Toàn Chức Cao Thủ

Chương 442: Trảm Lâu Lan đáng thương



Đứng ngoài trường đấu nhìn từng tên nhảy ra, bọn người Tiểu Bắc ngoài khiếp sợ chỉ còn khiếp sợ.

Phòng đã khóa, tuy rằng mật mã đơn giản nhưng cũng không đến mức bị nhiều người đoán được như vậy. Nhiều người đoán ra chưa tính, vấn đề là sao tự dưng xuất hiện một đống người thế này?

Đám Trảm Lâu Lan là người chơi trong giới chuyên nghiệp, khác với Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, họ cảm thấy mấy cái tên này hơi quen mắt. Vài kẻ tiếng tăm chưa tới mức đại thần, thế nhưng người chơi lâu năm như họ cũng biết. Liên minh gồm 200 tuyển thủ, có gì là khó nhớ? Nhưng chỉ trong giây lát, trong phòng lại xuất hiện vài chục người trong nhóm 200 này. Trảm Lâu Lan cố gắng tìm ra một cái tên không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy mà không có kết quả.

Nhóm QQ đã tụ tập nhóm tuyển thủ này lại, chứ trong trò chơi cũng chưa chắc xảy ra trường hợp nhiều người tề tụ như thế. Trong nhất thời, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy mới mẻ, chào hỏi nhau loạn lên, náo nhiệt vô cùng.

“Sao ông anh vẫn ở đây?” Trương Tân Kiệt của Bá Đồ thấy tên Quân Mạc Tiếu trong danh sách khán giả, bèn lập tức hỏi.

“Thế sao cậu còn chưa đi ngủ?” Diệp Tu hỏi lại. Làm đối thủ nhiều năm, ngay cả thói quen sống thế nào cũng biết tuốt.

“Vẫn còn 4 phút.” Trương Tân Kiệt nói.

“Có thể vì xem trận đấu mà thay đổi không?” Diệp Tu hỏi.

“Không.”

“Tiếc thế.” Diệp Tu nói.

Giờ mọi người cùng phát hiện Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên đã vào trận, nhưng người đối diện hắn lại không phải Quân Mạc Tiếu. Đang buồn bực, bỗng phát hiện cái tên đứng đối diện Dạ Vũ Thanh Phiền cũng có chút tiếng tăm.

“Trảm Lâu Lan? Phải Trảm Lâu Lan kia không?” Mọi người thầm nghị luận.

Gần đây, kẻ được quan tâm nhiều nhất Vinh Quang gồm hai người, một là Quân Mạc Tiếu, một là Trảm Lâu Lan. Hai người đều chỉ là nhân vật trong game online, nhưng từ độ hot trên các trang web Vinh Quang gần đây, hai cái tên này còn vượt hơn đám tuyển thủ và nhân vật cấp đại thần.

Trảm Lâu Lan chính là người muốn lập chiến đội mới, còn ai trong Vinh Quang còn không biết chứ?

Trận đấu đã sớm bắt đầu, nhưng hai người không ai động đậy.

Trảm Lâu Lan đang bị một đống tên tuổi “máu mặt” bất ngờ nhảy ra dọa sợ, Hoàng Thiếu Thiên thì đang buồn bực như đám khán giả! Hắn tìm tán nhân Quân Mạc Tiếu, vậy sao đứng đối diện lại là cuồng kiếm sĩ?

“Diệp Tu anh là tên lừa đảo!!!” Hoàng Thiếu Thiên đang gửi tin trong nhóm.

“Thiếu Thiên lên đi! Thử xem thằng đó thế nào.” Quần chúng kêu gọi.

“Tên này là ai là ai là ai?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Gần đây ông không nghe qua Trảm Lâu Lan sao?” Có người hỏi.

“Ủa, thế à?” Hoàng Thiếu Thiên vội chuyển về trò chơi. ID của đối thủ rõ ràng ngay trước mặt, chẳng qua Hoàng Thiếu Thiên chỉ mới nhìn thoáng qua, thấy không phải ba chữ Quân Mạc Tiếu thì lập tức xù lông. Ba chữ Trảm Lâu Lan lưu lại trong đầu hắn. Bây giờ quay về nhìn thử, hắn lập tức nhận ra người này.

“Hử, có ý gì đây?” Hoàng Thiếu Thiên ồn ào.

Trảm Lâu Lan không biết nên nói gì. Bị đám tuyển thủ chuyên nghiệp vây xem, gã chợt trở nên bứt rứt. Đôi tay linh hoạt khi PK ngày thường giờ cũng dần cứng đơ.

“Làm gì mà không nói? Treo máy hả? Treo máy thì làm sao bắt đầu? Auto hả?” Hoàng Thiếu Thiên liến thoắng không ngừng.

“Tui ở đây…. ” Trảm Lâu Lan yếu ớt nói.

“Đánh hay không đánh?” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Đánh.” Trảm Lâu Lan hít sâu, để bản thân mau chóng bình tĩnh lại, thế nhưng không thể. Gã luôn nhìn sang danh sách khán giả theo bản năng. Rồi gã thấy được Phong Mang Tuệ Kiếm, đó là Vu Phong của chiến đội Lam Vũ, siêu sao cuồng kiếm sĩ, cũng là người mà Trảm Lâu Lan thích nhất.

“Đánh vậy tui tới đây!” Hoàng Thiếu Thiên cũng không quan tâm lúc này Trảm Lâu Lan có tập trung tinh thần chưa, nói xong liền hành động. Dạ Vũ Thanh Phiền vụt lên, lập tức sử dụng Kiếm Ảnh Bước, sáu cái bóng tản ra, đồng loạt vây quanh Trảm Lâu Lan.

Kiếm Ảnh Bước chắc chắn là một kỹ năng khiến người ta vô cùng đau đầu, nhất là khi được thao tác bởi kiếm khách đứng đầu Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng chuyện khiến người ta đau đầu nhất vẫn là mồm miệng của Hoàng Thiếu Thiên, lúc sáu bóng người tiến lên, miệng của hắn chưa từng dừng một giây.

“Nghe bảo chú muốn lập chiến đội? Giỏi đấy vậy lúc đó chú định dùng nhân vật này hả? Ai dô trảm phong may mà chỉnh đấu trường tu chỉnh, không thì thật đáng sợ!”

Lúc Hoàng Thiếu Thiên nói ra câu đầu, sáu cái bóng xuất hiện, nói xong câu cuối, sáu bóng sáu hướng, vậy mà đã xông về phía Trảm Lâu Lan.

Ván này Trảm Lâu Lan chẳng thể nào tập trung tinh thần nổi, nhưng trong gã vẫn còn chút phản ứng bản năng của bậc lão làng. Vội vã nhảy lên, một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn của kiếm khách bổ xuống dưới.

“Ây, nhanh tay đấy khó trốn đấy, không xong không xong!” Hoàng Thiếu Thiên nói hệt như mình thật sự không trốn được. Chỉ là, cái bóng không né tránh kia bị sóng địa chấn của Ngân Quang Lạc Nhẫn đánh trúng, xuyên thẳng qua cơ thể, nhân vật nháy mắt trở nên hư ảo.

Rõ ràng rằng, thứ bị đánh trúng chính là ảnh ảo, vậy người thật đâu rồi?

Trảm Lâu Lan bị vây quanh, phạm vi tầm nhìn chỉ thấy được ảnh giả, vậy người thật đâu? Gã không còn thời gian xác định, lúc này, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mà đoán.

Trảm Lâu Lan lập tức nhảy về trước, gã tin rằng người thật chắc chắn đang vòng ra phía sau hắn.

Nhảy lên xoay 180 độ giữa không trung, kết quả chỉ thấy ánh kiếm vọt đến trước mặt.

Quá nhanh!

Trước khi nhảy xoay người, Trảm Lâu Lan vốn định nhờ thao tác xoay thân của Vỡ Núi Kích để đáp trả. Nào ngờ đối phương lại tấn công nhanh đến vậy, ra tiếp Vỡ Núi Kích khẳng định sẽ bị phá chiêu vì quá chậm, Trảm Lâu Lan lập tức thành thạo dùng Đỡ Đòn, dựng kiếm chặn lại, một tiếng vang giòn rồi bị đòn này hất lùi ra sau.

“Cản hử? Quả nhiên có tài! Nhưng tui còn chưa dùng hết lực đâu người anh em phải cẩn thận đấy.” Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục nói, mặc dù hắn lảm nhảm liên tục nhưng công kích thì chưa bao giờ dừng lại, vừa nói tới “phải cẩn thận” đã dùng Tam Đoạn Trảm mở đường, chém tới trước mặt Trảm Lâu Lan.

Trảm Lâu Lan xoay người lăn một vòng, miễn cưỡng mới tránh được. Đứng dậy nhìn phía trước, bóng dáng đối thủ đã biến mất tăm.

“Trên đầu!” Khi gã nghe được mà ngẩng đầu, mũi kiếm đã đâm tới trán. Trảm Lâu Lan giàn giụa nước mắt, gã cuối cùng cũng biết, tên này nói “trên đầu” không phải đang nhắc nhở, chỉ là nói chuyện bình thường mà thôi.

Hoàng Thiếu Thiên là người đứng đầu trong việc nắm bắt cơ hội, sao chỉ có một chiêu đơn giản như vậy, nối gót nó là hàng loạt liên chiêu truy đuổi không ngưng nghỉ. Trảm Lâu Lan nhìn số liên kích đánh trúng tăng vọt, trong lòng vô cùng lo lắng. Nhưng càng lo nghĩ lại càng không tìm được tiết tấu.

Liên kích trong Vinh Quang không bị hệ thống cưỡng chế, đều do hai người chơi tự mình thao tác. Cho nên từ lý thuyết mà nói không có chiêu nào là khó giải.

Lúc này, Trảm Lâu Lan nhìn rõ từng chiêu một, giải thế nào cũng đã nghĩ ra. Nhưng tay chân gã trở nên luống cuống, hành động không theo kịp suy nghĩ. Hơn nữa Hoàng Thiếu Thiên còn lải nhải báo tên kỹ năng, làm Trảm Lâu Lan hoa mắt chóng mặt. Mất tự chủ mà nghe theo đám kỹ năng Hoàng Thiếu Thiên đọc để đối phó. Sau một sai lầm lớn mới phát hiện, kỹ năng hắn đọc lệch xa kỹ năng hắn dùng, thậm chí tên kỹ năng đôi khi còn không khớp, tên này nói là nói, đánh là đánh, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

“Thiếu Thiên chậm một chút! Đừng khi dễ ma mới như vậy!” Khán giả gửi tin tới.

“Sao hôm nay Thiếu Thiên im lặng vậy, không thấy bong bóng thoại của ổng?” Có người bảo.

“Đấu trường có cấm giọng nói đâu nhỉ?” Có người nói.

Vì vậy ai đó vội nhìn thiết lập phòng, nhìn xong đau xót thông báo với mọi người: “Không có cấm nói… “

“Đáng thương thay!” Mọi người vì Trảm Lâu Lan mà mặc niệm.

Trình độ của trận đấu làm mọi người không quan tâm thắng thua lắm. Bởi xét theo biểu hiện, Hoàng Thiếu Thiên vừa bắt đầu đã cướp thế chủ động, người tên Trảm Lâu Lan này lại nhìn không thấy bản lĩnh gì. Mấy đòn ứng phó nhạy bén lúc đầu khá đó, nhưng đến chuyện cỏn con ấy cũng không xong còn đòi đấu giải chuyên nghiệp thì hài quá.

So ra, lòng bàn tay bọn Tiểu Bắc đều đầy mồ hôi.

Trảm Lâu Lan là người mạnh nhất nhóm, kết quả bị Hoàng Thiếu Thiên đánh đến mất phương hướng. Đợt trước bị Diệp Tu hành, nhận thức của cả bọn đã trở nên khác hẳn. Đối mặt đại thần, bọn họ không còn ảo tưởng sẽ đánh bại nữa, nhưng ít ra vẫn ôm hy vọng cạnh tranh được, không phải dạng mèo quào dễ dàng bị đánh bại. Thế nhưng xem xong trận này, khoảng cách không chỉ là mèo quào nữa, bọn họ còn một con đường dài phải đi!

Nghĩ đến đấy, ai nấy đều nản lòng. Trên đấu trường đột nhiên phát ra một tiếng rồng gầm trong vắt, kiếm khí bên người Dạ Vũ Thanh Phiền đẩy ra một vòng kiếm xinh đẹp, Trảm Lâu Lan bị hất văng.

“Cơ hội!” Mọi người thầm hô trong lòng.

Một chiêu này, thổi bay quá xa, là thời cơ tốt để điều chỉnh vững vàng.

Trảm Lâu Lan cũng làm được thật, gã ổn định thân mình, ổn định góc nhìn. Thế nhưng tất cả vui không nổi, bởi vì họ phát hiện Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên không hề đuổi theo tấn công. Đồng nghĩa với vòng kiếm đó là do hắn nhường, hắn cố ý muốn đẩy Trảm Lâu Lan ra mà thôi.

“Có cảm tưởng gì nào người anh em?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Ông… ồn quá…” Trảm Lâu Lan không phải không tôn trọng đại thần, đây quả thực là cảm nhận không nói mất vui lớn nhất trong lòng gã, nhất là khi đại thần lại hỏi trực tiếp.

“Móa Diệp Thu ném ông ở đây, chẳng lẽ để tui dập tắt lòng tin của ông? Các ông rốt cuộc có phải cùng một nhóm không?” Hoàng Thiếu Thiên nói.

Trảm Lâu Lan thầm rùng mình. Quân Mạc Tiếu quả nhiên là Diệp Thu, tuy trước đó gã đã tin rồi, nhưng giờ lại có đại thần xác định, niềm tin càng thêm vững chắc. Đột nhiên xuất hiện một đống tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên có liên quan tới đại thần Diệp Thu, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.