Toàn Chức Cao Thủ

Chương 183: Đội trưởng Lam Vũ



Sau khi Dụ Văn Châu xem qua bảng thành tích của ba phó bản nhỏ một lần, mới quay đầu về phía Hoàng Thiếu Thiên mà hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên đứng ở phía sau anh, giơ tay lên sờ sờ cằm sau đó lắc đầu: “Những bản này lâu lắm không chơi rồi, chẳng nhìn ra kỷ lục có gì cả. Làm sao biết được người lập nên kỷ lục là ai? Có cái gì đặc biệt? Chức nghiệp, trang bị ra sao?” Hoàng Thiếu Thiên nói hai câu xong cũng nhìn về Xuân Dịch Lão.

“Uhm… Mấu chốt là người này, Quân Mạc Tiếu.” Xuân Dịch Lão chỉ cái tên xuất hiện ở cả ba bảng thành tích. Trong đó Rừng Rậm Băng Sương đứng thứ nhì, Mai Cốt Chi Địa và Vùng Đất Lưu Lạc treo cao đầu bảng.

“Người này làm sao?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Người này không chuyển nghề, là tán nhân, mặt khác vũ khí trong tay rất cổ quái, có thể tùy ý biến hóa tạo hình vũ khí, sau đó thi triển các kỹ năng cấp thấp của nghề khác.” Xuân Dịch Lão nói. Bí mật của Ô Thiên Cơ vốn không thể giấu được, cho nên Diệp Tu cũng không muốn che giấu làm gì, những cao thủ từng có liên hệ với hắn như Lam Hà, phần lớn đều nhìn ra được.

“Ồ? Có cả loại vũ khí như thế à?” Dụ Văn Châu nghe vậy, độ quan tâm liền tăng lên không ít. Trước đó, anh cũng nhìn thấu mục đích đến đây của Xuân Dịch Lão, thế nên mới khách sáo chào hỏi một chút, nhưng lần này là chuyện anh quan tâm thật.

“Nói thế thì vũ khí này nhất định là hàng tự chế dành riêng cho tán nhân.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Tán nhân…” Dụ Văn Châu hiển nhiên cũng biết cách chơi này.

“Nếu đúng như vậy, món vũ khí này thật ra có thể phát huy trọn vẹn đặc điểm của tán nhân. Tán nhân của thời kỳ đầu, vì thời gian CD đổi vũ khí và sức nặng cao nên gặp nhiều thiếu hụt khi công kích liên tục, không thể liên kết các kỹ năng cấp thấp của mọi nghề lại thật hoàn mỹ, nhưng món vũ khí này lại giải quyết được vấn đề đấy. Hơn nữa nếu như bản thân nó có thuộc tính của vũ khí bạc, thương tổn gây ra sẽ cao hơn vũ khí cam, kỹ năng nghề nghiệp của tán nhân lại mang tính liên tục, đội ngũ nào có một nhân vật như thế thì năng lực công kích chắc chắn sẽ cao hơn đội ngũ bình thường, người này thật sự đóng một vai trò rất then chốt.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

Dụ Văn Châu gật đầu, hiển nhiên rất tán thành quan điểm của Hoàng Thiếu Thiên, sau đó lại nhìn thử đội viên khác trong đội ngũ Quân Mạc Tiếu: “Còn những người khác thì sao?”

“Ba người này là đội viên cố định trong đội Quân Mạc Tiếu, một là chiến đấu pháp sư, một là bậc thầy pháo súng, còn có một lưu manh, trình độ của cả ba khá cao. Còn một vị trí hình như không có đội viên cố định, ở Rừng Rậm Băng Sương là người của Mưu Đồ Bá Đạo, ở Mai Cốt Chi Địa là một kiếm khách tên Lưu Mộc, gia nhập Lam Khê Các của chúng ta vào đúng lúc ấy, không thấy tên đó nói gì, hơn nữa ngày đó lập được kỷ lục xong cũng chẳng online lại nữa; Sau cùng là Một Tấc Tro mới xuất hiện được hai ngày, hiện tại lai lịch còn chưa rõ ràng lắm.”

“Còn đội ngũ của Gia Vương Triều ở Rừng Rậm Băng Sương?” Dụ Văn Châu hỏi.

Xuân Dịch Lão vội vã giới thiệu chức nghiệp năm người của đội ngũ Gia Vương Triều, bọn họ đều đã điều tra ra những thứ này.

“Rõ ràng là đánh thay… Người chơi mới của khu mới không có năng lực lập được thành tích cao như vậy.” Dụ Văn Châu nói.

“Tôi cũng nghĩ thế.” Xuân Dịch Lão nói.

“Hơn nữa có lẽ không phải người đánh thay bình thường. Cậu xem thời gian của thành tích phó bản Mai Cốt Chi Địa đi, đúng lúc chúng ta vừa đấu với chiến đội Gia Thế xong. Trong trận đấu hôm đó, đội phó Lưu Hạo của Gia Thế nhiều lần gây nên những sai lầm cơ bản, trạng thái đặc biệt kém, xem ra người này chạy đến khu mới đánh phó bản nên không thể tập trung được” Dụ Văn Châu nói.

“Không thể nào… một phó bản nhỏ như thế, không phải tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ dễ dàng lập được kỷ lục ư, sao lại đến mức mất khả năng tập trung vào trận đấu chứ?” Xuân Dịch Lão nói.

“Thành tích của phó bản Mai Cốt Chi Địa không hề tầm thường, Thiếu Thiên em cảm thấy thế nào?” Dụ Văn Châu nói.

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu: “Thành tích ở Mai Cốt Chi Địa không còn là vấn đề kỹ thuật nữa, có kỹ thuật cũng không lập ra được. Hơn nữa, khu mới ở giai đoạn đầu không thể kiếm được nhiều trang bị mạnh, nên chỉ có một khả năng là đấu pháp phó bản ưu tú hơn đấu pháp cũ, nâng cao tốc độ qua cửa.”

“Không hổ là Hoàng Thiếu…” Xuân Dịch Lão không nhịn được sự thán phục, bọn họ xem qua thành tích kỷ lục này chẳng biết bao nhiêu lần, nhưng không dám kết luận chắc chắn gì. Có lẽ chỉ có mỗi Hoàng Thiếu Thiên vừa có kỹ thuật hàng đầu, vừa có sức phán đoán kinh người của đại thần mới dám tự tin đưa ra đáp án như thế.

“Nói như vậy, kỷ lục của Gia Vương Triều là do Lưu Hạo đánh thay, nhưng lại vì thế mà đi nghiên cứu đấu pháp mới, hao phí rất nhiều sức lực, dẫn đến trạng thái không tốt khi thi đấu ư?” Xuân Dịch Lão tổng kết.

“E rằng không chỉ thế, người này, có lẽ không phải đi nghiên cứu đấu pháp mới, mà là đi ăn cắp đấu pháp mới…” Dụ Văn Châu nói.

“Hả?”

“Kỷ lục của đấu pháp mới này xuất hiện tổng cộng ba lần.” Dụ Văn Châu gõ vào màn hình nói, “Hai đội ngũ lại trùng hợp nghiên cứu ra đấu pháp mới cùng một lúc ư? Chú ý bọn Quân Mạc Tiếu ở kỷ lục đầu tiên, trong đội ngũ có một người tên là Ly Hận Kiếm, nhưng sau khi bị Gia Vương Triều vượt mặt, trong đội ngũ của họ không thấy tên Ly Hận Kiếm nữa, lại thay bằng một tên Lưu Mộc. Hai nhân vật này chức nghiệp không giống nhau, nên chắc hẳn không phải cùng một người. Trong phó bản này, kiếm khách cũng không có ưu thế gì hơn cuồng kiếm sĩ. Nếu bởi vì người chơi kiếm khách có trình độ cao hơn vị cuồng kiếm sĩ kia, thì sao lần đầu lại không gọi thẳng tên kiếm khách này tới? Lý do lớn nhất có thể là,  đấu pháp mới do Quân Mạc Tiếu nghiên cứu, còn tên cuồng kiếm sĩ Ly Hận Kiếm là người của bên Gia Vương Triều lẫn vào đội ngũ của họ, sau khi theo bọn họ học được đấu pháp mới, trở lại hướng dẫn người của Gia Vương Triều lập kỷ lục, bấy giờ Quân Mạc Tiếu đương nhiên không thể tìm Ly Hận Kiếm nhờ hỗ trợ nữa, nên mới tìm tới tên kiếm khách Lưu Mộc này.”

Xuân Dịch Lão trợn mắt há mồm, từ nhiêu đây mà có thể suy ra rất nhiều thứ, bản thân gã lại chẳng nghĩ được gì.

Thời gian xuất hiện kỷ lục, bối cảnh của công hội Gia Vương Triều, liên kết với biểu hiện kém của Lưu Hạo… Dụ Văn Châu thế nhưng lại lưu ý đến nhiều chi tiết như vậy. Anh chàng đội trưởng Lam Vũ này, hiển nhiên không chỉ là một người điềm đạm và hòa nhã với đội viên như mọi người đồn đãi. Sức quan sát và khả năng suy đoán của anh không hề thua kém Hoàng Thiếu Thiên. Không, có thể còn cao hơn  Hoàng Thiếu Thiên. Chí ít lúc này, Hoàng Thiếu Thiên cũng không đưa ra phán đoán mạnh bạo như vậy.

“Đội trưởng anh cũng lố quá rồi, anh đang hư cấu hả.” Chẳng những không có suy đoán, Hoàng Thiếu Thiên còn nảy sinh hoài nghi đối với suy đoán của Dụ Văn Châu. Thế nhưng trong mắt Xuân Dịch Lão, những suy đoán tỉ mỉ móc kết của Dụ Văn Châu lại rất có thể xảy ra.

“Lẽ nào Lưu Hạo điên rồi, sao lại bỏ nhiều công sức vì một phó bản khu mới thế chứ?” Hoàng Thiếu Thiên làm sao chỉ có thể nói một câu, hắn còn đang nói tiếp.

“Ha ha, thế nên có lẽ còn chút nguyên nhân đặc biệt khác khiến gã cực kỳ coi trọng kỷ lục của phó bản này. Trước thì tranh đấu kỷ lục ở Rừng Rậm Băng Sương với Quân Mạc Tiếu, sau đó thậm chí còn lẫn vào đội của Quân Mạc Tiếu để thăm dò tình báo, xem ra gã rất coi trọng Quân Mạc Tiếu, có thể khiến tuyển thủ chuyên nghiệp chú ý đến mình, Quân Mạc Tiếu cũng không phải dạng vừa đâu. Anh có cảm giác, Lưu Hạo rất hiểu Quân Mạc Tiếu. Hành vi của gã nhằm che giấu mục đích nhắm vào đối phương, che giấu sự sợ hãi, công nhận và tin cậy của mình. Bởi vì sợ, gã mới chạy đi dò hỏi tình hình của đối phương; Bởi vì công nhận, gã ăn cắp được đấu pháp của đối phương đã trực tiếp sử dụng ngay, cũng bởi vì gã tin tưởng đấu pháp của đối phương là lựa chọn tốt nhất, không có chiến thuật nào ưu tú hơn.”

Xuân Dịch Lão sửng sốt đến miệng không khép được, phân tích đến cả trình độ này ư? Xuân Dịch Lão không khỏi liếc mắt nhìn sang Hoàng Thiếu Thiên đang nghe cùng mình, lại phát hiện Hoàng Thiếu Thiên không vì vậy mà lộ ra chút biểu hiện kinh ngạc nào, thoạt nhìn trông cực kỳ bình tĩnh.

“Quả nhiên là Hoàng Thiếu…” Xuân Dịch Lão lại nhịn không được cảm thán một lần nữa. Có lẽ sẽ có một số người bởi vì Hoàng Thiếu Thiên nói nhiều mà nghĩ người này thiếu chín chắn, nhưng trên thực tế, là người theo chủ nghĩa cơ hội xuất sắc nhất trong Liên minh, Hoàng Thiếu Thiên tuyệt đối là người luôn phải giữ bình tĩnh nhất.

Chỉ có bình tĩnh, mới có thể quan sát nhạy bén và nắm chặt thời cơ tốt nhất khi thi đấu.

“Cho nên mới nói, muốn biết Quân Mạc Tiếu có lai lịch gì, trực tiếp gọi điện thoại hỏi Lưu Hạo là rõ. Điện thoại của Lưu Hạo, anh có đây…” Dụ Văn Châu vừa cười nói vừa lục túi, nhưng chợt nhớ ra: “A, không mang điện thoại di động.” Phòng huấn luyện không cho mang theo điện thoại, rất nhiều câu lạc bộ đều có quy định này.

Xuân Dịch Lão đang mong đợi, mong đợi biết được đáp án này. Gã đương nhiên mong muốn Dụ Văn Châu có thể chủ động, nhưng lại thấy Dụ Văn Châu không móc điện thoại di động ra, lại cũng không định đi lấy, Xuân Dịch Lão có chút thất vọng. Gã đương nhiên không dám sai khiến vị đội trưởng chiến đội này, cũng không sao nói được lời xin xỏ ngay bây giờ. Đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy Dụ Văn Châu vỗ vỗ vào cái túi không có điện thoại đi động rồi cười nói: “Thật ra người mà Lưu Hạo nhắm vào, người mà gã vừa sợ vừa công nhận, rồi lại tin cậy, không cần hỏi cũng biết là người nào.”

“Là ai?” Xuân Dịch Lão bật thốt lên.

“Diệp Thu.” Dụ Văn Châu nói.

“Diệp Thu đại thần…” Xuân Dịch Lão thực sự không biết nên dùng vẻ mặt gì mới có thể diễn tả nỗi kinh ngạc trong lòng mình hiện giờ.

“Thiếu Thiên gần đây có liên lạc với Diệp Thu không?” Dụ Văn Châu hỏi.

“Không có, tên kia từ sau khi giải nghệ liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, có thể đã bị anh nào đến từ vì sao bắt đi rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Anh ta không dùng điện thoại đi động đúng không” Dụ Văn Châu nói.

“Ừ.”

“Bây giờ nhìn lại, chắc bị người ngoài hành tinh nào bắt cóc đến khu 10 tiếp tục chơi Vinh Quang rồi… Tán nhân Quân Mạc Tiếu sao? Không chừng sẽ có dịp được chứng kiến trên sân đấu.” Dụ Văn Châu nói.

“…” Xuân Dịch Lão cảm giác mình có muôn vàn lời muốn nói, rồi lại hình như nghĩ không ra từ ngữ để diễn tả tâm trạng mình. Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên lại không phản ứng gì quá lớn với kết luận kinh người kia. Sau khi Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường phòng huấn luyện, đột nhiên đứng lên.

“Ăn cơm.” Dụ Văn Châu nói.

“Ừ, ăn ăn. Đi thôi đi thôi, Đại Xuân cùng đi nào. Phòng ăn ở chỗ nào biết không? Tôi mang chú đi” Hoàng Thiếu Thiên kéo cánh tay Xuân Dịch Lão đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.