Toàn Chức Cao Thủ

Chương 440: Đặc trưng của chiến đội



Mỗi câu lạc bộ lớn vì nguyên nhân ấy mà lo âu.

Bên tiệm net Hưng Hân, Diệp Tu và Trần Quả cũng đang xem tin tức và cuộc thảo luận của những người chơi.

“Cái đám này... chuyện lập chiến đội thì ngây ngô,còn chuyện quảng bá lại làm khá chuyên nghiệp.” Diệp Tu bình luận.

“Sao vậy?”

“Chị xem, chúng cố tình chia tin tức làm hai phần. Trước tiên công bố tin tui gia nhập công hội Nghĩa Trảm trên diễn đàn, sau thì nhờ báo chí tuyên truyền tin chúng lập chiến đội. Từ đầu tới cuối, chúng có bảo tui gia nhập chiến đội của mình đâu?Không có đúng không?” Diệp Tu nói, “Nhằm phòng ngừa chuyện bị lộ rồi, nếu chúng bảo tui gia nhập, đấy sẽ thành lừa đảo.”

“Nhưng đây có khác gì cố ý gây hiểu nhầm đâu.” Trần Quả bảo.

“Chuẩn.”

“Mưu mô lắm thật.” Trần Quả khinh bỉ.

“Không mưu mô thì sao chơi tiếp được.” Diệp Tu nói.

“Sao lúc lập chiến đội không mưu mô thế đi?” Trần Quả hỏi.

“Mấy đứa nhỏ khờ dại đó mà.” Diệp Tu nói, “Nhưng chị nghĩ coi, bỗng dưng muốn nổi tiếng ngay thế này còn không phải mưu mô ư?”

“Thực lực của chúng tệ thật, hay là cậu cố tình kích thích chúng?” Trần Quả hỏi.

“Tui xấu bụng thế cơ à?” Diệp Tu câm nín.

Trần Quả nghĩ hồi mới bảo: “Thế tốt bụng theo ý cậu là, chỉ rõ thực lực của chúng không đủ, kích thích nhằm giúp chúng tiến bộ?”

“Tất nhiên là vì thực lực của chúng không đủ thật.” Diệp Tu nói.

“So với chị thế nào?” Trần Quả hỏi.

“Chị?” Ánh mắt Diệp Tu đã thay lời muốn nói.

“Chú mày tốt bụng thật đấy!” Trần Quả nghiến răng nghiến lợi.

Chú ý tin tức và chủ đề buôn dưa lê trở thành chuyện Trần Quả thường làm bên máy tính, còn Diệp Tu vẫn tiếp tục luyện cấp. Đáng thương cho hắn không thể đi phó bản không thể làm nhiệm vụ ở Thần Chi Lĩnh Vực, mặc dù kinh nghiệm của quái hoang dã nhiều hơn khu thường, nhưng tốc độ vẫn thua xa hàng tá phó bản cấp 50 bên kia. Khu thường đã bước vào giai đoạn cấp 51, Diệp Tu cũng cày cú suốt bên Thần Chi Lĩnh Vực mấy ngay nay, cấp bậc lại chỉ lết được 2/3 của cấp 50, chậm hẳn 1/3.

Đành chịu, giai đoạncấp 50 – 55 này, Diệp Tu có gắng mấy cũng không bảo đảm được tốc độ tăng cấp. Nên rằng hắn cũng mong mình vượt qua giai đoạn gian nan này nhanh nhanh xíu. Hơn nữa, Diệp Tu cònmuốn tranh thủ khoảng thời gian đang yên ả này. Đợi đến lúc lên được giai đoạn cấp 55 – 70, Thần Chi Lĩnh Vực cũng có hằng hà phó bản và nhiệm vụ, hẳn nhiên an toàn và thu hoạch nhiều hơn bản đồ hoang dã.

Mà những chuyện náo động ngoài game dần dà lan truyền vào trong game. Đầu tiên dĩ nhiên ở chính công hội của Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Đám thành viên nghe bảo lão đại sắp lập chiến đội lấn sân sang giới chuyên nghiệp, tức thì tự hào khôn tả. Thành viên của công hội Nghĩa Trảm Thiên Hạ cũng vì thế mà trở thành nhóm fan đầu tiên của chiến đội Trảm Lâu Lan.

Tích tụ suốt mấy năm, số người chơi ở Thần Chi Lĩnh Vực rất đông, kênh thế giới chung có hẳn 10 cái, được đám người chơi chế thành đài một, hai, ba, bốn… Bây giờ khắp 10 kênh thế giới đều đang thảo luận chuyện này. Đối với một đội mới thành lập, thứ người chơi muốn biết nhất, chính là thành viên của đội sẽ có những ai.

Đám Trảm Lâu Lan quả thực tuyên truyền rất tốt, nắm bắt được tâm lý này của người chơi. Quân Mạc Tiếu chính là lợi thế đầu tiên mà họ bịa ra để thu hút sự chú ý. Sau đó, cả bọn giữ cảm giác thần bí, không hề lộ ra những thành viên còn lại.

Trong chương trình tin tức của kênh E-sports đêm đó, tin chiến đội mới thành lập cũng được lên đầu đề, còn chèn hẳn một clip quảng bá, vài nghề chạy ra bung lụa diễn sâu càng thúc đẩy lòng chờ mong của người xem. Hiện tại, các người chơi gần như biết rõ những nghề của tân chiến đội này, nhưng người là ai? Vẫn không hó hé chút nào.

Mặt khác, mỗi công hội của câu lạc bộ còn đang ngấm ngầm chịu đựng.Thậtra, tân chiến đội gia nhập Liên minh năm nào chả có, nhưng có sẵn nền móng trong game Vinh Quang như năm nay lại là lần đầu tiên. Cộng thêm việc Trảm Lâu Lan và Quân Mạc Tiếu là hai danh nhân. Không mộtcâu lạc bộ nào sẽ ngu ngốc đứng mũi chịu sào hành động trước, kể cả Gia Thế.

Bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ, chờ ngày cơn sóng gió này qua đi. Họ không hề hay biết, bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ lại diễn ra cuộc đối thoại thế này.

“Làm ngon lắm, trong các tân chiến đội ngần ấy năm, chiến đội của ông khởi điểm cao nhất.” Diệp Tu nhắn tin cho Trảm Lâu Lan.

“Phải, phải.”Một đám bị đả kích trên đấu trường, Trảm Lâu Lan tìm được niềm an ủi lớn lao từ chuyện tuyên truyền này.

“Tiếp theo tui đề nghị ông nên truyền tin ra ngoài từng chút một thôi.” Diệp Tu nói.

“Hử?”

“Náo động đến mức này, các chiến đội lớn hận chết mấy ông rồi. Nền móng trong game của ông có thể coi như cung cấp cho chúng một mục tiêu đè bẹp rõ ràng. Nhưng giờ mấy ông đang được chú ý, thành thử chúng không dám gây rối dẫn phát chiến tranh. Hiểu chưa?” Diệp Tu nói.

“Ý ông là, lan tin từ từ, cố hết sức kéo dài sự chú ý này?” Trảm Lâu Lan hỏi.

“Đúng rồi. Ông có sẵn nền móng trong game, đó là sự bất đồng với các chiến đội mới trước đây. Ông phải mau mau dung nhập thế lực trong game và Liên minh ở thế cân bằng, hình thành gọng kìm với các thế lực công hội của câu lạc bộ khác, thế mới mong phát triển vững vàng được.” Diệp Tu nói.

“Phức tạp quá đi...” Trảm Lâu Lan bảo.

“Ông cho rằng giới chuyên nghiệp chỉ là một trận đấu thôi ư?” Diệp Tu nói.

“Không phải thế à?”

“Đây là kinh doanh.” Diệp Tu thở dài.

Trảm Lâu Lan trầm mặc một lát mới đáp lời: “Xàm lông quá.”

“Quả thật.” Diệp Tu cũng đồng ý cực kỳ.

“Đây chắc là khái niệm “người trong giang hồ, thân bất do kỷ” nhỉ?” Trảm Lâu Lan nói.

“Ông hiểu thì tốt rồi.” Diệp Tu mang theo một emo cười tủm tỉm: “Trừ khi ông chỉ muốn thong dong đi thử, vậy không cần đắn đo nhiều.”

“Không muốn, mục tiêu của tụi tui là quán quân” Trảm Lâu Lan nói.

“Thế nên phải xây dựng tốt nền móng, quán quân không phải chỉ cần một ngày là được. Khởi điểm hiện nay của mấy ông không tồi, đừng lãng phí cơ hội tốt như thế.” Diệp Tu nói.

“Khởi điểm không tồi ư?” Trảm Lâu Lan đắng lòng, “Giờ tui chỉ lo là, tụi tui thu hút sự chú ý nhiều đến vậy, thực lực lại chẳng xứng với sự nổi tiếng ấy. Đến khi thật sự vào Liên minh, thành tích thật quá tệ, chỉ sợ sẽ mất người ủng hộ nhiều lắm nhỉ?”

“Ờ, ông nói đúng. Thứ mấy ông có được hiện giờ chỉ là độ nổi tiếng, là sự chú ý. Muốn biến chúng thành fan chiến đội vẫn phải nhờ vào biểu hiện của chiến đội. Nhưng ông nên biết, chiến đội chiếm được fan chưa chắc nhờ thành tích tốt, mà là nhờ đặc trưng.” Diệp Tu nói.

“Đặc trưng?”

“Đặc trưng nào gây tác động tới người chơi, càng đặc sắcvà có một không hai càng tốt. Tui lấy một ví dụ đơn giản: Vị trí. Đây là một đặc trưng có thể ảnh hưởng nhanh chóng đến phần đông người chơi.” Diệp Tu nói.

“Thế cũng được à.” Trảm Lâu Lan vãi mồ hôi.

“Tất nhiên rồi, như fan Gia Thế chiếm số đông ở thành phố H hay phần lớn màn trình diễn trong trận Ngôi Sao Tụ Hội đều cổ động cho Luân Hồi vậy. Mấy ông ở đâu?” Diệp Tu hỏi.

“Tui ở thành phố B.” Trảm Lâu Lan nói.

“Thành phố B à...” Diệp Tu gửi một emo bó tay, mới nãy nói phí sức cả rồi.

Trảm Lâu Lan cũng hiểu: “Thành phố B đã có 2 chiến đội...”

“Thêm ông là ba nhà...”

“Một nhà trong đó còn là Vi Thảo nữa, đội quán quân đó. Muốn tụi tuicướp fan của Vi Thảo ư?” Trảm Lâu Lan sắp khóc tới nơi.

“Kích thích lắm phải không?” Diệp Tu nói.

“Quá kích thích...” Trảm Lâu Lan nghẹn ngào câm nín.

“Vị trí chỉ là một đặc điểm trời phú khá đơn giản tui liệt kê trước mà thôi. Còn cái khác, nhân vật và tuyển thủ chuyên nghiệp át chủ bài cũng là một đặc trưng, trong số đó, thực ra có một nghề chưa xuất hiện, không biết ông có chú ý không.” Diệp Tu bảo.

“Hả?”

“Có coi Ngôi Sao Cuối Tuần năm nay không?” Diệp Tu hỏi.

“Có chứ.” Trảm Lâu Lan đáp.

“24 nhân vật và tuyển thủ ngôi sao không hề có tuyển thủ và nghề triệu hồi sư.” Diệp Tu nói.

“Ừ há…” Trảm Lâu Lan ngẫm nghĩ hồi, quả thật như thế.

“Nếu có thể cử ra một triệu hồi sư đẳng cấp ngôi sao, thì ta sẽ giành được sự ủng hộ của tất cả người chơi triệu hồi sư.” Diệp Tu nói.

“Triệu hồi sư... Tụi tui cũng không có...” Trảm Lâu Lan đáp một cách thảm thương.

“Ví dụ, tui chỉnêu ví dụ thôi.” Diệp Tu nói.

“Nói chuyện với đại thần xong, tự dưng tui thấy chiến đội mình chả có mệ gì đỉnh hết?”Trảm Lâu Lan khóc ròng.

“Ầy, những thứ tui nói là trường hợp đặc biệt thôi.” Diệp Tu tiếp lời.

“Tụi tui chả dính trường hợp đặc biệt nào hết.” Trảm Lâu Lan nói.

“Thế chỉ đành xác định cho chắc đội ngũ muốn hình thành phong cách gì, thứ này chắc mấy ông nắm hết rồi há.” Diệp Tu nói.

“... …” Hai dấu im lặng tuyệt đối,làm người ta khẳng định Trảm Lâu Lan không hề nắm chắc gì hết.

“Bây giờ là tháng 2, mùa giải vẫn còn ba tháng, rồi ba tháng nghỉ hè tiếp đấy. Đợi đến tháng 9 mùa giải mới bắt đầu, mấy ông còn chừng nửa năm chuẩn bị. Hãy tìm phương pháp hữu hiệu nâng cao bản thân đi. Hành đám người chơi thường trong đấu trường không giúp ích nhiều cho mấy ông đâu.” Diệp Tu nói.

“Vãi, ông biết hết cả à?” Trảm Lâu Lan nói.

“Biết cái gì?” Diệp Tu khó hiểu.

“Không biết hả? Thôi bỏ qua đi há...” Trảm Lâu Lan xấu hổ. Lần trước bị Diệp Tu hành hạ trong đấu trường, cả bọn bèn rủ nhau chạy tới đấu trường hành người chơi khác, tìm lòng tự trọng, tìm sự tự tin, tuy trăm trận trăm thắng, nhưng tự tin chẳng tìm về được bao nhiêu. Vừa rồi Diệp Tu nói, Trảm Lâu Lan còn tưởng hành vi buồn cười của họ bị đại thần nắm thóp.

“Cao thủ trong đấu trường chưa chắc không có, chẳng quakhó đụng lắm, lãng phí thời gian cả thôi. Mấy ông cần chiến đấu với cao thủ chân chính để tích lũy kinh nghiệm, tôi luyện sự phối hợp của mình trong hoàn cảnh khắc nghiệt, tìm tòi một đấu pháp thuận lợi cho mình. Nếu thành viên của chiến đội thay đổi mà phong cách chiến thuật vẫn giữ nguyên, nó thể hiện một tài năng đầy giá trị của chiến đội, đấy cũng là một đặc trưng.”

“Lại là đặc trưng... ” Trảm Lâu Lan sùi bọt mép. Vòng vo một hồi thì ra vẫn đang nói về vấn đề này.



Theo phần lớn tiểu thuyết thiết định:

B – Beijing: Bắc Kinh

H – Hangzhou: Hàng Châu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.