Đống trang bị này, đúng là khiến Tưởng Du nhận không được mà không nhận cũng không xong. Đây chính là lúc khảo nghiệm nhãn lực của cấp dưới đó mà, hội trưởng phân hội 4 có thể leo lên cái ghế này quả nhiên không chỉ có hư danh. Vừa nghe thấy hai người nói chuyện bên kia, liền lập tức bước tới, cười nói: “Góp thì cũng phải góp cho tui chứ, ông tính ra là người của phân hội 4 bọn tui nha.”
Phút lúng túng qua đi, ngay cả Phi Dương đứng cạnh cũng cảm thấy vô cùng phấn khởi. Khi nghe Trai Ngầu Cầu Bại vẫn xem như là người của phân hội 4, gã không vui sao được. Lý tưởng của gã là tiến vào tổng hội, lúc này gã thấy Trai Ngầu Cầu Bại chính là đối thủ cạnh tranh, nên đương nhiên gã không muốn bị đối thủ qua mặt leo lên đầu gã ngồi rồi.
Tiếp đó, Tưởng Du cũng hùa theo hội trưởng phân hội 4, rồi hủy giao dịch. Hội trưởng phân hội 4 rất tự nhiên xin giao dịch với Trai Ngầu Cầu Bại, nhận bộ trang bị ở trong mắt họ chỉ là cùi mía bỏ đi kia, nhét vào túi mà nước mắt đầm đìa. Nghề nghiệp của gã là cuồng kiếm sĩ, là nhân vật thiên về sức mạnh, lưng đeo giáp nặng cũng không bị ảnh hưởng quá lớn như pháp sư mặc giáp vải. Tuy rằng cũng bị ảnh hưởng, nhưng những lúc thế này đương nhiên là phải ngậm đắng nuốt cay, không thể liên lụy đến lãnh đạo.
“Sự thể đang gấp, chúng ta xuất phát thôi?” Tưởng Du nói.
Một đống người đáp lại ok ok ok. Tất cả những người này đều là chủ lực tinh anh của phân hội 4. Trong đám thành viên chủ lực ở tổng hội có khá nhiều người có giao tình với Tưởng Du, lúc chơi game cũng có chút cảm giác đồng đội. Nhưng các người chơi ở phân hội 4 lại cách xa Tưởng Du hơn đám kia nhiều, khiến cảm giác về tôn ti cấp bậc càng hiện rõ.
Lúc này, Du Phong Điện của Tưởng Du đi tuốt đằng trước, nhân vật của những người khác không ai vượt mặt gã. Cả đoàn di chuyển theo tiết tấu của Du Phong Điện, nhanh chóng rời khỏi thành Mậu Sơn.
Thành Mậu Sơn là thành phố núi, nên khi đi từ trong ra ngoài thành có cảm giác như xuống lưng chừng núi. Mà Vực Lưỡi Đao, nơi BOSS mới xuất hiện đúng là khu level 70 bên cạnh.
BOSS hoang dã 70 Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ là một kiếm khách lang thang. Mang phong cách chung của BOSS, mặc dù tên là kiếm khách nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản có mỗi kỹ năng của kiếm khách được. Kỹ năng chính của Lãng Duệ đương nhiên là kiếm khách, nhưng còn thêm kỹ năng phụ của ba nhánh nghề thuộc hệ Kiếm Sĩ khác. Ngoài ra, còn có cả chiêu thức của nhà quyền pháp và một vài kỹ năng quăng ném của nhu đạo thuộc hệ Vật Lộn.
BOSS càng có nhiều kỹ năng đương nhiên càng khó đánh. Độ khó của BOSS trong Vinh Quang, không phải chỉ lấy ba chỉ số công cao, thủ ngon, máu nhiều để đánh giá thực lực. Mà còn kết hợp với kỹ năng đa dạng phức tạp, cùng với trí tuệ siêu quần này nọ… khiến BOSS có nhiều thủ đoạn công kích biến hóa, khiến người chơi khó lòng đề phòng.
BOSS hoang dã cấp 70 là con BOSS khó đối phó nhất Vinh Quang, hẳn nhiên nó sẽ được mặc định thuộc tính cao nhất. Trải qua khoảng thời gian hơn ba năm kể từ ngày mở cấp 70 đến nay, không có con BOSS hoang dã 70 nào ở Thần Chi Lĩnh Vực không bị người chơi sờ gáy.
Mỗi năm đánh 52 lần, lại thêm số người tranh giành quá đông, vốn không có cơ hội luyện tập, hơn nữa kỹ năng của BOSS phức tạp, đấu pháp biến hóa khôn lường, người ta không sao tổng kết nổi BOSS sẽ đánh kiểu gì.
Vì vậy đến nay, người chơi cũng chỉ nắm được đại khái là mỗi con BOSS sẽ có những kỹ năng gì, ứng phó và khiêu chiến ra sao. Tuy hướng dẫn cách đánh vẫn có, nhưng chúng cũng chỉ là những giả thuyết thiếu thực tế. BOSS hoang dã cấp 70 chính là mục tiêu tranh đấu nảy lửa của các công hội lớn, vậy nhưng người đánh nhau với BOSS lại không phải cỗ máy, mà là người chơi. Trong tình cảnh ấy, làm gì có hướng dẫn nào có tác dụng chứ?
BOSS hoang dã cấp 70 đáng để một lãnh đạo cấp cao của bất kỳ tổng hội thuộc câu lạc bộ nào ra trận. Dẫn theo một phân hội tất nhiên không đủ, cuộc chiến cam go nhất này phải do đoàn tinh anh chủ chốt trong công hội đảm nhiệm mới được. Du Phong Điện của Tưởng Du đến đây thực ra chỉ để thể hiện thành ý với Trai Ngầu Cầu Bại.
Đến chỗ Vực Lưỡi Đao, đoàn đội cứ tiếp tục thẳng tiến mà không hề ngưng nghỉ. Quái ven đường trong khu luyện cấp rất nhiều, nhưng với những tinh anh của các công hội lớn vốn quen thuộc bản đồ, đám quái đó chẳng có chút trở ngại. Tiến sâu vào khe núi, cả nhóm mới hội họp với đoàn chủ lực của Mưu Đồ Bá Đạo. Trần Quả nhìn màn hình của Diệp Tu, trên đó đầy những ID sặc sỡ vô cùng có tiếng tăm ở Thần Lĩnh Chi Vực. Cô biết đây chính là tầng lớp cao nhất trong game Vinh Quang, nơi mà cô có lê lết vài năm ở Gia Thế cũng không bò lên được. Vậy mà Diệp Tu chỉ dùng Trai Ngầu Cầu Bại chưa đến hai ngày, đã trở thành một thành viên trong đấy, Trần Quả đột nhiên muốn bùng cháy.
Ngoài thành viên của tổng hội Mưu Đồ Bá Đạo vẫn còn bốn phân hội nữa, mỗi phân hội đều lập thành một đội như phân hội 4, số người của Mưu Đồ Bá Đạo đến Vực Lưỡi Đao cũng khoảng hơn hai trăm. Thành viên tổng hội là chính, các phân hội khác là phụ.
Mà lúc này Mưu Đồ Bá Đạo chỉ chiếm một phần thế lực trong khe núi, Diệp Tu xoay góc nhìn của Trai Ngầu Cầu Bại, nhanh chóng thấy đoàn quân của hai công hội khác đã có mặt đầy đủ.
Bách Hoa Cốc và Luân Hồi.
Lại là Luân Hồi, Diệp Tu cảm thấy mình nên chú ý hơn. Luân Hồi của mùa giải này càng đánh càng hăng, công hội trong game của họ cũng phát triển rộng khắp, gần như không hoạt động nào là không tham gia. Hiển nhiên mang phong thái của một công hội lớn đứng đầu. Còn Bách Hoa Cốc thì yếu kém hơn, nhưng lại không hề bỏ qua bất kỳ con BOSS cấp 70 nào, thực lực kém chưa chắc sẽ không có cơ hội. Chưa đến vài năm mà BOSS hoang dã đã bị các công hội lớn độc chiếm đến mức này.
Hai hội trưởng công hội cũng tự mình chỉ huy.
Hoa Khai Kham Chiết từ Bách Hoa Cốc, Tam Giới Lục Đạo từ Luân Hồi đều đang đứng tách biệt với đoàn đội, tạo thành thế chân vạc với Mưu Đồ Bá Đạo. Lúc này Du Phong Điện của Tưởng Du xuất hiện, người của Mưu Đồ Bá Đạo tự giác nhường đường để gã tiến lên trước, đám đầu sỏ của các công hội bắt đầu nhòm nhau. Sau đó, Hoa Khai Kham Chiết, Tam Giới Lục Đạo và tất cả mọi người phía sau bọn họ đều chuyển góc nhìn tới cái tên bên cạnh Du Phong Điện.
Trai Ngầu Cầu Bại, cái tên nổi bần bật, hiện tại đang lẫm liệt đứng cạnh Du Phong Điện.
Vì người tiến lên là hội trưởng, ba công hội lớn đều rất biết điều, lùi về sau một bước để làm nổi bật khí thế thủ lĩnh của sếp bự nhà mình. Ai dè lại có thằng không thức thời bước lên cùng lúc với Du Phong Điện, đầu không đeo danh hiệu, tên còn bảnh chọe đến vậy…
Trai Ngầu Cầu Bại của Diệp Tu chỉ cần đứng đấy, thoáng chốc đã khiến toàn trường chết lặng.
Cả khe núi im phăng phắc. Bên phía Mưu Đồ Bá Đạo còn thấp thoáng tiếng mài răng.
Phi Dương phát hờn, trước mặt toàn thể anh em tổng hội của Mưu Đồ Bá Đạo, tên tuổi của kỵ sĩ đứng đầu phân hội 4 như gã đã mờ nhạt lắm rồi, thậm chí ngay cả hội trưởng của phân hội cũng chưa chắc có địa vị sánh bằng các cao thủ tinh anh của tổng hội. Nhưng từ lúc đến đây, Phi Dương cũng như người của các phân hội khác, rất thức thời chỉ dám đứng ở cuối. Vậy mà Trai Ngầu Cầu Bại lại lót tót leo lên đầu cùng hội trưởng Du Phong Điện, còn trở thành tiêu điểm của toàn trường. Trong lòng Phi Dương khá phức tạp, một mặt cảm thấy tên này vô cùng mất mặt, mặt khác lại cảm thấy ghen ghét. Nhưng Phi Dương cũng hiểu, dù quay về thời điểm đó lần nữa, gã cũng không đủ can đảm và tự tin lên đứng đấy làm bia cùng hội trưởng.
“Này, thằng ngu đó là ai vậy?” Người của Mưu Đồ Bá Đạo nhẫn nhịn, nhưng hai công hội bên kia lại mặc sức móc mỉa, giọng rất lớn, cố ý nói cho bên này nghe thấy.
Trai Ngầu Cầu Bại vẫn ung dung bình thản, phớt lờ tất cả châm chọc mà vào thẳng chủ đề: “BOSS đâu rồi?” Câu đầu tiên đã nhắc tới một vấn đề cực kỳ nhạy cảm.
Hội trưởng của hai công hội tất nhiên phải chín chắn hơn, vừa thấy tên này sóng vai cùng Du Phong Điện đã cảm thấy hơi bất an.
Trong game không ai có thể chân chính sánh vai cùng hội trưởng của một công hội thuộc câu lạc bộ cả. Chẳng lẽ tên này chính là tuyển thủ chuyên nghiệp của Bá Đồ?
Trịnh Thừa Phong?
Trong đầu hai vị hội trưởng đều đầy dấu chấm hỏi. Trịnh Thừa Phong là tuyển thủ chuyên nghiệp của Bá Đồ, nhân vật chơi nghề kỵ sĩ, ID là Sơn Phùng Địa Liệt, cũng được coi là một tuyển thủ hàng đầu của Bá Đồ, thường xuất hiện trong đội dự bị. Tuy hắn không phải đại thần, nhưng một nhân vật như vậy đã đủ để đám game thủ bình thường quỳ lạy.
“Ông bạn này là ai?” Hai hội trưởng do dự, rốt cuộc Tam Giới Lục Đạo lên tiếng trước.
Trai Ngầu Cầu Bại bước song song cùng mình làm Tưởng Du giật cả mình. Vừa rồi gã thể hiện khí phách của một hội trưởng, nhân vật sải bước đĩnh đạc, mắt nhìn thẳng hai hội trưởng mà đi, thực sự không để ý bên cạnh có người…
Giờ gã nhận ra rồi, còn bị hỏi đột ngột, Tưởng Du chẳng biết trả lời thế nào. Phải đáp sao đây? Bảo mình vừa vớ được một cao thủ? Nhưng chính gã cũng chưa đánh giá được trình của hắn ta, thêm chuyện thân phận trong Mưu Đồ Bá Đạo nữa, cao thủ trong game có bá mấy cũng không thể dị dạng đến mức ngang hàng với hội trưởng được. Tưởng Du cũng cảm thấy chuyện này mà nói ra sẽ gây giật gân nhường nào, nhất thời không biết phải giới thiệu ra sao, gã cảm thấy vô cùng khó chịu với cái thằng dở tự dưng bước lên đứng cùng mình này. Tốt xấu gì mày cũng nên mở mồm nói trước cho người ta còn chuẩn bị chứ, để bây giờ trở thành tâm điểm của đám đông, quả thật trở tay không kịp mà. Gã thật sự không hề phát hiện, nhưng giờ nói ra sẽ có người tin ư?
“Hỏi tui hả?” Trai Ngầu Cầu Bại không đợi gã phải xoắn xuýt lâu, đã tự mình trả lời: “Tui chỉ là một cao thủ tình cờ đi ngang, thấy chỗ này đông vui thì vô giúp một tay thôi hà. Boss đâu rồi, tranh thủ chút nào. Chứ cứ đứng hết chỗ này, chút nữa lại có boss khác reset thì mấy ông có định thịt hay không đây?”
Mấy lời này thật là gãi đúng chỗ ngứa mà, đây cũng là tình hình rất là tình hình của các công hội lớn. Chuyện reset Boss không hề có quy luật, khi thì mấy ngày không thấy nổi một con, lúc thì mấy con đồng loạt chui lên. Các công hội đều hận không thể há mồm nuốt hết, reset như vậy quả thật rất khó chịu, nếu tham lam quá thì có thể xôi hỏng bỏng không, nhưng nếu chỉ dồn lực vào một con lại rất không cam lòng.
Tình hình reset Boss của tuần này đương nhiên được các công hội lớn nắm trong tay, hiện tại còn chưa giết được mấy con, rất có thể sẽ xuất hiện một con khác. Phải tranh thủ thời gian, lời này rất đúng, nhưng vấn đề là tại sao lời thoại đầy trình độ như vậy lại bị một một tên ất ơ qua đường giành nói trước?
Nhưng tình hình trong mắt hai vị hội trưởng đối diện lại không giống thế. Người này rất tỉnh táo, phán đoán rõ ràng, chỉ nói một câu thôi đã có thể thoải mái tự nhiên che giấu thân phận của mình. Không lẽ… là Trịnh Thừa Phong thật?