Sau khi mơ tưởng khả năng quá hư cấu kia, dòm lại tất cả hình thái thuộc tính của Ô Thiên Cơ thì có vẻ bình thường. Dù sao Ô Thiên Cơ mới chỉ là một món vũ khí cấp 50, người đã từng tiếp xúc vũ khí cấp 70 sẽ không ngạc nhiên mấy. Thế nhưng, giá trị thực sự của Ô Thiên Cơ không chỉ hạn chế trong thuộc tính và sức mạnh, khả năng biến hóa của nó mới quan trọng nhất, Trần Quả cũng hiểu rõ chuyện này.
“Được rồi, mau tranh thủ thời gian luyện cấp đi.” Diệp Tu nói.
Quân Mạc Tiếu đang cấp 54, chỉ cần lên cấp 55 là có thể vào phó bản. Phó bản cấp 55 ở Thần Chi Lĩnh Vực cực kỳ nhiều, kinh nghiệm còn cao hơn khu thường. Vừa lên cấp 55 mà đi cày phó bản thì chắc chắn sẽ tăng nhanh như tên lửa.
“Ừ, nhanh luyện đi.” Trần Quả nói xong cũng nhanh chóng chạy đi quản lý công hội Hưng Hân ở khu 10.
Diệp Tu mang Quân Mạc Tiếu vào thành tiếp tế chút đồ, đang chuẩn bị ra khỏi thành tiến về khu luyện cấp thì bỗng tin nhắn nháy liên hồi, rõ ràng là đối phương đang thôi thúc. Mở ra xem, hóa ra là Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm vừa mới thêm bạn hai ngày trước.
“Đang ở đâu?”
“Làm gì thế?”
“Mau tới đây!”
“Nhanh lên.”
“Trả lời!”
Ngụy Sâm bùng nổ trong tích tắc, tin nhắn như vũ bão mà kéo tới. Diệp Tu lướt xem hết, vô cùng bình thản đáp lại: “Gì?”
“Đầm lầy Răng Độc, tọa độ 27586, 45866, tới mau lên” Ngụy Sâm lập tức trả lời.
“Khu luyện cấp level 65? Tui tới đấy làm cái gì, đánh cũng chả được kinh nghiệm.” Diệp Tu nói.
“Đừng giả ngu, nhanh lên” Ngụy Sâm hô.
Diệp Tu bất đắc dĩ, đành cho Quân Mạc Tiếu dịch chuyển tới thành chủ gần đầm lầy Răng Độc nhất. Nào ngờ vừa bước khỏi vòng dịch chuyển, hắn đã thấy một đội của Trung Thảo Đường vội vàng chạy tới. Diệp Tu nhanh chóng điều khiển Quân Mạc Tiếu nép vào bên cạnh. Ở Thần Chi Lĩnh Vực, thành chủ có phải khu vực an toàn hay không còn tùy vào danh vọng của nhân vật ở đấy. Quân Mạc Tiếu cấp 50 đã tới Thần Chi Lĩnh Vực, nhiệm vụ không thể làm, giết quái toàn là vượt cấp, đừng nói thành chủ cấp 65, dù là thành cấp 55 hắn cũng không có chút danh vọng nào. Muốn có danh vọng phải làm nhiệm vụ, Quân Mạc Tiếu không tăng được cấp, lấy đâu ra nhiệm vụ mà làm?
Vậy nên đối với Quân Mạc Tiếu bây giờ, cả Thần Chi Lĩnh Vực chả có chỗ nào là khu vực an toàn cả. Đột nhiên nhìn thấy người của công hội dưới trướng câu lạc bộ, Diệp Tu không dám khinh thường bất kỳ ai.
Đội của Trung Thảo Đường rõ ràng đang gấp rút, căn bản không hề chú ý đến bên cạnh, rời khỏi vòng dịch chuyển liền xông ngay ra ngoài thành. Diệp Tu cũng biết đứng gần vòng dịch chuyển quá nguy hiểm, vội vàng điều khiển Quân Mạc Tiếu tránh xa. Thật ra phương hướng hắn phải đi giống hệt với đoàn người của Trung Thảo Đường, nhưng cuối cùng lại chọn rẽ sang đường khác.
Trông cái dáng vội vã của họ, Diệp Tu càng thêm rõ ý đồ Ngụy Sâm gọi mình đến. Ắt hẳn BOSS hoang dã của Đầm Lầy Răng Độc đã xuất hiện lại. Mà Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm giờ đang cấp 60, cần vật liệu cấp 65 để lên cấp, phỏng chừng là vật liệu thuộc BOSS của đầm lầy Răng Độc rồi.
Diệp Tu ở Thần Chi Lĩnh Vực cũng không lúc nhớ lúc quên như khu thường. Sau khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn thỉnh thoảng chơi game ở Thần Chi Lĩnh Vực. Huống hồ thời điểm hắn vừa trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, Vinh Quang còn chưa phát triển được tới cấp 70, sống vài năm trong giới chuyên nghiệp, Vinh Quang vừa tăng hạn mức level, nhân vật của tuyển thủ chuyên nghiệp cũng phải tăng cấp theo.
BOSS hoang dã Thợ Săn Lôi Phổ của đầm lầy Răng Độc là một tên lai giữa hai nghề thích khách và đạo tặc, thường thoắt ẩn thoắt hiện trong đầm lầy Răng Độc.
Tất nhiên, từ “thoắt ẩn thoắt hiện” là miêu tả hệ thống đặt cho nhân vật. Với người chơi, con BOSS hoang dã nào chả thoắt ẩn thoắt hiện, vì thời gian xuất hiện lại của chúng quá ngẫu nhiên. Nhưng lần nào mới nhú đầu ra cũng bị phát hiện ngay lập tức. Chẳng phải lão Ngụy chỉ vừa phát tín hiệu, người bên Trung Thảo Đường đã tới hết rồi ư?
Trung Thảo Đường còn không phải đội duy nhất, trên đường Quân Mạc Tiếu đi qua, đếm sơ sơ cũng đã bốn công hội. Trung Thảo Đường, Yên Vũ Lâu, Mưu Đồ Bá Đạo, Luân Hồi, tất cả đều là công hội trực thuộc câu lạc bộ lớn.
Cơ hội lần này phải nắm chắc đây. Không biết lão Ngụy đã dùng thủ đoạn gì để đi trước mấy công hội lớn một bước, quả thực khó mà có được. Coi bộ tên này cũng chịu khó vì thợ săn Lôi Phổ lắm.
Diệp Tu nghĩ, không dám chậm trễ, trong hoàn cảnh trốn tránh mấy công hội, hắn chạy tới tọa độ mà Ngụy Sâm chỉ bằng tốc độ nhanh nhất. Cứ tưởng tới nơi cũng phải đao kiếm phép thuật bay loạn quần nhau với thợ săn Lôi Phổ, thề phải đoạt được BOSS trước khi các công hội lớn đuổi tới, ai ngờ chạy tới tọa độ “27586,45866” rồi, Diệp Tu chỉ cảm thấy nguy hiểm trùng trùng ẩn trong sự yên tĩnh ở đầm lầy Răng Độc.
Hắn vừa đi vừa nhắn tin hỏi Ngụy Sâm, đột ngột vũng bùn bên cạnh chợt sôi sục, một con trùng độc dính đầy bùn nhảy lên lao tới Quân Mạc Tiếu.
Phản ứng của Diệp Tu thế nào chứ, cửa sổ chat riêng còn không thèm tắt đã bấm ngay một thao tác. Ánh sáng bạc lóe ra, Ô Thiên Cơ biến thành kiếm, Quân Mạc Tiếu đã dùng Rút Độc Trảm chém rơi trùng độc giữa trời.
Trùng độc vừa rơi xuống đã cất cánh lao tới ngay lập tức. Ruồi độc trong đầm lầy Răng Độc là con quái không được hoan nghênh nhất Vinh Quang. Thể tích nhỏ, động tác nhanh, còn thường xuyên ẩn mình trong đầm lầy, nghề nào giết cũng cực. Chính vì thế đầm lầy Răng Độc biến thành khu vực luyện cấp bị xa lánh.
Nhưng đối với đại thần như Diệp Tu thì hề hấn gì? Chúng vực dậy nhanh, nhưng kiếm Quân Mạc Tiếu còn nhanh hơn. Diệp Tu chẳng cần dùng tới năng lực biến hóa của Ô Thiên Cơ, tay cầm kiếm xoay lũ ruồi nát thành cám. Tiếc rằng nhân vật cấp 54 xử đám quái cấp 65 này cực, mà điểm kinh nghiệm chẳng thó được bao nhiêu, được không bằng mất.
“Tay nghề tốt đó.” Một thanh âm vang lên bên cạnh, chính là Ngụy Sâm, chả biết có phải cũng vừa chui từ vũng bùn nào không, trang bị toàn thân lấm lem không chịu nổi.
“BOSS đâu?” Diệp Tu hỏi.
“Bên này, mày nhớ coi chừng.” Ngụy Sâm nói.
“Thế này rồi còn coi chừng kiểu quái gì nữa?” Diệp Tu bất đắc dĩ, đây đã là sâu trong đầm lầy Răng Độc rồi, mấy vũng bùn lớn nhỏ đâu đâu cũng có. Cho dù biết vũng nào có ruồi, muốn tránh qua toàn bộ cũng khó.
“Thôi đi cha nội, đại thần kiểu gì đấy, tao khinh!” Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sân dẫn đường phía trước, móc ra thứ gì từ trong lòng. Một tiếng “xì” vang lên như tiếng bén lửa, rồi vật gì ẩn hiện trên mặt đất, làn khói nhạt tỏa ra bốn phía, những vũng bùn khói đi qua, ruồi độc bị hù bay tán loạn như chim, chui khỏi bùn mà tránh thật xa.
Diệp Tu dòm dòm, hắn cũng định dùng khói đuổi trùng, nhưng đây là đạo cụ cấp 70 cmnr. Ngụy Sâm quá vô liêm sỉ, vậy mà có thể mang ra làm lý do khinh bỉ Diệp Tu.
Đi theo tên này một đoạn, vị trí cách tọa độ lúc trước Ngụy Sâm báo không xa lắm. Diệp Tu thấy gã tự thân đến đón mình, nội tâm đã có dự cảm bất thường.
“Ông có thể rảnh hơi chạy ra đây, đừng nói là chưa động vào BOSS đấy nhé” Diệp Tu nói.
“Không hổ là đại thần, suy luận như thần, không cần nói cũng biết luôn.” Ngụy Sâm than thở.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Diệp Tu hỏi.
“Năm công hội đến rồi, tạm thời chưa có ai manh động, tất cả đang trong giai đoạn lên kế hoạch.” Ngụy Sâm nói.
“Ông có kế hoạch gì?” Diệp Tu hỏi
“Đợi mày tới chính là toàn bộ kế hoạch vừa rồi, giờ mày tới rồi, tụi mình tiếp tục nghĩ bước tiếp theo, nào nào, đừng khách khí.” Sau khi Nghênh Phong Bố Trận vòng vèo qua thêm vài cái cây, Ngụy Sâm chợt ngừng lại hối thúc Diệp Tu. Quân Mạc Tiếu bước tới xem thử, một đống ID quen mắt, có vẻ đều là đồng bọn mà Ngụy Sâm từng dẫn theo đánh Diệp Tu lần trước.
Diệp Tu chào hỏi, mấy người kia cũng đáp lại. Không quá lãnh đạm, nhưng chả mấy nhiệt tình, tầm nhìn của mọi người đều đang tập trung về phía trước.
Tình hình phía trước thế nào? Quân Mạc Tiếu vừa quay qua dòm thử, Diệp Tu đã tức đến méo mũi. Phía trước là người chơi, người chơi của tất cả công hội lớn. Tình hình hiện tại, thợ săn đầm lầy Lôi Phổ thậm chí còn không nằm trong tầm mắt của bọn Ngụy Sâm, phía trước là toàn bộ nhân mã của công hội lớn đang bao vây Lôi Phổ, mà họ vẫn núp lùm bên ngoài, chẳng khác gì mấy em đi ngang qua hóng hớt.
Uổng công Diệp Tu còn tưởng Ngụy Sâm đã giành trước thời cơ gì, với tình hình này, không bị người ta hiểu nhầm thành đảng hôi của rồi xử trước là may lắm rồi.
“Ông định đoạt BOSS hay định hôi của?” Diệp Tu bắt đầu hoài nghi động cơ của Ngụy Sâm, hắn cảm thấy phải làm rõ vấn đề này.
“Hôi của? Đéo biết ngượng hả! Mày còn liêm sỉ không đó đại thần? Cái trò hôi của mà còn làm được? Tụi tao tất nhiên định cướp BOSS rồi, khó quá thì mới hôi của sau.” Ngụy Sâm nói.
“Thế ông dạy tui cướp thế đéo nào trong hoàn cảnh thế này đi.” Diệp Tu móc xỉa.
“Sai rồi, phải là mày dạy tao mới phải, bỉ ổi hộ cái nào!” Ngụy Sâm nói.
“Mấy ông múa thoát y chạy ra đánh lạc hướng, tui thừa cơ lẻn vào một phát đánh BOSS chết tươi, sao?” Diệp Tu đề nghị.
“Lột sạch đồ không thành vấn đề, vấn đề là mày làm sao đánh BOSS chết tươi trong vòng một nốt nhạc?” Ngụy Sâm hỏi.
“Tui có cách của mình, ông cứ dẫn đội múa thoát y cái đi.” Diệp Tu nói.
“Ừ, đợi lát nữa đã, để bọn tao cẩn thận quan sát tình hình của đối phương đã.” Ngụy Sâm trả lời.
“Tới nửa buổi rồi còn chưa quan sát đủ?” Diệp Tu hỏi
“Tình hình thay đổi, mày nhìn xem, lại một công hội tới kìa.” Ngụy Sâm đáp trả.
“Nãy trên đường tới chỉ thấy bốn nhà.” Diệp Tu nói.
“Có trùng với mấy nhà phía trước không?” Ngụy Sâm hỏi.
“Hai nhà không có.” Diệp Tu đáp.
“Vậy là tám nhà chạy tới rồi hả, lợi hại quá, tao thấy tụi mình nên đi về thôi.” Ngụy Sâm kết luận.
“Nên về từ sớm rồi.” Diệp Tu nói.
Dù nói thế, nhân vật của cả hai vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí còn tiến lên trước để quan sát rõ hơn.
“Ê, cúi thấp xuống, đừng để lộ ID, tên chú mày giờ như cớt vậy, nơi nơi thu hút ruồi bọ…” Ngụy Sâm nói.