Toàn Chức Cao Thủ

Chương 175: Ba cơ hội đợi em



Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm lên 30 chỉ trong vài ngày, tốc độ thăng cấp này còn nhanh hơn đám Diệp Tu và nhóm người online suốt 24 tiếng của các công hội lớn.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nhân vật của những công hội lớn luôn dẫn trước ở khu 10, phải tự mình làm mọi việc, tự mình giải quyết bất kể khó khăn gì. Nhân vật của bọn Diệp Tu tuy chậm hơn một chút, tình huống cũng tương tự vậy, bọn họ chỉ chậm về mặt thời gian chơi game thôi.

Mà Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm rơi vào tay dân cày thuê cũng sẽ có thời gian chơi game không thua những nhân vật đứng đầu các công hội lớn. Điểm mấu chốt là, Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm bắt đầu trễ hơn. Nhân vật của cậu có thể lên cấp vèo vèo thế này cũng bởi vì hoàn cảnh của cậu đang rất giống với khu cũ.

Tốc độ tăng cấp của bất kỳ nhân vật nào ở khu cũ luôn nhanh hơn khu mới, nguyên nhân rất đơn giản: có người kéo.

Tuy khu 10 không có những nhân vật cấp cao như khu cũ, nhưng với nhân vật xuất phát trễ như Một Tấc Tro, chắc chắn sẽ có nhân vật cao hơn kéo cậu. Cậu lại chọn mức giá cày thuê nhanh nhất, tất nhiên sẽ có người lợi dụng trọn vẹn những nhân tố này.

Những nhân tố ấy, Diệp Tu hiểu rõ trong lòng. Hắn nhìn tốc độ tăng cấp của Một Tấc Tro, cũng đoán được nhân vật này luyện cấp ra sao. Nên hắn dám chắc, Một Tấc Tro sẽ lên 30 ngay ngày mai.

Vì vậy hôm nay Diệp Tu tiến hành buổi luyện tập đặc biệt tại Vùng Đất Lưu Lạc, vì vậy hắn dặn dò mọi người đừng luyện cấp nữa sau khi giải tán đội ngũ.

Nếu luyện tiếp, họ sẽ lên 31 mất. Qua giới hạn cấp bậc cao nhất, kỷ lục có cao đến đâu cũng không được thừa nhận.

“Hy vọng mau đến tối mai.” Đường Nhu cảm khái, ôm ly trà trở về chỗ ngồi.

Trong trò chơi, Thùy Dương Quấn Bờ spam kênh thế giới suốt nửa tiếng. Diệp Tu làm chuyện của mình, thỉnh thoảng lại rảnh mắt nhìn sang, lúc nhìn thử mới phát hiện được, hiển nhiên hắn chẳng để tâm đến chuyện này. Thùy Dương Quấn Bờ? Thằng ất ơ nào đây? Chỉ là cao thủ trong đám người chơi sao có thể khiến Diệp Tu chú ý chứ?

Một đêm trôi qua, trời sáng dần, loại nhân vật như Thùy Dương Quấn Bờ không hề có sức ảnh hưởng đến Diệp Tu.

Câu lạc bộ Vi Thảo.

Tuyển thủ chuyên nghiệp đương nhiên không thể liều mạng điên đảo ngày đêm như Diệp Tu, nhất là một kẻ bên lề giống Kiều Nhất Phàm càng chẳng dám phạm chút sai lầm nào, mỗi ngày cậu đều tập luyện và nghỉ ngơi đúng theo quy định của câu lạc bộ. Thời gian tập huấn vào buổi sáng, cậu không dám phân tâm, nhưng thời gian cá nhân ban đêm, cậu sẽ bắt đầu nghiên cứu chức nghiệp quỷ kiếm sĩ. Đọc hướng dẫn, xem video clip, thậm chí mua thêm hai nhân vật quỷ kiếm sĩ để tự mình thực hành.

Có điều, nhân vật mà cậu mong chờ nhất vẫn là Một Tấc Tro phải luyện lại từ đầu kia, vì nhân vật ấy có cơ hội được Diệp Thu đại thần tự mình chỉ bảo, nghĩ đến chuyện này, Kiều Nhất Phàm sẽ chợt phấn khởi suốt mấy ngày liền. Gần đây cậu ngủ rất ít, lại không hề thấy mệt mỏi, ngủ trễ dậy sớm mỗi ngày mà vẻ mặt vẫn vui tươi khỏe khoắn. Ngay cả dùng thích khách luyện tập lúc ban ngày cũng cảm thấy bản thân hình như xuất sắc hơn trước, chẳng biết có phải tác dụng tâm lý hay không.

Mà hôm nay chính là ngay giao hẹn lấy acc, nói cách khác hôm nay là ngày Một Tấc Tro đạt tới cấp 30, cuối cùng thì cậu có thể đến tìm Diệp Thu đại thần xin chỉ bảo rồi. Giữa trưa, Kiều Nhất Phàm lo lắng liên lạc với người cày thuê, xác nhận đơn hàng không có vấn đề, hiển nhiên càng thêm hăng hái.

“Chuyện gì vậy Nhất Phàm? Trông cậu vui vẻ quá?” Tập huấn buổi chiều, cậu bạn thân Cao Anh Kiệt nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của Kiều Nhất Phàm, nhịn không được đến hỏi.

“Ha ha, có hả?” Kiều Nhất Phàm ngây ngô cười đáp.

“Cậu không sao chứ?” Cao Anh Kiệt vươn tay sờ trán Kiều Nhất Phàm.

“Không có gì đâu, mình không sao. Nhanh lên, tập huấn bắt đầu rồi.” Kiều Nhất Phàm né tránh tay phải đang vươn ra của Cao Anh Kiệt, ngừng cười ngơ mà ngồi xuống máy tính, nhưng chỉ chốc lát, chính cậu cũng không phát hiện ra, khóe miệng mình lại dần dần nhếch lên, toàn bộ việc này không thoát khỏi ánh mắt của Cao Anh Kiệt.

Cao Anh Kiệt đương nhiên biết rõ tiền đồ của bạn mình khá mịt mờ, áp lực tâm lý rất lớn. Tiếc rằng tuy cậu là ngôi sao mới được câu lạc bộ nâng đỡ, người được ủng hộ thế chỗ đại thần nhiều nhất, nhưng cậu vẫn chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng, không thể giúp được gì cho Kiều Nhất Phàm. Mấy ngày nay nhìn thấy tâm trạng tốt lạ thường của Kiều Nhất Phàm, vì những dấu hiệu không bình thường ấy cậu không khỏi lo lắng.

Buổi tập chiều chấm dứt, Kiều Nhất Phàm vội vã trở về phòng mình, Cao Anh Kiệt muốn nói chuyện với cậu lại không có cơ hội. Làm người mới được câu lạc bộ xem là trọng điểm bồi dưỡng, cậu thường phải tập thêm dưới sự chỉ dạy của đại thần. Hôm nay cậu vừa kết thúc buổi tập, đang muốn đuổi theo Kiều Nhất Phàm, chợt bị đội trưởng Vương Kiệt Hi gọi lại.

Luyện tập thêm kết thúc cũng đã là giờ cơm chiều, Cao Anh Kiệt chạy nhanh đến nhà ăn của câu lạc bộ, cũng không hề gặp Kiều Nhất Phàm. Hỏi hết các đồng đội, kẻ vô hình như Kiều Nhất Phàm quả thực không người ngó ngàng, vậy mà chẳng ai nói được cậu ấy có đến nhà ăn không.

Cao Anh Kiệt chạy tới phòng của Kiều Nhất Phàm, cũng không có bóng người, Kiều Nhất Phàm chẳng biết đi đâu nữa.

Cao Anh Kiệt cảm thấy kỳ lạ, không biết cậu bạn thân đang làm gì, cũng không dám báo cáo với đội trưởng, vội vàng gọi cho Kiều Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm bắt máy, lại chỉ nói mình ăn cơm xong nên ra ngoài dạo chút......

“Mình trở lại ngay mà” Kiều Nhất Phàm nói qua quýt với Cao Anh Kiệt qua điện thoại. Cậu phải ra ngoài lấy thẻ tài khoản. Tuy có thể chờ đến mai lấy, nhưng giờ Kiều Nhất Phàm đã nôn nóng lắm rồi.

Thế nhưng cậu không muốn để bất kỳ ai trong câu lạc bộ biết được, nên chỉ có thể lẳng lặng đi mất, kẻ vô hình như cậu làm việc này khá dễ dàng. Ai ngờ vẫn bị cậu bạn thân phát hiện, trong lòng Kiều Nhất Phàm có chút cảm động, nhưng cậu không định nói gì với Cao Anh Kiệt. Đây là sự lựa chọn của cậu, không liên quan đến ai cả. Tuy Cao Anh Kiệt quan tâm cậu, nhưng cậu biết, Cao Anh Kiệt không giúp được gì cho mình, cố kéo Cao Anh Kiệt vào cuộc, có lẽ sẽ ảnh hưởng xấu đến tương lai tươi sáng của bạn mình.

Lúc Kiều Nhất Phàm lấy thẻ tài khoản từ người cày thuê về cũng đã hơn 9 giờ tối. Không ai chú ý đến việc cậu đi hay về. Kiều Nhất Phàm đang mở cửa phòng, đột nhiên có người gọi cậu, quay đầu lại, nhìn thấy Cao Anh Kiệt bước đến từ hướng phòng huấn luyện.

“Anh Kiệt, mới vừa luyện thêm giờ à?” Kiều Nhất Phàm hỏi thăm.

“Ừm.” Cao Anh Kiệt lên tiếng, tiếp đấy lại chợt hỏi một câu: “Đi đâu vậy?”

“Ra ngoài dạo chút thôi.” Kiều Nhất Phàm nói.

“Có phải… cậu gặp chuyện gì hay không?” Cao Anh Kiệt nói.

“Mình? Mình có chuyện gì chứ” Kiều Nhất Phàm cười, “Trễ rồi, cậu nghỉ sớm chút đi, mình về phòng,” Kiều Nhất Phàm vừa nói vừa mở cửa phòng.

“À…” Sau cùng Cao Anh Kiệt chỉ đành thốt lên như vậy, cậu là một người hướng nội không giỏi giao tiếp, cậu nhìn ra Kiều Nhất Phàm có tâm sự, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng lại bị người ta nhẹ nhàng chặn ngoài cửa.

Cao Anh Kiệt ngẩn người hồi lâu, chỉ đành thở dài trở về phòng mình.

Kiều Nhất Phàm trở về phòng, mở máy tính ra, lập tức vào Vinh Quang đăng nhập Một Tấc Tro của mình. Vừa login đã thấy Quân Mạc Tiếu online, lòng thầm kích động, dè dặt gửi tin sang: “Tiền bối, em 30 rồi.”

“Ồ, nhanh thế” Tin trả lời đến rất nhanh.

“Tối cùng đánh bản không, hơn 0 giờ được chứ?” Tin tiếp theo, Diệp Tu lại hỏi.

“Được ạ được ạ!” Kiều Nhất Phàm kích động đáp.

“Ừm, phá bản Vùng Đất Lưu Lạc, em còn biết cách đi phó bản này không?” Diệp Tu hỏi.

“Biết ạ.” Kiều Nhất Phàm nói.

“Không được lơ là đâu, mục tiêu của chúng ta là phá kỷ lục khu này đấy.” Diệp Tu nói.

“Thế à, vậy em đi ôn lại chút” Đổi thành bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào, chắc chắn sẽ không bận lòng xem lại loại phó bản như Vùng Đất Lưu Lạc này. Nhưng Kiều Nhất Phàm lại chẳng dám sơ suất, đây là thói quen cẩn thận dè dặt mà cậu luyện được khi làm kẻ bên lề trong mấy năm qua.

“Ừm, nhìn thử đi, chúng ta chỉ có ba cơ hội thôi.” Diệp Tu nói.

“Vì sao?”

“Bởi vì trừ em ra, những nhân vật khác e rằng sẽ lên 31 sau ba lần.” Diệp Tu nói.

Lúc này Kiều Nhất Phàm đã mở bảng thành tích của khu 10 ra, thành tích 24 phút 41 giây 46 của Vùng Đất Lưu Lạc khiến những tuyển thủ chuyên nghiệp như họ cũng phải giật mình.

“Kỷ lục rất cao” Kiều Nhất Phàm kinh ngạc gửi tin cho Diệp Tu.

“Đúng vậy, có thể nói đây là cực hạn hiện nay đấy.” Diệp Tu nói.

“Nếu thay đổi trang bị mạnh hơn, hẳn có thể nâng cao thêm nữa.”

“Trang bị này đã là cực hạn của khu mới rồi.” Diệp Tu đáp.

“Chúng ta phải làm sao đây?” Kiều Nhất Phàm hỏi.

“Ba cơ hội, chỉ cần em có thể hòa nhập vào đội ngũ của tụi anh, kỷ lục này chỉ là chuyện nhỏ.” Diệp Tu nói.

“Ba lần......” Kiều Nhất Phàm không có lòng tin. Tự tin là thứ cậu thiếu nhất.

“Yên tâm đi, là em thì không có vấn đề gì đâu. Anh tin em có thể làm được, nên cố ý chỉ chừa ba cơ hội đợi em thôi.” Diệp Tu nói.

“Đợi em?” Kiều Nhất Phàm giật mình.

“Đúng, không có trận quỷ của em, phá kỷ lục cực hạn này hơi phiền.” Diệp Tu nói.

“Thế nhưng, em còn chưa quen trận quỷ lắm.” Kiều Nhất Phàm hoảng hốt.

“Ba cơ hội, ít nhất đủ để em quen thuộc phó bản này, đừng quên, em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp.” Diệp Tu nói.

Em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Một câu cực kỳ đơn giản, một câu phản ánh sự thật. Thế nhưng lại là một câu Kiều Nhất Phàm chưa từng được nghe. Cậu đã quen vô hình, đã quen mãi mãi không đủ khả năng được lên sân đấu làm dự bị, đã quen hâm mộ đứng xa nhìn theo Cao Anh Kiệt được đội trưởng tự mình chỉ dạy.

Có mặt tại đội quán quân đầy quyền thế lại trở thành áp lực của cậu, những khi đội viên khác vì đấy mà tự hào, cậu lại ngẫm xem mình có xứng với nó không.

Em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Câu khẳng định ấy, câu tán thành ấy, chính là chuyện khó mà đạt được đối với Kiều Nhất Phàm. Vậy mà nó còn trở nên có giá trị gấp bội khi xuất phát từ miệng Diệp Thu đại thần.

Nhìn mấy chữ đấy, sự tủi thân chất chứa trong thời gian dài của Kiều Nhất Phàm lập tức dâng trào, đôi mắt thoáng chốc ướt nước. Lại vẫn đáp lại một tin: “Đúng thế, ba lần, vậy là đủ rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.