Toàn Chức Cao Thủ

Chương 346: Sứt đầu mẻ trán



Quân Mạc Tiếu muốn dựng công hội.

Khi tin này bị xì xồ trên kênh thế giới, thì nó đang được truyền bá trong hàng cốt cán các công hội lớn với tốc độ tên lửa. Những người không online còn được gọi báo tin, thậm chí cả những emcú đêm đang ngủ ngon lành, vừa nghe tin liền tỉnh táo lập tức.

Đây quả thật không phải chuyện nhỏ, nhất là đối với các công hội thiên về kỷ lục phó bản.

Nếu Quân Mạc Tiếu lập công hội, nghĩa là có thực lực cạnh tranh kỷ lục. Nhưng đám Quân Mạc Tiếu không còn là đám lính quèn lang thang như hồi trước. Với tên tuổi của Quân Mạc Tiếu ở khu 10, chúng sẽ dễ dàng lập ra một công hội hùng mạnh với nhân số cao. Những kẻ ấy, dù ất ơ cỡ nào, song cũng sẽ trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ cho đội đánh phó bản của chúng.

Đối với nhóm công hội có câu lạc bộ làm sân sau, cố nhiên là có ưu thế dẫn trước đầy đủ và hậu thuẫn lớn mạnh, nhưng họ lại bị gò bó bởi một số chỗ trong chính cái sân sau ấy.

Có thể nói rằng, công hội bọn họ đang thay mặt cho các chiến đội và câu lạc bộ trong game. Mà game online Vinh Quang chính là khu tập trung fan Vinh Quang lớn nhất. Các công hội đương nhiên cần phải nỗ lực tạo dựng hình tượng hoàn mỹ, những hành vi quá quắt, tuyệt không thể bại lộ trước mặt công chúng.

Dạng như lần đuổi giết bọn Quân Mạc Tiếu khi trước, đó đã là hoạt động mà các công hội lớn liều tổ chức mang tính mạo hiểm nhất định. Khi đuổi giết, mọi người không đội tên công hội, chủ yếu là do không muốn lộ liễu trước mặt đám người chơi khu 10. May mắn thay, khi ấy bọn Quân Mạc Tiếu chỉ là những kẻ thân cô thế cô, dù hành vi của các công hội lớn có phần bất chính, nhưng ít ra người họ đối mặt chỉ là quần thể yếu thế, họ cảm thấy đối phương dấy không được sóng gió dư luận nào.

Hiềm nỗi, bây giờ Quân Mạc Tiếu muốn lập công hội, mọi chuyện thế là chuyển biến. Tiếp tục xài mánh đó với đội phó bản của Quân Mạc Tiếu, tất sẽ bị cả công hội của đối phương để mắt, làm nhiều người biết các công hội lớn cạnh tranh công bằng không lại người ta, nên bày trò hèn áp chế đối thủ.

Ngày trước gặp đối thủ thế này, các công hội lớn nhất định sẽ không trực tiếp đứng ra, họ sẽ cày dăm ba tài khoản tự do không tham gia công hội, chuyên đi làm những chuyện mình không tiện làm. Thế nhưng, ai cũng cảm nhận được khả năng và thực lực của Quân Mạc Tiếu hết rồi. Ngay cả việc huy động toàn hội quy mô lớn như lần ấy cũng không thành công được bao nhiêu, huống chi chỉ phái mấy đứa tôm tép đi quấy rối, e rằng chỉ chịu chết mà thôi.

“Làm sao bây giờ?”

Trong lòng mọi người vẽ nên dấu chấm hỏi lo âu. Trong đó, ba công hội lớn đỉnh cao là đau đầu nhất.

Trước mắt, ba công hội lớn và Gia Vương Triều đều biết thân phận thật của Quân Mạc Tiếu. Bọn họ đương nhiên cũng xem hết toàn bộ phát sóng Ngôi Sao Cuối Tuần. Thao tác Rồng Ngẩng Đầu lúc ấy của Diệp Tu, đã được đại thần Hàn Văn Thanh cho rằng hắn vì không muốn làm người ngoài cuộc mà tái xuất giang hồ, đã nhận được lời tán thành khắp nơi. Nhưng bọn họ ngờ đâu, khởi điểm tái xuất của đại thần lại bắt đầu từ khu 10, dịp thành lập công hội này đã đả kích nặng nề đến công hội lớn bọn họ.

Còn với những công hội thực lực hơi kém, dẫu vẫn ôm tham vọng với kỷ lục phó bản, nhưng xét theo toàn thể kết quả cạnh tranh, kỷ lục hầu hết vẫn nằm trong tay công hội xuất sắc. Nay Quân Mạc Tiếu còn muốn nhào vô kiếm ăn, họ đương nhiên là những kẻ rầu nhất.

Hơn nữa, những người biết thân phận của Quân Mạc Tiếu biết rõ, đây là người mà họ không thu phục được. Đại thần Diệp Thu làm công cho đội khai hoang trong công hội mình, ngay cả chính họ còn thấy đây là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Những công hội không biết thì đang xoắn xuýt rất nhiều. Ví như Yên Vũ Thương Thương của Yên Vũ Lâu, gã vừa thấy Quân Mạc Tiếu cũng nổi hứng chơi công hội, lập tức thuyết phục đối phương gia nhập, kết quả dĩ nhiên bị Diệp Tu khách sáo từ chối. Yên Vũ Thương Thương tưởng mình ra điều kiện không đủ động tâm, lúc này đang ngẫm nghĩ suy xét.

Người biết gốc biết rễ như ba công hội lớn và Gia Vương Triều, ắt sẽ không đi làm ba chuyện không có khả năng đó. Bốn vị đương gia, Lam Hà chạy tới Thần Chi Lĩnh Vực thông báo với hội trưởng Xuân Dịch Lão của mình; Trần Dạ Huy bên Gia Vương Triều thấp thỏm tìm đội phó Gia Thế – Lưu Hạo trình bày đôi chút tình huống; Xa Tiền Tử của Trung Thảo Đường biết thân phận của Quân Mạc Tiếu xong vẫn luôn giữ khoảng vừa gần vừa xa, có cơ hội thì đục nước béo cò, nay gã giữ nguyên suy nghĩ án binh bất động của mình; Người cuối cùng chạy đi tiếp xúc trực tiếp, chính là Dạ Độ Hàn Đàm của Mưu Đồ Bá Đạo.

Dạ Độ Hàn Đàm giờ muốn khóc cũng không ra nước mắt. Khai hoang khu 10 khó khăn thế này, đây là kết quả mà chẳng ai ngờ tới. Người khuấy đảo thì cứ cường đại đến mức làm người khác á khẩu, Dạ Độ Hàn Đàm cảm thấy mình thế nào cũng không phải đối thủ, nhưng vẫn phải cắm đầu nhào lên giao thiệp.

“Đại thần sắp lập công hội à, chúc mừng chúc mừng.” Ngay cả chính Dạ Độ Hàn Đàm cũng thấy lời dạo đầu quá giả tạo, trong bụng gã nào có nửa phần hân hoan? Nhưng ngoài nó ra, gã thật sự không biết mở miệng kiểu gì.

“Cám ơn.” Diệp Tu trả lời ngắn gọn, tin nhắn hắn nhận được lúc này cực nhiều.

“Người đủ không, không đủ thì báo một tiếng, tui kéo người qua giúp.” Dạ Độ Hàn Đàm tiếp tục dối lòng.

“Chắc là không cần.” Diệp Tu đáp lời còn kèm theo một biểu tình mặt cười.

Dạ Độ Hàn Đàm không xàm ba láp nữa, châm chước một lúc lâu, rốt cuộc nói thẳng: “Đại thần lập công hội rồi có tính toán gì không?”

“Ha ha, ông rõ mà há.” Diệp Tu trả lời.

Dạ Độ Hàn Đàm đương nhiên rõ, gã đang muốn chuyển đề tài về hướng này, nhận được lời đáp của Diệp Tu, lập tức gửi tin nhắc nhở: “Đại thần chưa quên ước định giữa chúng ta chứ?”

“Đương nhiên là nhớ, tui sẽ không đụng vào kỷ lục của công hội mấy ông.”

Dạ Độ Hàn Đàm nhanh chóng nhận được phúc đáp của Quân Mạc Tiếu, lời nói y như đúc lời hứa hẹn trước kia, thậm chí cả biểu tình kèm theo, cũng là khuôn mặt cười hàm hậu ngày ấy. Dạ Độ Hàn Đàm sẽ không nhớ lầm, bởi vì gã có chụp màn hình lưu lại đoạn trò chuyện đó.

Nhưng giờ này phút này, Dạ Độ Hàn Đàm đọc câu trả lời lần nữa, cảm giác vui vẻ sảng khoái hôm nào lại không thấy đâu.

Chỉ không đụng vào kỷ lục phó bản của công hội họ thì không đủ. Bởi vì bây giờ, Quân Mạc Tiếu chỉ cần ngừng cung cấp bản hướng dẫn đánh phó bản cho họ, thì công hội họ căn bản không thể thò đầu trên bảng kỷ lục, đến lúc đó, Quân Mạc Tiếu muốn đụng cũng không có mà đụng.

Lời hẹn khi trước làm trên dưới mừng mừng rỡ rỡ, giờ xem ra, hình như đã trở thành một câu nói không quan trọng gì. Ngày đó, họ không phải không nghĩ tới những cạm bẫy ẩn trong câu thoại. Thế nhưng, cấp của Quân Mạc Tiếu vẫn thấp hơn cấp của công hội lớn, chỉ cần cướp quyền khống chế kỷ lục trước khi hắn lên cấp ngang bằng là ổn. Điều họ không lường được, chính là đòn chiến lược đánh phó bản này.

Dạ Độ Hàn Đàm rối rắm không biết trả lời thế nào cho hay, theo đạo lý, Quân Mạc Tiếu không thất hứa.

Thần Chi Lĩnh Vực.

Hội trưởng Lam Khê Các Xuân Dịch Lão nghe thông báo mới nhất mà Lam Hà đưa tới, chỉ có thể thở dài một tiếng. Năm cao thủ của Lam Khê Các quây quần cùng nhau, sau một lúc lâu vẫn chưa ai nói chuyện. Lập công hội tựa như trời sắp mưa, là chuyện không thể ngăn cản. Nếu đó chỉ là một công hội được lập bởi cao thủ bình thường, họ sẽ không lo âu thế này. Nhưng đây là đại thần Diệp Thu, là đại thần Diệp Thu đột ngột dùng chiêu Rồng Ngẩng Đầu làm dấu hiệu tái xuất giữa trận thi đấu Ngôi Sao Tụ Hội. Mục đích anh ta thành lập công hội, tất sẽ không vì giải trí, mà mang mục đích tương tự các câu lạc bộ của công hội lớn, không thể nào tránh khỏi việc cạnh tranh.

“Cứ xem đã rồi tính sau.” Xuân Dịch Lão chỉ có thể đưa ý kiến như thế.

Câu lạc bộ Gia Thế.

Trần Dạ Huy lần này không điện thoại, mà tự mình tới tìm Lưu Hạo.

Sau dịp Ngôi Sao Cuối Tuần, Lưu Hạo như bị gai đâm vào ngực. Rồng Ngẩng Đầu của Diệp Tu, hạ gục Đỗ Minh của Luân Hồi, song đồng thời cũng để lại bóng ma trong lòng Lưu Hạo

Diệp Thu có thể trở về, đây là suy nghĩ của rất nhiều người, bao gồm cả tuyển thủ chuyên nghiệp, giới truyền thông và fan hâm mộ. Nó không phải điều Lưu Hạo muốn thấy.

Giữa lúc gã đứng ngồi không yên, Trần Dạ Huy đột nhiên tới cửa, hơn nữa còn mang tin Quân Mạc Tiếu lập công hội.

“Lập công hội…” Cùng là tuyển thủ chuyên nghiệp, Lưu Hạo đương nhiên rõ tầm quan trọng của công hội đối với câu lạc bộ, Diệp Thu được nhìn nhận sẽ tái xuất, bắt đầu xây dựng công hội, thế ý đồ ẩn sâu bên trong: “Chẳng lẽ tên đó muốn tự mình tạo nên một chiến đội?”

“Rất có khả năng này.” Trần Dạ Huy nói.

“Hắn còn chưa hết hy vọng à.” Lưu Hạo cười lạnh.

Trần Dạ Huy hơi khó hiểu. Lúc mới vào cửa, hắn nhìn thấy mặt mày Lưu Hạo đượm phần ưu sầu, nhưng vừa nghe tin, tựa hồ đã thả lỏng khá nhiều.

“Hắn cho rằng một chiến đội lập bằng chính sức mình sẽ đủ trình đối đầu với hàng tá chiến đội xuất chúng trong liên minh ư? Anh thấy hắn già quá hóa ngu rồi.” Lưu Hạo nói.

“Liên minh hiện nay, sớm không còn là cái thời một cá nhân có thể gánh nổi một đội nữa. Bây giờ, cao thủ tầng tầng lớp lớp, tài khoản thần cấp càng lúc càng đông, ganh đua dữ dội, anh thấy hắn có tư cách chen vào liên minh không cũng khó nói được nhỉ?” Lưu Hạo đắc ý cười to.

“Nói vậy, chúng ta không cần để ý tới hắn?” Trần Dạ Huy hỏi.

“Ừ, không để ý cũng không ổn, thôi vẫn nên tiếp tục chú ý nhiều chút đi.” Lưu Hạo nói.

“Nhưng nếu hắn lập công hội, chuyện phát triển ở khu 10 của chúng ta sẽ gặp phải chướng ngại lớn.” Trần Dạ Huy càng ngày càng không ôm hi vọng về Lưu Hạo. Hắn phát hiện cả hai đã dần cách xa nhau, hai bên chẳng còn chung mục tiêu. Lưu Hạo chỉ cảm thấy Diệp Thu không có khả năng quật khởi lần nữa, nhưng trong suốt quá trình, chuyện trở thành vật cản cho bước đường khai hoang công hội Gia Vương Triều, gã ta lại chẳng hó hé đến một chữ.

Trần Dạ Huy biết, sự đi lên của công hội, chính là trách nhiệm của hắn, thể nào cũng không dính dáng tới Lưu Hạo. Hắn chỉ muốn dò xét lần cuối, xem thử tên đồng minh ngày xưa, có thật sự sẽ thẳng thừng mỗi người mộtngả với mình không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.