Toàn Chức Cao Thủ

Chương 597: Bận rồi, đi trước đây



Edit: Gà | Beta: Kha

Trai Ngầu Cầu Bại dùng Anh Dũng Bật Nhảy lao thẳng xuống, nhanh hơn nhiều so với Hoa Nhạt Mê Người nhảy và khựng lại giữa không trung rồi mới rơi tự do. Trương Giai Lạc muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể mở miệng gào toáng lên. Thật ra không hẳn là hắn không đoán được tình huống này, trong chớp mắt dính Khiêu Khích bị bắt phải nhảy lên, trong lòng hắn đã xác cmn định.

Là đại thần, hắn có thể chuyển hướng khi được giải trừ Khiêu Khích giữa không trung, nhưng tiếc rằng đối thủ của hắn cũng là đại thần, đối phương biết hắn có thể làm được. Hay nói cách khác là hành động của hắn đã được đối phương dự tính sẵn từ lúc dùng Khiêu Khích.

Kiếm kỵ sĩ bổ mạnh vào Hoa Nhạt Mê Người, làm nhân vật lệch khỏi điểm rơi đã nhắm sẵn, tiếp tục rơi thẳng xuống.

Trương Giai Lạc cuống quýt tìm vị trí hạ chân, lại không lường được Trai Ngầu Cầu Bại dùng kiếm nện hắn xong, bèn cùng hắn rơi xuống.

Thằng cha này…

Trương Giai Lạc nhận ra Diệp Thu không định đánh ngãhắn rồi giành chỗ đứng. Đây rõ ràng là chuẩn bị rơi xuông nước cùng hắn.

Vì thế mọi người liền nhìn thấy Trai Ngầu Cầu Bại dùng Anh Dũng Bật Nhảy đập uỳnh vào Hoa Nhạt Mê Người, sau đó cả hai cùng lao thẳng xuống.

Trai Ngầu Cầu Bại vẫn còn hiệu quả của Tinh Thần Kỵ Sĩ, đốm sáng trắng từ không trung lao xuống để lại vệt sáng như sao băng. Hoa Nhạt Mê Người muốn thoát khỏi khốn cảnh nên đã bắn mấy phát, nhưng chúng chỉ làm vệt sao băng càng thêm rực rỡ chứ chẳng có tí tác dụng nào. Hai người rơi tủm xuống nước làm bắn lên một cột nước, bọt nước văng tung tóe vào đám người Bách Hoa Cốc ở trên cầu.

Tất cả mọi người đều đơ như phỗng.

Trên thực tế, đa số còn đang dừng ở cảnh Tay Nhỏ Lạnh Giá lén lút qua buff rồi bị đánh cho ú ớ rơi xuống nước, nào nghĩ tới ngay sau đó lại xuất hiện một màn giật gân, hai siêu cao thủ cùng nhau rơi xuống nước như vậy chứ?

Dòng sông bát ngát, ngay giữa lòng sông tất nhiên rất sâu, hai cao thủ rơi xuống lần này cũng như những người chơi khác, lập tức bị sóng nước chảy xiết quấn quýt mất dạng. Người chơi các nhà khác cũng không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn sóng dập dềnh phía dưới. Mãi đến khi một quả cầu lửa đột ngột nổ tung, mấy mống của Bách Hoa Cốc sợ hãi té xuống nước thì mọi người mới choàng tỉnh.

Hai siêu cao thủ ra đi nhưng BOSS pháp sư cầu Bắc vẫn còn đấy, mọi người đến cướp BOSS chứ không phải túm tụm lại xem cao thủ so chiêu đâu.

Nhưng Hoa Nhạt Mê Người bị đánh rơi thì Bách Hoa Cốc lập tức mất chỗ dựa, mặc dù bọn họ cũng có một số người chơi tầm cao nhưng khả năng khống chế làm sao sánh bằng Trương Giai Lạc chứ? Lúc này Hoa Nhạt Mê Người đã nhảy cầu theo trai, đừng nói đến hạn chế đám đông đang chen lên gặp BOSS, riêng thù hận rối loạn của BOSS pháp sư cầu Bắc đã khiến họ không thể chống đỡ được rồi.

Vì đã ở trên cầu khá lâu nên họ được BOSS coi trọng hơn những bạn trẻ mới lên cầu, đủ thứ bùa phép đánh cho người Bách Hoa Cốc nhảy tán loạn. Với tài nghệ của họ, nhảy sai một phát là rơi xuống nước luôn. Điều kiện địa hình thế này, thù hận hỗn loạn thật sự khiến cho họ không cách nào cứu vãn tình thế được. Huống chi các nhà khác đã bị ăn thiệt 2 tuần vì Bách Hoa Cốc, giờ phút này đều đồng lòng chống lại Bách Hoa Cốc đòi lại 2 tuần bị thiệt trước.

Trong khoảnh khắc, người chơi Bách Hoa Cốc như những viên sủi cảo được thả tùm tùm xuống nước. Lần té sông này là sống hay chết chả ai quan tâm.Cảnhà Bách Hoa Cốc được tiễn đi sạch sẽ, mục tiêu thù hận của pháp sư cầu Bắc không cố định nữa, bắt đầu làm loạn trên cầu.

Các bạn trẻ lại kích động dâng cao.

Tình cảnh này rất quen thuộc, quá quen ấy chứ, đây mới là cảnh tranh BOSS nên có. Trình độ của BOSS thường chỉ là chuyện nhỏ, khó mỗi địa điểm.

Một là quá dễ tìm, hai là địa hình quá khó nhằn nên mỗi lần ở đây đều rất náo nhiệt.

Lúc pháp sư cầu Bắc bắt đầu ầm ĩ làm loạn thì vẫn có người tiếp tục rớt xuống nước, nhưng tình cảnh này tất cả mọi người đều không xa lạ gì, thuần thục tỉnh táo đối mặt. Không có tên kình địch cao thủ của Bách Hoa Cốc, lòng tin của mọi người lại nhân lên gấp bội.

Chỉ có mình Tưởng Du lo lắng.

Pháp sư cầu Bắc với Mưu Đồ Bá Đạo là tình thế bắt buộc. Kình địch cao thủ Hoa Nhạt Mê Người đã mượn tay Diệp Thu tiễn đi, nhưng với cục diện hỗn loạn thế này, bất kì một công hội nào cũng không thể nắm chắc tuyệt đối, Mưu Đồ Bá Đạo của họ cũng vậy. Bây giờ cần nhất vẫn là một cao thủ trấn giữ để gia tăng cơ hội.

Tưởng Du vừa cẩn thận chỉ huy đàn em vừa vội vàng pm hỏi han tình huống của Trai Ngầu Cầu Bại, hy vọng hắn lúc này còn chưa chết, tốt nhất là mau mau xông lên bờ để có thể chạy về thật nhanh. Cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện này, nhân vật nào trong Vinh Quang cũng biết bơi, việc chết chìm vốn không hề tồn tại. Rơi xuống nước mà chết bởi vì dòng chảy quá nhanh, cuốn trôi người ta đến không rõ phương hướng, nửa ngày cũng không kiếm ra mặt nước để ngoi lên thở, còn không phải chết ngộp à? Hơn nữa trong lúc trôi có thể bị đá ngầm đụng phải, đó cũng là một kiểu lấy mạng, đụng càng nhiều chết càng nhanh. Đánh nhau rồi rớt xuống nước vốn máu đã không còn bao nhiêu, lại không kịp dùng thuốc, đụng vài tảng đá ngầm rồi thăng là chuyện thường ở huyện.

Dù sao Diệp Thu cũng là đại thần, Tưởng Du cảm thấy hắn sẽ không ngủm kiểu này. Người bình thường không rõ góc nhìn trong nước, nhưng đại thần thì chắc không sao đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, Tưởng Du mong Trai Ngầu cầu Bại đã lên được bờ. Nhưng Hoa Nhạt Mê Người cũng không phải nhân vật đơn giản, nào có dễ chết, nhỡ lúc đó cùng nhau trở lại thì hỏng mất. Có điều, giả sử lúc này hai người đã lên bờ, vậy giờ họ đang đánh nhau ở đâu?

Chỉ trong thoáng chốc, Tưởng Du đã nhanh chóng đặt ra bao nhiêu giả thuyết, ai dè Trai Ngầu Cầu Bại lại nhắn tin sang, Tưởng Du vừa mở ra coi đã hộc máu:

“Tui bận rồi, đi trước, ông cố lên há.”

CLGT? “Bận rồi, đi trước” là sao hả? Có việc gì quan trọng hơn đánh BOSS chứ? Tưởng Du giận đến mức run tay, bổ bàn phím đáp trả: “Thời điểm đánh BOSS quan trọng thế này, sao có thể nói đi là đi!”

“Anh đây còn bận gây dựng lại chiến đội, nào có thời gian rảnh mà chơi với chú em?” Trai Ngầu Cầu Bại rep lại một câu, khiến cho Tưởng Du cảm giác mình đã tan thành cát bụi.

Người này đã không thèm che giấu thân phận, một nằm vùng không buồn ẩn núp nữa chứng tỏ nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần bày vẽ thêm. Thế nhưng, mình đã sớm biết người ta là nằm vùng, vì sao khi người ta bảo một câu tương tự “Thật ra tao là nằm vùng”, mình vẫn bị đả kích mạnh? Phải phang ngay một câu “Biết tỏng từ lâu rồi” mới sướng chứ! Mình biết rõ thế, lại vì sao vẫn không mở miệng được?

“Anh tới nữa thì không còn là giúp chú em đánh BOSS đâu mà là cướp BOSS đấy? Thế còn muốn anh về không?” Trai Ngầu Cầu Bại rep lại.

“Tạm biệt.” Tưởng Du quả quyết đáp lại.

“Hẹn gặp lại?”

“Vĩnh biệt!” Tưởng Du vội sửa lời.

“Ha ha.” Trai Ngầu Cầu Bại gửi một emo cười ha hả, Tưởng Du thì rơi lệ đầy mặt. Thôi, bên này không trông cậy được nữa, đành phải nghiêm túc chỉ huy, tự lực cánh sinh giành BOSS mới là đúng đắn. Không có siêu cao thủ quấy rối, trình của công hội mình vẫn còn cơ hội.

Ngay lúc này, Tưởng Du chợt nghe thấy tiếng ai vang to từ cầu Bắc:

“Đứng lại đứng lại, không cần che chở mục sư, cho mục sư lên”

“Tên hệ Xạ Thủ kia, Phi Pháo còn không lên được, thế mà dám tự xưng cao thủ hả?”

“Chỗ kia không cần canh, đạo tặc quăng mấy cạm bẫy là được rồi.”

“Đậu, đừng xông thẳng, phải lượn vòng đấy, hèn hạ chút, thô bỉ chút. Ông nội, ông là thích khách, giả bộ thành kỵ sĩ xông ngang đánh thẳng làm gì!”

“Bên kia, bên kia đó, đậu má kẻ thù biết cmnr mà mày còn không biết? Báo tọa độ? Đối phương cũng nghe thấy đấy, tao thấy đối phương phản ứng còn nhanh hơn. Mày ngu thế, rơi xuống nước là đáng, chậc chậc chậc!”

Đứa nào đây?

Giọng nói vang dội tự tin chỉ huy. Người có thể tham dự đánh BOSS đều là tinh anh của công hội, cao thủ tốp đầu trong Thần Chi Lĩnh Vực, ngay cả Tưởng Du cũng không thể tự tin chỉ huy được vậy. Đứa nào đây?

Tưởng Du cẩn thận nhìn sang đối diện cũng không nhận ra thanh âm này truyền từ đâu tới. chẳng qua tình hình cầu Bắc đã ổn định, công hội dẫn đầu là Luân Hồi.

Bởi vì có người kia chỉ huy à? Cao thủ nào nhỉ? Trong lòng Tưởng Du lại kinh sợ, hắn có dự cảm là chuyến này lại thành công cốc rồi…

Cách cầu Bắc không xa, một khúc cây trôi ngang giữa mặt nước, bị sóng vỗ dập dềnh không ngừng.

Khi một đợt sóng ào lên, thấp thoáng thấy bóng người. Trong chớp mắt sóng trào, người nọ đột nhiên nhảy lên, nhân vật nhẹ nhàng xoay 180 độ giữa không trung, vững vàng rơi xuống giữa khúc cây. Lúc rơi xuống, một tay giơ súng, một tay cầm lựu đạn, nhìn chăm chú vào từng đợt sóng. Đây chính là Hoa Nhạt Mê Người.

1 giây, 2 giây, 3 giây…

Trương Giai Lạc không buông lỏng cảnh giác, hắn biết người kia sẽ không dễ dàng chết như thế. Từ cầu Bắc đến đây, dọc đường có rất nhiều điểm lên bờ, tên kia sẽ không chết đuối vì thiếu hiểu biết đâu nhỉ?

Đang suy nghĩ, một đợt sóng chợt ập mạnh đến, Trương Giai Nhạc lập tức chú ý, tầm mắt nhanh chóng tập trung vào đấy, sau đó chỉ thấy một kỵ sĩ đội nước chui lên, tay giơ kiếm, tràn đầy khí thế nhảy về phía khúc gỗ.

“Lại là chiêu này!” Trương Giai Nhạc thoáng nhìn, lại là Anh Dũng Bật Nhảy, bèn giận dữ quăng lựu đạn.

“Sao lại không dùng chứ, không dùng sao tui lên nổi.” Kỵ sĩ đáp xuống bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.