Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1740: Tiền truyện (12): Thời đại át chủ bài đôi (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



art by BACK UP

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Hoàng Thiếu Thiên bật cười. Danh sách chiến đội Vi Thảo làm gì có cái tên đó? Tên nhóc này tự đeo tag Vi Thảo lên người, cao lắm cũng chỉ là học viên trại huấn luyện như bọn họ thôi mà mở miệng như đúng rồi, thật không biết ngượng.

“Ông…”

“Chào cậu, Dụ Văn Châu, Lam Vũ.”

Hoàng Thiếu Thiên đang chuẩn bị vả tên kia vài câu, Dụ Văn Châu bên này đã đưa tay phải ra. Hai thiếu niên ngồi hai hàng ghế trên dưới bắt tay nhau.

“Cậu không cho là thế trận hiện tại có nguyên nhân rất lớn bởi trình cá nhân của Diệp Thu và sức mạnh của Nhất Diệp Chi Thu?” Dụ Văn Châu hỏi.

“Đương nhiên là nguyên nhân đó.” Vương Kiệt Hi nói.

“Móa, ủa chứ nhảm quần cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên kêu lên. Lúc nãy giọng điệu của Vương Kiệt Hi cứ như muốn nói rằng "không chỉ Diệp Thu, tôi đây cũng có thể đạt đến" vậy.

"Tôi không chuyên về pháp sư chiến đấu cho lắm." Vương Kiệt Hi nói.

“Ồ? Vậy nghề của cậu là?” Dụ Văn Châu hỏi.

“Ma đạo học giả.” Vương Kiệt Hi nói.

Ma đạo học giả? Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ chưa từng nghe tên của thiếu niên này, nhưng ma đạo học giả Vương Bất Lưu Hành, át chủ bài của chiến đội Vi Thảo, thì không ai không biết. Ở một chiến đội có tiếng, chơi nghề trùng với át chủ bài, đây không phải chuyện tầm thường.

“Ma đạo học giả…” Dụ Văn Châu quay đầu nhìn lại sàn đấu. Vừa khéo, chiến đội Bách Hoa cũng có một ma đạo học giả mới bị Nhất Diệp Chi Thu đâm rơi xuống đất và đang vật vã chống chọi đợt phản công mạnh mẽ của Gia Thế.

“Nếu tôi là anh ta…” Vương Kiệt Hi nói, tỏ ý muốn mượn cuốn sổ của Dụ Văn Châu.

“Cướp lấy điểm (58, 70), rồi từ đó cắt vào!” Vương Kiệt Hi dùng ngón tay vạch một đường trên hình phác họa của Dụ Văn Châu.

“Là sao?” Hoàng Thiếu Thiên xem không hiểu ghi chú của Dụ Văn Châu, cũng không thông nổi nét vạch của Vương Kiệt Hi.

Mà Dụ Văn Châu thì nhíu mày: “Vị trí này cắt vào? Chỗ này?” Cậu chỉ vào sổ xác nhận thêm lần nữa.

“Đúng!” Vương Kiệt Hi gật đầu.

“Làm sao... làm sao có thể?” Dụ Văn Châu nói, cậu không phải là người tùy tiện chất vấn người khác, nhưng một khi đã làm vậy thì nghĩa là lối suy nghĩ của Vương Kiệt Hi quá mức siêu việt lạ thường.

“Sau đó thì sao?” Nhưng cậu vẫn muốn nghe hết ý tưởng của Vương Kiệt Hi.

“Phấn Xua Tan, Phấn Hàn Băng, Chổi Lốc Xoáy.” Vương Kiệt Hi chỉ nói ba cái tên kỹ năng.

Phấn Xua Tan giảm tốc độ đối thủ.

Phấn Hàn Băng buff thuộc tính Băng cho vũ khí.

Chổi Lốc Xoáy đột phá.

Công dụng của ba kỹ năng Dụ Văn Châu đều biết, nhưng triển khai chúng trong tình huống này ấy à... Vương Kiệt Hi nói "cắt vào", nghĩa là nhét bản thân vào giữa Lạc Hoa Lang Tạ và Nhất Diệp Chi Thu. Không gian quá hẹp, làm sao thực thi kỹ năng?

“Láo!” Hoàng Thiếu Thiên lần này nghe hiểu, lập tức tỏ thái độ không tán thành.

“Mùa giải tiếp theo, cậu sẽ thấy.” Vương Kiệt Hi không giải thích thêm. Bên trong có quá nhiều chi tiết nhỏ nhặt, không thể phân bua chỉ bằng lời lẽ.

“Hừ.” Hoàng Thiếu Thiên không để vào mắt, “Ngắt Địa Liệt Trảm, nhảy lên xoay người Ngân Quang Lạc Nhẫn, vẫn có khả năng thoát vòng vây của Nhất Diệp Chi Thu."

“Có cơ hội đó sao?” Vương Kiệt Hi cười. Lý luận và thực tiễn luôn tồn tại sự khác biệt.

“Đương nhiên!” Hoàng Thiếu Thiên khẳng định chắc nịch như rất tự tin vào bản thân.

Màn hình điện tử trùng hợp chiếu lại đúng thời điểm Nhất Diệp Chi Thu từ trong lao ra.

“Chính là lúc này!” Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên kêu lên giữa khung cảnh trôi nhanh vùn vụt.

Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi nhìn nhau. May sao nhà thi đấu cho chiếu lại thêm lần nữa, hai người đã chuẩn bị tinh thần nên kịp bắt lấy khoảnh khắc Hoàng Thiếu Thiên nhắc đến trong pha chiếu chậm.

Ánh mắt Vương Kiệt Hi nhìn Hoàng Thiếu Thiên lập tức thay đổi, tên nhóc ồn ào này hóa ra không chỉ có nói nhiều. Ku cậu còn phát hiện điều mà mình không nhìn ra!

Đó có thật là một cơ hội?

Theo lý thuyết thì đúng. Nếu có thể làm được như Hoàng Thiếu Thiên đề cập, xác thực có cơ hội cao tránh khỏi pha vây giết của Nhất Diệp Chi Thu.

“Cậu tên gì?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Hoàng Thiếu Thiên.” Hoàng Thiếu Thiên nghênh ngang hất đầu.

“Cơ hội thì có.” Vương Kiệt Hi thừa nhận, “Nhưng liệu có nắm nổi không?”

Nhìn ra cơ hội là một chuyện, đủ sức chớp lấy hay không mới là vấn đề.

“Mùa giải tiếp theo, ông sẽ biết.” Hoàng Thiếu Thiên dùng cách trả lời y hệt.

“Vậy, mùa giải tiếp theo, vào trận gặp?” Vương Kiệt Hi nói.

“Vào trận gặp!” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Còn cậu?” Vương Kiệt Hi hỏi Dụ Văn Châu.

Hoàng Thiếu Thiên chợt cảm thấy khó xử. Vương Kiệt Hi hiển nhiên không biết về khuyết điểm tốc độ tay của Dụ Văn Châu. Nếu biết chuyện, cậu ta hẳn sẽ không còn kỳ vọng vào việc đụng độ với Dụ Văn Châu trên sàn đấu nữa đâu!

Dụ Văn Châu lại chẳng tỏ thái độ gì.

“Hai người có phải đã quên một điều không?” Cậu nói.

Lần này đến phiên Hoàng Thiếu Thiên và Vương Kiệt Hi nghi hoặc nhìn nhau.

“Điều gì?” Hai người đồng thời hỏi.

“Diệp Thu không phải bù nhìn, Gia Thế cũng không phải chỉ có một mình Diệp Thu, hai người chắc chắn cách xử lý của mình sẽ làm khó được anh ta, đảo ngược tình thế?” Dụ Văn Châu nói.

Cả hai nghe vậy im bặt.

Lối xử lý của họ sẽ xoay chuyển cục diện, nếu và chỉ nếu Diệp Thu bị chế ngự hoàn toàn.

Có thể không?

Hai người không còn lòng tin như trước đó.

“Cho nên tôi cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Dụ Văn Châu nói, khép lại cuốn sổ của cậu. Trên sàn đấu, Gia Thế hung hăng phản công, xé toạc đội hình Bách Hoa với mũi tiên phong chính là Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, kẻ thống trị Liên minh mùa giải trước.

Bách Hoa thảm bại.

Phồn Hoa Huyết Cảnh, ngôi sao sáng nhất bầu trời của nửa vòng bảng mùa hai rốt cuộc đã gặp phải trận Waterloo của mình. Người chiến thắng bọn họ, là Diệp Thu, là Gia Thế.

Tuyển thủ Bách Hoa vào trận với đấu chí cao vút, để rồi rời trận với vô vàn thất vọng.

Không ai lên tiếng, Tôn Triết Bình không, Trương Giai Lạc cũng không. Họ chỉ im lặng quay về phòng nghỉ, chuẩn bị vào trong thì cửa phòng đối diện chợt mở, một người bước ra, gương mặt chưa từng xuất hiện trong hàng ngũ Gia Thế lúc hai đội lên sân.

“Diệp Thu!” Tôn Triết Bình buột miệng.

“Hả?” Người kia quay mặt nhìn chiến đội Bách Hoa.

Đây chính là Diệp Thu, người mà họ vẫn luôn tìm kiếm. Giờ phút này, khi đã trở thành kẻ thua cuộc, mọi đấu chí và kỳ vọng đều tan rã, họ lại gặp được người vừa mới đánh bại mình. Quả là một tình huống xấu hổ.

Nhưng ngay cả vậy, Tôn Triết Bình cũng không cúi đầu. Bất kỳ thời khắc nào, tình huống nào, hắn cũng sẽ không cúi đầu. Diệp Thu đúng là rất mạnh, mạnh hơn cả những gì hắn chứng kiến ở cương vị người xem, nhưng điều đó chỉ càng cho hắn thêm động lực.

“Lần sau chúng tôi nhất định sẽ thắng!” Tôn Triết Bình nói.

“Không dễ đâu.” Diệp Thu cười.

“Nhất định sẽ!” Trương Giai Lạc chạy lên trợ uy cho hợp tác của mình.

“Đừng kích động quá mà.” Diệp Thu vẫn chỉ cười, bàn tay mò trong túi áo nãy giờ mới rút ra, cầm nửa bao thuốc lá.

“Hút thuốc không?” Hắn phớt lờ ánh mắt hình viên đạn của hai người, hỏi.

“Ặc? Không biết hút…” Hai cậu trai đang tỏ vẻ hổ báo thì tự nhiên bị hỏi câu chẳng liên quan, đồng loạt ngớ mặt.

“Trong hành lang không cho hút thuốc nha!” Có tiếng nói không biết từ nơi nào vọng tới, oang oang như chỉ chờ có thế.

“Tui đi hút thuốc.” Diệp Thu vẫy tay với người Bách Hoa, quay lưng đi về phía lối ra.

Dàn tuyển thủ Bách Hoa đứng sững tại chỗ. Tuyển thủ mạnh nhất Liên minh, kẻ vừa mới đánh bại họ chẳng có chút thái độ vênh váo gì của người thắng, nhưng cũng không hề tỏ ý khiêm nhường hay khách sáo với lời thách thức cho lần đụng độ kế tiếp của họ.

Không dễ đâu.

Hắn trả lời chắc chắn thế đấy.

Rất thẳng thắn và thực tế.

Đúng, không dễ chút nào! Từ giây phút bắt đầu bọn họ đã biết, mà hiện tại, lại càng thấm thía hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.