Toàn Chức Cao Thủ

Chương 164: Chia ra cầu viện



Offline giống Lam Hà, là Dạ Độ Hàn Đàm của Mưu Đồ Bá Đạo.

Hai người không thể kiểm soát tình hình của khu 10 nữa, ai cũng thấy cần phải về tổng bộ cầu viện, không hẹn mà cùng logout về Thần Chi Lĩnh Vực.

Acc lớn của cả hai quen biết nhau, lại thêm bạn tốt, thế là vừa login, bật danh sách tìm hội trưởng cũng đồng thời trông thấy tên đối phương, biết tỏng nhau nên chả thèm thăm hỏi gì.

Lam Hà vội vàng liên lạc với hội trưởng của mình, Xuân Dịch Lão.

Xuân Dịch Lão vốn đã muốn cùng đi phó bản với Quân Mạc Tiếu xem tay này mạnh yếu thế nào, song vẫn chưa có cơ hội. Công hội bọn họ có mời Quân Mạc Tiếu phá kỷ lục Mai Cốt Chi Địa, chẳng dè Quân Mạc Tiếu lại mang hẳn một đội ngũ chỉnh tề tới, thành ra chẳng còn slot nào cho công hội họ.

Sau kỷ lục Mai Cốt Chi Địa ấy, thực lực của Quân Mạc Tiếu cũng tỏa sáng, cái kỷ lục biến thái đó đúng là quá sức tưởng tượng của người chơi rồi. Nên cũng miễn bàn đến vụ thử trình độ, cứ lôi kéo Quân Mạc Tiếu ngay và luôn.

Rồi lôi đi kéo lại như thế, cuối cùng Quân Mạc Tiếu bị công hội Nguyệt Luân nẫng tay trên, còn làm ra chuyện khiến Lam Khê Các rối beng, Lam Hà cũng chẳng biết nói gì cho phải.

Đêm nay, Xuân Dịch Lão vẫn cần cù dẫn dắt cao thủ trong công hội đi phá bản. Phó bản của Thần Chi Lĩnh Vực có độ khó rất cao, mà phó bản trong Vinh Quang lại không cho người chết chơi tiếp, thế nên với những phó bản khó, một lần có khi không thể phá xong. Cho dù là đoàn đội tinh anh của ba công hội lớn đi chăng nữa cũng sẽ xảy ra trường hợp đánh gần tới nơi rồi, mà đội ngũ hy sinh nhiều quá, không đi tiếp được đành phải thôi.

Lúc này đây, đoàn đội của Lam Khê Các cũng đang trong tình trạng tương tự.

Phó bản 40 người, một tuần được đi một lần, đánh được 2/3 thì hi sinh quá nửa. Có cố tiếp nữa cũng chẳng còn tác dụng gì, người chơi của Thần Chi Lĩnh Vực chết bị tiêu hao kinh nghiệm, mà không ai là không cần kinh nghiệm cả. Chốt cùng, hội trưởng Xuân Dịch Lão quả quyết từ bỏ.

Mọi người lũ lượt rời phó bản, tinh thần ủ ê, thì chợt thấy Lam Hà đáng ra phải đang hoạt động ở khu 10 lại đang log acc Lam Kiều Xuân Tuyết đứng chờ bên ngoài,

Đương nhiên Xuân Dịch Lão đã liên lạc với Lam Hà trước, tuy đang rất bực bội nhưng cũng chẳng thể nào trút lên Lam Hà ở tận khu 10 xa xôi, chỉ phải hết sức bình tĩnh hỏi chuyện gì. Xung quanh đều là cao thủ tinh anh của Lam Khê Các, người cùng một nhà, tự nhiên cũng xúm vào hóng chuyện.

Nghe đầu đuôi xong, Xuân Dịch Lão còn chưa lên tiếng, trong đám người đã vang lên tiếng cười khẩy.

Chẳng nhìn cũng biết là ai. Quan hệ của Lam Hà với mọi người trong công hội rất tốt, kẻ lúc nào cũng chĩa mũi nhọn về mình thì chỉ có một: Thùy Dương Quấn Bờ.

Mà kể cũng lạ, từ khi đến khu 10, cậu chỉ trở lại Thần Chi Lĩnh Vực có hai lần, vậy mà lần nào cũng đụng phải người này, trùng hợp quá trời quá đất. Xem ra độ này thần may mắn không có mỉm cười với mình rồi.

“Siêu cao thủ cơ đấy? Hài. Toàn cử hạng gì đi khai hoang khu 10 ta?” Thùy Dương Quấn Bờ lẩm bẩm kiểu như đang độc thoại nội tâm.

Lam Hà nghe xong cũng phát cáu, cậu vừa mới kể những kỷ lục do Quân Mạc Tiếu phá được, thành tích cỡ này, cao thủ nào chả nhận ra tên này không phải dạng vừa đâu? Thùy Dương Quấn Bờ đương nhiên cũng rõ, vậy mà còn cố mỉa mai mấy câu mới chịu.

“Kỷ lục lần này của Mai Cốt Chi Địa cũng bựa thật!” Xuân Dịch Lão dứt khoát bơ Thùy Dương Quấn Bờ, vào việc chính, “Cứ khó tin thế nào ấy?”

“Chuẩn!” Không ít cao thủ cũng nhao lên tán đồng.

“Hay là hack?” Nhóm cao thủ luôn nghĩ theo chiều hướng này, bởi ai cũng cày nát cái phó bản ấy rồi, biết là không thể thay đổi, như vậy thì chỉ còn nguyên nhân là do hack thôi. Chẳng qua nghe xong ai cũng chỉ xem là trò cười, bởi Vinh Quanh chặn hack thành công đã nhiều năm nay.

“Kỷ lục của Vùng Đất Lưu Lạc lại không biến thái như thế nhỉ.” Xuân Dịch Lão nói.

“Ừ, là do họ vừa mới lên lv 30, thiếu đồ, trình độ người thứ năm lại rất bình thường.” Lam Hà giải thích.

“Chậc chậc, có thế thôi mà cũng phá được kỷ lục của mấy người? Hội trưởng, để em, em đảm bảo sẽ cướp kỷ lục về. Trước mắt, việc quan trọng nhất là phá kỷ lục mới, chứng minh cho đám ma mới ở khu 10 thấy.” – Thùy Dương Quấn Bờ đứng bên nhảy vào nói, tuy đúng là xỉa xói Lam Hà, nhưng nhận định vấn đề vẫn khá chính xác.

Lam Hà trở về lần này đích thực là muốn được hỗ trợ về mặt nhân thủ. Cậu cần thêm cao thủ đến khu 10 khai hoang, đương nhiên công hội không thể phái quá nhiều tinh anh sang, chẳng hạn như những người thuộc đoàn đội chuyên đi phá những phó bản lớn thế này, trình độ của Lam Khê Các bên khu 10 chỉ có cậu và Thiên Thành may ra mới sánh kịp, thậm chí có vài người còn pro hơn hai người nữa.

Không nói đâu xa, nói tên Thùy Dương Quấn Bờ kia đi, ngay cả Xuân Dịch Lão còn từng nói với Lam Hà rằng thực lực của cậu kém hắn ta chút đỉnh.

Cao thủ cỡ này hợp thành một đội nhất định hơn hẳn tổ đội tinh anh của bất kỳ công hội nào bên khu 10, có khi còn có thể cạnh tranh thành tích phó bản với Quân Mạc Tiếu ấy chứ.

“Acc bên kia của chúng ta là những người ở đâu?” Xuân Dịch Lão hỏi.

Ca này thì bó tay thật, hình thức login của Vinh Quang là thẻ thực, muốn dùng người chơi hộ cũng phải là người cùng địa phương mới mượn thẻ chơi được.

“Để tui thống kê rồi báo lại ông sau.” Lam Hà đáp.

“Ok, tui sẽ cho người liên hệ với ông.” Xuân Dịch Lão dặn.

“Vậy tui đi chuẩn bị đây.” Nói rồi Lam Hà logout.

“Hội trưởng, em nữa.” – Thùy Dương Quấn Bờ tích cực báo danh, tuy mấy lần bị Xuân Dịch Lão cho ăn quả bơ làm hắn khá khó chịu, nhưng vẫn rất tin phục hội trưởng của mình. Hắn là người kiêu ngạo lại bướng bỉnh, đương nhiên không chịu bó gối ở tầm cỡ ngũ đại cao thủ Lam Hà, lúc nào cũng nhăm nhe đọ thử trình độ với Xuân Dịch Lão.

Tiếc rằng, kết quả sau mấy lần đối chiến với hội trưởng là 11 bại 2 thắng, trình độ của Xuân Dịch Lão cao hơn hắn cả bậc. Nên khi nói chuyện với Xuân Dịch Lão, hắn ta cũng không dám đùa cợt.

“Đợi Lam Kiều thống kê acc bên kia xem thế nào đã.” – Xuân Dịch Lão bâng quơ bảo, thái độ lại rõ rành rành: Thùy Dương Quấn Bờ nhà hắn chả là cái mợ gì sất, không có mặt cũng chả sao.

“Phó bản hôm nay lại thất bại, lần thứ mấy rồi? Mới được có 2/3 đã nát team? Mọi người tập trung nghĩ xem nguyên nhân do đâu đi, được rồi, giải tán.” Đột nhiên đề tài lại quay ngoắt về bên này, Xuân Dịch Lão để lại mấy câu dặn dò rồi logout. Mọi người dần dần giải tán, chỉ còn Thùy Dương Quấn Bờ và đám địch thủ của hắn, lúc này đang khó chịu tụ lại với nhau.

Đám người này đều là những cao thủ mới nổi của Lam Khê Các, tiêu biểu là Thùy Dương Quấn Bờ, ai cũng thích chơi trội. Kết quả hôm nay Thùy Dương Quấn Bờ chơi trội lại bị cho ăn bơ, khiến cả đám bất chợt có chung một mối thù.

“Rõ là hội trưởng thiên vị Lam Kiều.” Người đầu tiên lên tiếng.

“Cũng phải thôi, ai lại muốn công hội mình lục đục nội bộ, mày xem, lão ta vẫn cố ý không cho Thùy Dương quyết đấu với Lam Hà là biết ngay.” Người khác thêm vào.

“Ờ đấy, phái Lam Hà tới khu 10 rồi, tránh triệt để luôn.”

“Rốt cuộc tay Quân Mạc Tiếu kia lai lịch thế nào? Chúng mày biết không? Cái kỷ lục kia cũng quá bựa.” Nãy còn cười ra mặt vì Thùy Dương Quấn Bờ xỉa xói được Lam Hà, giờ sau lưng người ta thì đổ mồ hôi hột trước kỷ lục quá ư là biến thái này.

“Mai Cốt Chi Địa à… khó tin thật, tao quyết định đi nghiên cứu xem sao.” Thùy Dương Quấn Bờ nói. Hắn đâu phải một kẻ chỉ biết kiêu căng, như đứng trước kẻ mạnh hơn hắn là hội trưởng Xuân Dịch Lão ấy, hắn vẫn rất bình tĩnh đó thôi.

Lam Khê Các bên này, Xuân Dịch Lão và Lam Hà cùng logout trao đổi về việc chọn người. Mưu Đồ Bá Đạo bên kia, Tưởng Du nghe Dạ Độ Hàn Đảm kể lể xong cũng phải nhíu mày.

“Sao lại rùng beng đến mức này? Như thế ai cũng không có lợi, tên Quân Mạc Tiếu này nghĩ gì không biết?” Tưởng Du nghi hoặc.

“Quân Mạc Tiếu? Lần này gặp phải cái công hội rách nát ấy cũng đen đủi cho hắn, biết đâu giờ đang bực bội lắm ấy.” Dạ Độ Hàm Đàm phỏng đoán.

“Giờ chả làm gì được hắn, nhất định phải dùng chính thực lực của ta phá kỷ lục phó bản.” Cuối cùng Tưởng Du cũng ra quyết định giống Lam Khê Các, hai công hội đồng cảnh ngộ, hai hội trưởng khu 10 cũng đồng lòng.

“Hiện tại Lam Khê Các cũng giống ta, vì việc này mà bị gọi thẳng tên.” Dạ Độ Hàm Đàm nói.

“Chậc, cái trò đánh thuê này… cũng như thi hộ ấy, vinh quanh gì đâu, để đến nước này là do chúng ta không suy xét cẩn thận. Có lẽ bên Lam Khê Các cũng đang lập team đi phá kỷ lục Vùng Đất Lưu Lạc, chúng ta không cò cưa ở phó bản này nữa, phá đi phá lại cuối cùng cũng chỉ có một bên được. Nhường Vùng Đất Lưu Lạc cho chúng đi. Chúng ta cày Khe Núi Nhất Tuyến, làm một kỷ lục chắc chắn, bên khu 10 cũng có mấy người lên 33 rồi phải không?”

“Phải.” Dạ Độ Hàn Đàm gật đầu. Khe Núi Nhất Tuyến là phó bản cấp 30 – 33, kỷ lục cao nhất đều được ghi ở cấp 33 cả.

“Nhưng chúng ta phải làm một việc trước đã.” Tưởng Du nói.

“Việc gì?”

“Liên hệ với Quân Mạc Tiếu.” Tưởng Du nói.

“Còn tìm hắn ta?” Dạ Độ Hàn Đàm kinh ngạc.

“Phải… nhưng không mời chào hắn phá kỷ lục, chúng ta mời hắn không động tới kỷ lục này, giá cả tương tự như khi mời hắn.”

Tưởng Du vừa nói xong, bất chợt cả hai cùng im lặng.

Một lúc lâu sau Dạ Độ Hàn Đàm mới lắp bắp bảo: “Có lẽ nào…?”

“Chú cũng nghĩ ra rồi…” Giọng điệu Tưởng Du bình tĩnh hơn.

“Chẳng lẽ tên kia tính trước cả bước này. Từ nay về sau, ngay cả culi cũng chả phải làm. Các đại công hội chúng ta muốn ghi kỷ lục, không phải thuê hắn đánh nữa, mà thuê hắn không ra tay ư?” Dạ Độ Hàn Đàm không còn tin vào mình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.