Toàn Chức Cao Thủ

Chương 483: Bên này trống



“Bây giờ phải tìm thế nào đây?” Hội trưởng ba công hội lớn đau đầu vô cùng.

Cứ tưởng thiên thời địa lợi nhân hòa là một cơ hội tốt, nhưng chiếm trấn hoang đã lâu, họ vẫn không làm được gì như ý, còn bị đối phương đánh chết tận mấy người.

Chết mấy người không phải tổn thất lớn, nhưng quan trọng là không thấy được mục tiêu.

Hai người chạy tới chạy lui, thoắt ẩn thoắt hiện, ba công hội lớn nhiều người lại chẳng hề mất kiên nhẫn, hết lục lọi đến tra xét, nhưng sống chết cũng không lục được gì, bảo người ta phải làm sao đây?

“Phát hiện mục tiêu.”

Lại thêm một tin báo về.

“Giết, giết hắn mau!” Ba hội trưởng vội ra lệnh.

Kết quả, chưa đầy một phút lại có tin báo về: Diệt đoàn.

Lại một đội ba người, rõ ràng ba người hoàn toàn không phải đối thủ của cả hai, thậm chí còn không dây dưa nổi một phút.

Trong một phút đánh chết ba người có ý nghĩa thế nào? Nghĩa là đây không phải hai bên giao chiến, mà là một bên tàn sát bên còn lại. Quân Mạc Tiếu level 52 sức mạnh có hạn, Hại Người Không Mệt dù đã max cấp nhưng trang bị cùi mía, mà người bên ba công hội đều võ trang đầy đủ, thuộc tính cao ngất ngưởng, trang bị tốt, thế mà chỉ một phút đã nằm dài. Với trang bị và trang bị như vậy, ba người cũng chỉ như ba cọc gỗ, đánh chết ba cái cọc tốn cũng tầm tầm này thời gian.

Thủ đoạn của bên kia vẫn giống lần đầu, ninja ra Bách Lưu Trảm tạo thủy lao vây khốn, sau đó hợp lực đánh chết hai kẻ bên ngoài rồi mới quay về giết kẻ bị nhốt trong thủy lao.

Chiến thuật cực kỳ đơn giản không hề cao siêu gì, thành công chủ yếu nhờ thực lực.

“Địch mạnh như vậy thì tiểu đội phải tăng quân số, bảo đảm một đội năm người. Người điều động từ ngoài cũng sắp đến nơi rồi, mau sắp xếp đi.”

Ba hội trưởng nhanh chóng điều chỉnh.

Mà sau khi ba người bị giết, hai người nọ cũng nhanh chóng biến mất. Rồi mất tích không chừa chút dấu vết, mặc cho dân tình lùng sục quy mô lớn cũng không tìm ra, chỉ đành chạy tới chạy lui đốt thời gian đốt tiền bạc. Ngoài biết Quân Mạc Tiếu còn online, bọn họ không hề có chút tin tức gì, thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ không biết rốt cuộc hai người còn ở trấn nhỏ hoang dã nữa hay không.

Ngay lúc ba hội trưởng cũng dần dà nghi ngờ thì tin tức lại đến, chúng xuất hiện rồi!

“Nhanh! Nhanh lên!” Cả ba đều vội vàng nhắn tin. Hiện tại một đội ít nhất cũng năm người, có vẻ năm đánh hai sẽ kéo dài thời gian hơn nhỉ?

Năm người quả thực mạnh hơn ba, chí ít có thể kéo dài đến lúc viện binh chạy tới. Đối mặt chừng ấy người, cả hai không ham mà rút lui từ sớm. Dân tình ói máu đuổi theo, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành. Và dự cảm nhanh chóng thành sự thật, hai người vừa ở đây nháy mắt đã biến mất, chẳng còn thấy bóng dáng.

Đội năm người cũng không chết chùm, chỉ chết hai, được mục sư hồi sinh không mất kinh nghiệm, song tiền và trang bị đều bị đối phương cướp sạch.

“Không phải anh chỉ cần trang bị cam thôi à?”

Trước sau hai lần giao chiến, trang bị rớt ra Quân Mạc Tiếu đều cầm hết, điều này khiến Hại Người Không Mệt không hiểu nổi, trước giờ hắn vẫn cứ nghĩ trong mắt người này chỉ có mỗi trang bị cam.

“Ừ, anh lười nhặt, nhưng mặc kệ thì bọn chúng sẽ nhặt về, chẳng bằng để anh lấy.” Diệp Tu trả lời.

“Tiếc là không thể giết hết.” Lúc này Hại Người Không Mệt và Diệp Tu hoàn toàn đổi vai cho nhau, một bên nghĩ đến PK giết người, một bên lại chỉ nghĩ hôi của.

“Lực đánh không đủ mạnh.” Diệp Tu đáp.

“Không kịp.” Hại Người Không Mệt cũng bó tay. Hễ tấn công là đối thủ sẽ lan tin ra ngoài, nên cứ chẳng bao lâu sẽ có một đống người ùn ùn bao vây, hai người chỉ có thể rút lui.

Bên ba công hội, nhiều người đã thấm mệt, nhưng vẫn còn một đội quân đang bừng bừng ý chí chiến đấu tụ tập lại.

“Chị Kim Hương, bọn chúng ở đâu?” Ai đó gào lên trong đội.

Đội ngũ này không nghe lệnh từ công hội mà là do Kim Hương lấy danh nghĩa cá nhân triệu tập, trong đó chủ yếu là người từ công hội Gia Vương Triều, nhưng vài người xen lẫn là bạn bè riêng của Kim Hương.

“Quân Mạc Tiếu, mọi người đồn hắn là Diệp Thu đó!” Có người nói.

“Cần gì quan tâm hắn là ai? Dám bắt nạt Kim Hương là xác định! Chúng ta đông người thế này sợ đách gì?”

“Cảm ơn mọi người đã tới. Ngoài Quân Mạc Tiếu, còn một người là Hại Người Không Mệt, chắc ai cũng biết nhỉ?

“Hại Người Không Mệt? Biết, tên chuyên hôi của chứ gì!”

Hại Người Không Mệt cũng nổi lắm.

“Đúng, hai tên đó vừa lấy mất pháo Phá Giáp của em. Giờ chúng chưa rời khỏi đây, hẳn còn đang giữ vũ khí trong người, xin mọi người giúp em lấy về.” Kim Hương hô hào.

“Yên tâm, dù phải tới chân trời góc bể cũng nhất định lấy về cho em.”

Đám người nhao nhao nịnh nọt.

“Được, vậy tụi mình đi thôi. Vừa có tin tức mới, chúng đã xuất hiện nhưng lại chạy thoát, chúng ta sang bên kia đi.” Kim Hương chỉ đạo.

Vì vậy một đội chừng hơn hai mươi người đi về phía Diệp Tu và Hại Người Không Mệt vừa ló đầu. Đội ngũ này là do Kim Hương tụ tập, Trần Dạ Huy không thể chỉ huy. Hắn biết, lại không hề nói gì.

Trên đường chạy tới nơi mục tiêu xuất hiện, những kẻ mới vào cuộc trông thấy vô số người của ba công hội lớn đang lục soát khắp nơi, nhiều đến mức đáng kinh ngạc.

“Lần này ba công hội cử ra bao nhiêu đoàn?” Có người tò mò hỏi.

“Nãy giờ tụi mình thấy mấy đoàn rồi đấy.” Ai đó kinh ngạc đáp.

Một đoàn chừng 100 người là con số rất lớn trong game. Dù BOSS có mạnh mấy cũng không thể chống nổi một đoàn như thế, vậy mà giờ đây, chỉ vì đuổi giết hai người mà cả ba công hội lớn phải phái ra từng đoàn, lại còn những mấy đoàn.

“Đành chịu, hai tên này xảo quyệt vô cùng, trốn đông trốn tây, nếu chúng dám đối mặt trực tiếp thì chẳng cần nhiều người như vậy.” Kim Hương giải thích.

“Tụi mình phải tìm chúng kiểu gì đây?” Một người hỏi.

“Giờ ta đang thu hẹp phạm vi hoạt động của chúng, chờ tới lúc dồn còn một phạm vi nhất định, chúng sẽ hết chỗ trốn.” Kim Hương lại trả lời.

“Nhất định không để kẻ khác giết trước, bằng không chuyến này công toi rồi.”

“Đúng, chúng ta phải nhanh tay hơn. Ở đây vẫn còn người của Lam Khê Các và Trung Thảo Đường, nếu để chúng lấy được pháo Phá Giáp của em thì 99% là không đòi về được.”

Diệp Tu và Hại Người Không Mệt tiếp tục chạy, trên đường phát hiện vài ba đội ngũ đi riêng lẻ thế nhưng không hề động thủ, khiến Hại Người Không Mệt dần mất kiên nhẫn.

“Sao không chịu giết?” Lại phớt lờ một đội, Hại Người Không Mệt phiền muộn hỏi.

“Nhìn bên kia kìa.” Diệp Tu bảo Hại Người Không Mệt nhìn bên kia.

Hại Người Không Mệt quay đầu nhìn, góc đường bên kia chợt xuất hiện một đội.

“Đối thủ đang tập trung lại, thu hẹp phạm vi của chúng ta, giờ không phải cơ hội tốt để ra tay. Mấy lần trước chúng ta đều có một khoảng thời gian nhất định, còn hiện tại quả thực hơi khó tìm ra cơ hội như vậy, khoảng cách chúng tương trợ nhau sít sao hơn.” Diệp Tu nói.

“Vậy phải làm sao?” Hại Người Không Mệt hỏi.

“Phạm vi di chuyển phải rộng thêm, đi bên này, chúng còn chưa khống chế hoàn toàn.” Diệp Tu dẫn Hại Người Không Mệt chuyển hướng.

“Làm sao anh biết?” Hại Người Không Mệt không sao lý giải nổi.

“Ghi nhớ đội ngũ của đối phương, quan sát sự bố trí của từng đội, kết hợp với bản đồ mà đoán ra cách tổ chức hoạt động của chúng.” Diệp Tu cũng kiên nhẫn trả lời.

“…” Hại Người Không Mệt nghe đách hiểu.

“Kim Hương.” Lúc này, Kim Hương bỗng nhận được tin nhắn từ hội trưởng Trần Dạ Huy.

“Vâng?”

“Bên tụi anh đang thu hẹp phạm vi hoạt động của chúng, anh cố ý chừa lại vài nơi, có lẽ chúng sẽ tiến về phía em, người của em nhiều thì giải quyết hai đứa đó đi. Để Trung Thảo Đường và Lam Khê Các vây giết có khi đồ đạc sẽ rơi vào tay người ngoài!” Trần Dạ Huy chỉ thị.

“Cảm ơn hội trưởng!” Kim Hương nghe thế mừng quá đỗi.

“Ngoài pháo Phá Giáp, em để ý món vũ khí của Quân Mạc Tiếu nữa, nếu đánh rớt nhất định phải nhặt lấy.” Trần Dạ Huy lệnh.

“Được, em hiểu rồi.” Kim Hương trả lời tin nhắn.

“Sẽ có người gửi em tin chính xác hơn.”

“Được.”

Kim Hương phấn khởi báo tin cho mọi người. Mọi người xoa tay, chỉ tiếc bên địch có mỗi hai người, quả thật giết không đã.

Một lát sau quả nhiên Kim Hương nhận được tin từ người của Gia Vương Triều, báo phương hướng chạy trốn chính xác của cả hai.

“Biết rồi!” Kim Hương nhanh chóng kiểm tra bản đồ, nghiên cứu xong vội vàng dẫn người đi mai phục.

Mặt khác, Diệp Tu và Hại Người Không Mệt đi đường gian nan vô cùng. Thường xuyên phải tránh né khiến Hại Người Không Mệt cũng cảm giác được đối phương đang truy lùng gắt gao hơn. Nhưng lòng vòng hồi, càng ngày càng né tránh ít hơn, hắn bèn biết được mình đã dần thoát khỏi vòng vây của địch. Một đoạn rất dài sau đó, hai người hoàn toàn không phải trốn tránh gì hết, bởi vì căn bản chẳng gặp ai hết.

“Phá được vòng vây rồi?” Hại Người Không Mệt vô cùng kinh ngạc. Nhớ ngày đó, hắn không hề bị vây chặt thế này, vậy mà vẫn phải liều đến đầu rơi máu chảy. Nay đi cùng Quân Mạc Tiếu, đi hai bước dừng một bước, không nhanh không chậm lại lặng lẽ thoát khỏi vòng vây.

“Sao anh thấy bên này chúng bố trí người hơi bị lỏng nhỉ.” Diệp Tu cười.

“Thế à?”

Hại Người Không Mệt còn chưa kịp đáp, đã có người lên tiếng thay. Trên nóc nhà nhảy ra rất nhiều người, không phải năm thì mười, Hại Người Không Mệt đảo mắt nhìn quanh, nhiều đến mức hắn không thể đếm chính xác ngay được.

Nhìn tình cảnh này, đầu tiên Hại Người Không Mệt hả hê: “Bên này bố trí người hơi bị lỏng?”

“À, mấy kẻ này không thuộc vòng vây lúc nãy.” Diệp Tu bảo.

“Phải làm sao đây?” Hại Người Không Mệt hỏi.

“Giết sạch chúng thôi.” Diệp Tu nói.

“Hả???” Hại Người Không Mệt còn tưởng mình nghe nhầm.

“Chú xem chúng kiêu ngạo và tự tin đến vậy, chắc chắn sẽ không gọi cứu viện đâu.” Diệp Tu cười.

“Chưa chắc.” Hại Người Không Mệt nghi ngờ.

“Quan trọng là chú phải xem chúng là ai.”

“Là con nhỏ kia.”

“Phải, nhỏ rơi mất đồ thì tất nhiên muốn tự tay lấy về. Người khác nhặt, ngu gì trả lại cho nhỏ chứ?” Diệp Tu vui vẻ.

“Nên chúng cứ đứng đó để ta giết từng người hả?”

“Đừng sợ, anh cũng có sắp xếp mà.” Diệp Tu tư tin đáp.

“Tôi sợ đó!” Hại Người Không Mệt còn đang nói, cơ thể đã lập tức xông lên, mục tiêu thẳng hướng Kim Hương.
Không biết từ lúc nào, Hại dần ỷ vào Tu, có chuyện gì cũng hỏi Tu, tin Tu, đặt tính mạng vào tayTu… a hi hi(# ̄▽ ̄#)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.