Toàn Chức Cao Thủ

Chương 200: Pkpkpkpkpk



Rừng Không Tri. Diệp Tu báo nơi gặp mặt cho mọi người, lúc này hắn cũng đang dẫn Quân Mạc Tiếu tiến về phía bên ấy, nhưng truy binh phía sau Quân Mạc Tiếu vẫn chưa cắt được hết hoàn toàn.

Tuy có thể sử dụng kỹ xảo di động chuyển đổi giữ một khoảng cách với truy binh, phương cách này không thể thoát khỏi hoàn toàn. Muốn chạy trốn khỏi tầm nhìn của truy binh, ấy tất cần di động phạm vi lớn, như vậy phải chạy tới khu vực luyện cấp, nơi đấy toàn là người chơi công hội lớn, căn bản chạy không khỏi ánh mắt bọn họ.

Nếu biện pháp này có hiệu quả, Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất PHàm cũng không cần khổ cực như vậy. Kỹ xảo này bọn họ đương nhiên cũng biết. Trên thực tế, đây là kỹ xảo “làm thế nào để tận dụng hết trọn lợi thế của sức bền”, là kiến thức cơ bản các tuyển thủ chuyên nghiệp cần phải nắm rõ.

Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm không dùng, đúng là bởi vì biết nó vô dụng. Trước mắt phải thoát khỏi đám người đông thế mạnh kia, cộng thêm tình huống bất kỳ ai đó ở đâu lại là cơ sở ngầm của đối phương, chỉ có thể lợi dụng góc chết tầm nhìn của truy binh thực hiện biện pháp.

Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm làm theo cách đó.

Bánh Bao Xâm Lấn dưới sự trợ giúp của Muội Quang cũng làm như thế.

Diệp Tu, cũng suy nghĩ như vậy.

Chỉ là chạy suốt con đường, còn phải chịu công kích của lời rác rưởi.

“PKPKPKPKPPKPK”

Sắp tới 0 giờ rồi, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên thế mà login, lại bắt đầu quấy rầy Diệp Tu vòi hắn tới đấu trường tranh đua cao thấp.

“Đang vội” Diệp Tu quyết đoán trả lời.

“Tối nay anh không thể đánh phó bản trễ chút hả.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Chú biết anh phải đánh phó bản sao không lên sớm chút?”

“Sớm chút thì anh ở đâu anh ở đâu anh ở đâu?” Hoàng Thiếu Thiên trả lời.

“Ặc, hôm nay không lên… Mai đi.” Diệp Tu suy nghĩ, hôm nay mình xem hướng dẫn ngu ngốc của Muội Quang, cả buổi tối quả thực không onl, 11 giờ rưỡi mới login.

“Anh nói rồi đó.”

“Ừ.”

“Giữ lời đó.”

“Ừ.”

“Được rồi” Hoàng Thiếu Thiên nói xong liền im lặng.

Nhóm đại thần đều có tốc độ tay kinh người, Diệp Tu vừa tán gẫu vừa dẫn Quân Mạc Tiếu tiếp tục chạy như bay, tốc độ không hề đình lại.

Nhưng im lặng không được nhiêu phút, đột nhiên lại có tin nhắn. Nhớ tới tình hình của bọn Tô Mộc Tranh, Diệp Tu không thể xem như không thấy tin nhắn, kết quả mở ra thì thấy, lại là Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên: “PKPKPKPKPKPPK”

Không đợi Diệp Tu trả lời, tin nhắn mới đã nối tiếp: “‘Mai” rồi.” Cuối câu còn chêm thêm biểu tình hả hê kiêu ngạo.

Diệp Tu nhìn thời gian tin nhắn một cái, 0 giờ 1 phút 8 giây, câm lặng.

“Nhanh nhanh nhanh, đã hẹn “ngày mai’’ rồi, là giờ đấy.” Tin nhắn của Hoàng Thiếu Thiên tới tấp không ngừng.

“Chú tới Rừng Không Tri.” Diệp Tu trả lời.

“Tới đó làm gì?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Dong dài, đến thì biết.”

Rừng Không Tri im ắng một mảnh, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên tới đây, dạo quanh một vòng, chỉ thấy hai người chơi hoàn thành nhiệm vụ xong rồi hân hoan rời đi, căn bản không thấy bóng dáng Quân Mạc Tiếu đâu.

“Tui đến rồi, anh ở đâu?” Hoàng Thiếu Tiên gửi tin.

“Đang trên đường.”

“Chạy tới đây làm gì?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“PK.”

“Đệch tui nói là dùng acc chính  kìa.” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.

“Không đấu ở đấu trường, mà là PK nơi hoang dã chân chính.” Diệp Tu trả lời.

“Anh cao hơn tui 4 cấp đấy anh có biết thẹn không?” Hoàng Thiếu Thiên trả lời.

“Anh sợ chú thẹn thôi.” Diệp Tu nói.

“Tui mắc gì mà thẹn?”

“Cậu không biết thẹn?”

“Tui sao phải thẹn?”

“Cậu không biết thẹn là được.”

“Ê ê anh rốt cuộc đang nói cái gì đó.” Tin nhắn vừa gửi xong, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên lại từ trong rừng chạy sang bên cạnh, chợt thấy Quân Mạc Tiếu đằng trước đang nhanh chậm nhanh chậm dùng kỹ xảo tận dụng sức bền mà tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ hay dùng, chạy về phía mình bên này.

Hoàng Thiếu Thiên để Lưu Mộc nghênh đón, đang định nói gì đó, lại chợt thấy phía sau Quân Mặc Tiếu không xa bụi đất nổi lên cuồn cuộn.

Nói thật, Hoàng Thiếu Thiên đã lâu lắm không thấy lại cảnh này. Trong trận đấu chuyên nghiệp, nhiều nhất cũng chỉ là đấu đoàn đội 5 vs 5, làm sao nổi lên đống bụi to như thế được. Đoàn đội thanh thế lớn thế này, phải là trong game mới thấy được.

“Anh đang làm trò gì đó?” Quân Mạc Tiếu tới trước mặt, Hoàng Thiếu Thiên vội hỏi.

“Chú không phải muốn PK sao, nhào vô đi anh hùng.” Diệp Tu nói.

“Giỡn hả, thân phận của tui là gì hả, đi ăn hiếp người chơi bình thường.” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.

“Cậu không phải nói chẳng có gì để thẹn sao?” Diệp Tu hỏi.

“Đệch, ý tôi không phải thế.” Hoàng Thiếu Thiên buồn bực. Hắn dùng “ngày mai” chụp người vào tròng một lần, kết quả người ta lại dùng “thẹn” chụp hắn vào tròng lại.

“A, thật đúng là không ít người, anh rốt cuộc đã làm gì vậy?” Hoàng Thiếu Thiên dòm truy binh càng lúc càng gần, ít ra cũng phải tới hai ba chục người. Đuổi theo một người mà phô trương lớn như vậy, coi như cũng hiếm thấy.

“Đánh kỷ lục phó bản.” Diệp Tu nói.

Hoàng Thiếu Thiên hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cũng hiểu được nguyên cớ, cười to: “Này thì cho anh phô trương, này thì cho anh thể hiện, thân phận anh là gì chứ, tranh kỷ lục phó bản với người khu mới, anh thật không biết thẹn.”

“Có cái gì mà thẹn? Giờ anh cũng là một người chơi, tranh kỷ lục là chuyện đương nhiên.” Diệp Tu thản nhiên đáp, “Nhưng chú đó nhiều năm rồi chưa gặp qua trận thế lớn như vầy có sợ không đây?”

“Xí, sao tui có thể động thủ với người chơi bình thường, tui phải giữ khoảng cách với anh.” Hoàng Thiếu Thiên nói xong, thật sự dẫn Lưu Mộc của mình cách xa Quân Mạc Tiếu một khúc, mà đám nhân vật người chơi cuốn theo bụi cát cuối cùng cũng xông vào phiến rừng.

“Có người” Không ít người lập tức chú ý tới Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên.

Nhánh đội ngũ đuổi giết Quân Mạc Tiếu này, cũng có nhân vật cấp bậc hội trưởng. Cô Ẩm, hội trưởng Cô Ẩm – hội trưởng khu 10 thuộc công hội Luân Hồi. Lần trước mượn sức Quân Mạc Tiếu thất bại, đặc biệt còn bị đối phương xài Ctrl+C và Ctrl+V đáp về, khiến gã về công về tư đều cực kỳ cảm thấy khó chịu với Quân Mạc Tiếu. Lần này công hội liên hợp, gã là một kẻ tham gia khá tích cực. Nhất là khi nghe tin người chơi đội Quân Mạc Tiếu login khắp nơi, gã không chọn nguyên tắc chọn người ở gần, mà dẫn theo bộ hạ đặc biệt đuổi giết Quân Mạc Tiếu đến đây. Không thể không nói nhân tố thù riêng giữa hai bên chiếm rất lớn.

Các người chơi kinh hoảng vì sự xuất hiện của Lưu Mộc, nhìn toàn diện thì người chơi Luân Hồi có vẻ trấn định. Bọn họ có hội trưởng, có người tạo chủ kiến ở đây, đợi hội trưởng quyết định là được.

“Lưu Mộc…” Cô Ẩm nhìn ID nhân vật này, cân nhắc một lúc, bỗng nhiên cảm thấy hơi quen quen.

“Là tên cùng đánh Mai Cốt Chi Địa với Quân Mạc Tiếu.” Đột nhiên có người hô lên.

“Ồ…” Mọi người giật mình, có người còn mở bảng thành tích phó bản tra lại.

“Là người bên Quân Mạc Tiếu, không cần khách khí.” Cố Ẩm quyết đoán hạ lệnh. Người chơi khác nghe hay không gã chẳng quan tâm, người của công hội Luân Hồi vừa thấy hội trưởng lên tiếng liền không chút do dự xông tới. Vừa có người dẫn đầu, những người khác cũng đồng thời xông pha. Có đến ba mươi người, thế mà tranh nhau nhào đầu về phía Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên.

“Đệch, gì vậy?” Hoàng Thiếu Thiên kinh hãi, mình tại sao lại hấp dẫn thù hận của cả đám rồi, vừa hốt hoảng hô một tiếng, vội vàng dẫn Lưu Mộc chui vào sâu bên trong Rừng Không Tri.

“Hai người không được bỏ ai hết.” Cô Ẩm hô.

Bộ hạ nghe chỉ thị không cần phải bàn, người chơi thuộc các công hội khác cũng có bộ phận hưởng ứng. Một đống người loạn xạ ngầu chia thành hai phe, một bên đuổi theo Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên, một bên đuổi theo Quân Mạc Tiếu.

Phản ứng của Diệp Tu cũng không khác gì Hoàng Thiếu Thiên, cũng lập tức dẫn Quân Mạc Tiếu xoay người vào rừng cây, Lưu Mộc bỏ chạy bên cạnh cách hắn không xa, lúc này cũng đã thông não hiểu chuyện gì đang xảy ra, cực kỳ ức chế, mồm miệng lép bép bắt đầu chớp hiện, lải nhải thầm oán không dứt. Diệp Tu lại như thể không nghe được gì hoàn toàn không đoái hoài tới.

Hai người cũng không còn gì để trao đổi, chạy tới nơi nào đó rồi đột ngột chia trái chia phải. Lúc đầu hai người tách nhau không xa, người chơi rượt theo đã suýt soát hợp lại thành một cục, lúc này lại thấy hai người tản ra. Cô Ẩm không chút chần chừ dẫn theo bộ hạ chạy theo phía Quân Mạc Tiếu. Lần này coi như là giúp người chơi khác nêu gợi ý: bên này có người đuổi theo rồi, vậy mình qua bên kia đi, thành thử người chơi còn lại đều phóng về phía Lưu Mộc mà chạy.

Đang lúc chạy sung sức, chợt có người lên tiếng: “Đợi chút.”

Không ai dừng lại, mọi người tiếp tục đuổi. Người này cũng chỉ có thể vừa chạy vừa nói: “Tao vừa tra Lưu Mộc xong, hắn mới cấp 27 thôi, cấp 27 chúng ta đuổi theo làm gì?”

Mọi người vừa nghe lập tức có người dừng nhân vật lại, bởi vì cớ này cực kỳ có lý.

Cấp 27, đó vẫn là cấp đánh Mai Cốt Chi Địa, bây giờ Vùng Đất Lưu Lạc đã bị chinh phục mất rồi, còn ai nhớ thương tới phó bản ban đầu nữa?

Game chính là thế, càng phát triển về sau, tầm quan trọng của kỷ lục bản phó bản giai đoạn đầu lại càng bớt đi. Ví dụ như kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương, khi tất cả mọi người lên cấp 20, kỷ lục lên bảng, ai ai cũng thấy đội này thật lợi hại, công hội này rất có thực lực.

Nhưng ấn tượng “thật lợi hại” đó cũng không duy trì mãi mãi, mà phải tiếp tục lưu danh không ngừng trên trận chiến tranh đoạt kỷ lục, lưu danh trên bảng kỷ lục phó bản cao cấp nhất lúc bấy giờ. Bởi chỉ phó bản cấp cao nhất mới thu hút được sự chú ý của phần đông người chơi. Cho dù là người chơi mới bắt đầu chơi game, người chơi chỉ mới cấp 20, cuộc đua kịch liệt trong mắt bọn họ cũng không phải là đặt ở Rừng Rậm Băng Sương mình đang đánh, mà chính là Khe Núi Nhất Tuyến cấp cao nhất.

Cấp độ ấy, nếu nhiều lần lên TV tranh đoạt kỷ lục phó bản Khe Núi Nhất Tuyến, dù không phải là người nắm giữ kỷ lục đến cuối cùng, song vẫn có giá trị hơn kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương. Mà người nắm giữ kỷ lục cuối cùng, lại chính là biểu tượng cao nhất.

Mọi người chơi lão làng đều hiểu đạo lý này. Lần hành động do Trần Dạ Huy đề xướng này, cũng là căn cứ theo nguyên lý ấy. Bọn họ không cần giết bọn Quân Mạc Tiếu thành thứ gì, chỉ cần hạn chế tốc độ phát triển của họ một chút, kéo lại tốc độ thăng cấp của họ một chút.

Dưới tình huống khoảng cách ấy, kỷ lục phó bản sau này tự nhiên sẽ do các công hội lớn bọn họ cạnh tranh nhau. Chờ tới khi cấp bậc Quân Mạc Tiếu tăng lên, đi thay kỷ lục phó bản của công hội lớn, thì chú ý của các người chơi ở khu 10 đã sớm chuyển sang phó bản cấp bậc tiếp theo.

Chỉ cần hình thành sự chênh lệch cấp bậc, thực lực Quân Mạc Tiếu dù có mạnh mẽ đi nữa, cũng sẽ vì kỷ lục phó bản mà bớt gây ảnh hưởng đến các công hội rất nhiều rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.