lập tức thả mình rơi gấp, né quả pháo vù vù bay lướt qua đầu.
Lạc Anh Thức!
Chiêu kiếm level 75 có sức đè cực mạnh, cưỡng chế hất ngã mục tiêu trên không xuống đất, lại được Đỗ Minh thực hiện từ phía trên. Ánh kiếm loang loang rót đầy như muốn chém đứt thân người Hải Vô Lượng.
Ai ngờ Hải Vô Lượng co rụt về một cách vô cùng zâm đãng, né khỏi nhát kiếm kia.
"Cho tui thể hiện tí không được à?" Đỗ Minh đã vào mode yolo, lời rác rưởi cũng không ngại nói. Đánh thế này mà còn không trúng, hắn không cam lòng. Tui sắp lên bảng rồi, bất chấp tất cả chém ra một hit bung lụa lấy điểm với người ấy cũng không cho là sao?
"Có thể chết trên tay anh, chẳng lẽ còn chưa đủ đẹp?" Phương Duệ nhanh nhẹn trả lời. Hải Vô Lượng rút hai tay về, đẩy ra phía trước.
Liệt Không Chưởng!
Kình khí như ngưng kết thành hình dạng bàn tay, bốp một phát vỗ lên người Ngô Sương Câu Nguyệt. Giữa không trung, Ngô Sương Câu Nguyệt tê liệt toàn thân.
Quả Cầu Sấm Sét!
Phương Duệ rất biết thừa thắng xông lên, thấy khoảng cách đủ gần liền tung đại chiêu không cần ngâm xướng.
Ngõ hẻm nhỏ hẹp, kình khí muốn lồng lộn cũng không được, chỉ bắn tung tóe trong không gian cho phép. Sau Quả Cầu Sấm Sét là Khí Công Bạo Phá, không khí bị nhiễu đến mức mờ căm mờ tịt. Thế mà đạn pháo từ nòng Thôn Nhật của Mộc Vũ Tranh Phong vẫn rơi chuẩn không cần chỉnh, phối hợp chặt chẽ với thế tấn công của Hải Vô Lượng.
"Mọe..." Đỗ Minh không khỏi trăn trối một câu thô tục trên kênh chung, ôm tấm thẻ vàng rời chiến trận.