Tay Nhỏ Lạnh Giá nói thẳng, chút vòng vo cũng chẳng có, một câu toạc hết ra chân tướng. Mà chân tướng, cũng chính là chuyện Diệp Tu nhờ Trần Quả chiêu mộ người thay hòng tạm giấu thân phận. Không ngờ vừa mở miệng đã bị người ta vạch trần, Trần Quả nhất thời áy náy không biết đáp sao, ủ dột quay đầu nhìn Diệp Tu.
“Sao nữa?” Diệp Tu hỏi.
“Lộ rồi.” Trần Quả nói.
“Hả?” Diệp Tu cũng không mấy ngạc nhiên, “Vậy cậu ta nói sao?”
“Giờ tới chị nói.” Trần Quả đáp.
“Nên nói gì thì nói đó thôi!” Diệp Tu tiếp.
Vì vậy Trần Quả quyết định thể hiện sự dứt khoát của mình, thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy.”
“Ừm, chiến đội này có chút không ổn.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
Trần Quả cảm thấy hoang mang. Lúc nhắc đến Thuật Trị Liệu kia, người này rõ ràng vẫn còn tỏ ra khiêm tốn. Thế mà giờ ăn nói như sếp lớn đi thanh tra vậy. Có Diệp Thu trong đội còn “có chút không ổn”?
“Trai Ngầu Cầu Bại có phải là Diệp Thu không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi thẳng.
Trần Quả quay sang liếc Diệp Tu, “Hỏi Trai Ngầu Cầu Bại kìa!”
Diệp Tu khẽ gật đầu, Trần Quả lại đáp, “Ừ.”
“Mục đích anh ta trà trộn vào Mưu Đồ Bá Đạo chúng tôi là gì?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi tiếp.
Lúc này cậu ta nói chuyện như đang tra khảo, mà tính bà chị Trần Quả vốn thích mềm không thích cứng. Tay Nhỏ Lạnh Giá điềm đạm khiêm tốn, chị đây liền có hảo cảm với cậu. Giờ cậu giở giọng cao ngạo, chút hảo cảm vừa xuất hiện liền bay sạch. Nếu nói Diệp Tu đi nằm vùng để tìm mục sư, cuối cùng chọn được cậu, thể nào cậu ta không đắc ý chết? Vì vậy Trần Quả lập tức chém gió, “Có gì đâu, lập clone đi luyện kỹ thuật thôi.”
“Luyện kỹ thuật? Trình độ Diệp Thu mà cần chạy đến một đội bậc trung của công hội, luyện kỹ thuật gì chứ?” Kết quả lại bị Tay Nhỏ Lạnh Giá chỉ ra, Trần Quả nản lòng hết sức, thấy Diệp Tu bên cạnh lắc đầu liên tục, rõ ràng cũng khinh bỉ cô ăn nói lung tung.
“Tóm lại là chấm kỹ thuật của cậu rồi đấy, tính sao? Có hứng thú vào đội không.” Trần Quả mặc kệ, thẳng thắn dứt khoát mới là phong cách của cô. Vào thì vào, không vào thì thôi, nói thẳng ra cho nhẹ người, vòng vo mãi làm gì, dù sao cũng lộ hết cả rồi.
“Nếu là Diệp Thu, tôi quả thật có chút hứng thú.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói, “Nhưng cô không có mượn tên anh ta đi lừa bịp người khác thật chứ?”
Trần Quả nghe cậu ta bày tỏ nghi ngờ mà muốn bùng cháy, may vẫn nhớ mình đang nói chuyện nghiêm túc, đành tạm dằn xuống, kiên nhẫn nói tiếp, “Thật, không phải cậu đã đoán ra từ đầu à?”
“Vậy anh ấy ở đâu, sao không tự đến tìm tôi?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Không phải vì sợ cậu là fan Bá Đồ, sẽ ghét bỏ thân phận đại thần Gia Thế của ổng sao?” Trần Quả thật lòng đáp.
“Ồ ra vậy, nhưng cử cô đi không cao minh chút nào, bây giờ ai không biết cô có dây mơ rễ má với Diệp Thu chứ!” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Đúng đúng đúng, là tụi tui sơ suất, dù sao giờ cậu cũng biết rồi, có gia nhập không thì nói một tiếng chắc ăn đi!” Trần Quả đáp.
“Sao dễ dàng vậy được?” Tay Nhỏ Lạnh Giá kinh ngạc nói, “Mục tiêu cô kéo tôi vào đội Diệp Thu chắc không phải chơi game đơn thuần nhỉ? Là muốn tham gia vào Liên minh đúng không? Nếu mục tiêu là thi đấu chuyên nghiệp, vậy tức là sau này tôi sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp? Đây là quyết định quan trọng ảnh hưởng đến sự nghiệp cả đời, sao cô có thể bảo tôi trả lời thuyết phục trong hai ba giây được?”
Một chuỗi câu hỏi liên tiếp ập tới làm Trần Quả á khẩu. Một lúc lâu sau cô mới bất lực đáp, “Vậy cậu suy nghĩ đi, tôi chờ câu trả lời của cậu.”
“Để tôi suy nghĩ?” Tay Nhỏ Lạnh Giá tiếp tục kinh ngạc.
“Vậy chứ cậu muốn thế nào?” Trần Quả hỏi.
“Ít nhất cô cũng phải giới thiệu tình hình hiện tại với kế hoạch phát triển của chiến đội mấy người chứ? Ví dụ như ngoài Diệp Thu thì chiến đội còn gồm những thành viên nào? Đầu tư tài chính được bao nhiêu? Phương hướng phát triển với cả mục tiêu nữa? Chính sách đãi ngộ nhân sự ra sao? Ký hợp đồng bao nhiêu năm? Chế độ bảo hiểm xã hội thế nào? Có bao ăn ở không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá lại quăng đến một lốc câu hỏi.
Lúc này Trần Quả không còn ủ dột, cô nhận ra Tay Nhỏ Lạnh Giá đang đề cập đến những vấn đề thực sự nghiêm túc và quan trọng. Vậy mà Trần Quả ăn nói cứ như tuyển người vào pt trong game, qua loa đến mức tùy tiện.
“Được rồi!” Trần Quả kiểm điểm thái độ của mình, “Chiến đội của chúng ta hiện tại có Diệp Thu làm đội trưởng, hiện tại chỉ mới ở giai đoạn khởi động, dự định là vào mùa giải sau sẽ đăng ký thi đấu khiêu chiến để tiến vào Liên minh Chuyên nghiệp. Về chuyện thành viên, hiện tại vẫn đang tìm kiếm là chủ yếu, còn đầu tư, chị đây chính là nhà đầu tư, chuyện đãi ngộ nhân sự của cậu chúng ta có thể từ từ bàn sau. Cậu còn thắc mắc gì không?”
“Hả? Cô là nhà đầu tư? Vậy chính là... bà chủ rồi?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Cũng từa tựa vậy!” Trần Quả hơi chột dạ. Liên minh Vinh Quang phát triển đến hôm nay, việc gánh vác một chiến đội là không hề dễ dàng, cô không biết mình có khả năng đảm đương nổi hay không.
“Từa tựa vậy? Là sao?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nhạy bén nắm được điểm quan trọng.
“Chính là đến bây giờ tôi là nhà đầu tư duy nhất.” Trần Quả nói.
“Ý cô là sau này có thể có thêm cổ đông khác, hay là vẫn chưa xác nhận rõ ràng, nên mới đáp mơ hồ như vậy?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Được rồi! Đúng là tôi chưa hiểu rõ. Bây giờ chiến đội của chúng ta chỉ vừa mới thành hình, vẫn còn nhiều vấn đề còn phải nghiên cứu.” Trần Quả nói.
“Hơn nữa cô vừa bảo, muốn đăng kí thi đấu khiêu chiến để giành được tư cách vào Liên minh? Tức nghĩa là, khả năng tài chính hiện giờ còn hạn hẹp, nên không đủ tự tin thông qua khâu xét duyệt. Nhưng nói tới thi đấu khiêu chiến, phải biết dù có đại thần như Diệp Thu cũng chưa chắc đảm bảo giành được thắng lợi, dù sao còn phải đánh bại hai đội chuyên nghiệp bị loại mùa trước phải không? Trong trường hợp đó, cô xử lý hợp đồng nhân sự thế nào? Có phải lúc tham gia thi đấu khiêu chiến làm hợp đồng tạm thời trước, nếu vào Liên minh Chuyên nghiệp rồi mới xét tới hợp đồng chính thức, nếu thua thì chấm dứt hợp đồng, ai về nhà nấy?”
Tay Nhỏ Lạnh Giá đề cập tiếp một đống vấn đề, đều là những chuyện Trần Quả chưa từng nghĩ qua, nhất thời không đỡ nổi, ngập ngừng lúc lâu mới ậm ờ đáp, “Những chuyện này vẫn còn đang nghiên cứu, tình hình cụ thể tới lúc đó mọi người sẽ cùng thảo luận sau.”
“A, lại nghiên cứu nữa à, vậy là cái gì cũng đang nghiên cứu rồi. Chị hai à, có phải kế tiếp chị định nói với tôi nếu tôi có hứng thú tham gia chiến đội, cần đóng ba năm trăm đồng đặt cọc không? Nếu là vậy, tôi có thể khẳng định luôn thân phận chị rồi.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Tất nhiên là không phải...” Trần Quả xoắn xuýt, nhưng cô không thể trách cậu ta, đúng là chiến đội hiện nay vẫn chưa có kế hoạch đàng hoàng gì. Cô cũng chẳng biết Diệp Tu nghĩ thế nào, nên không thể nói rõ. Trần Quả sợ Tay Nhỏ Lạnh Giá lại lên tiếng, quyết đoán giơ cờ trắng đầu hàng, “Thật ra phương hướng phát triển chiến đội chủ yếu do Diệp Thu phụ trách, nếu cậu muốn biết, chị đi tìm ổng cho cậu hỏi!”
“Không phải chứ? Chính chị không có chút chủ kiến nào à? Chị làm đầu tư mà mơ hồ thế này cũng được sao? Tất cả đều vứt cho Diệp Thu làm? Không lẽ anh ấy là họ hàng của chị?” Tay Nhỏ Lạnh Giá tiếp tục hỏi.
“Hỏi ổng, hỏi ổng...” Trần Quả lúng búng đáp, sau đó kéo Diệp Tu vứt qua, “Cậu nói chuyện với người ta đi!”
“Nói gì?” Diệp Tu hỏi.
“Kế hoạch chiến đội, cơ cấu nhân viên, tình hình tài chính, có ký hợp đồng không, ký thế nào, có bảo hiểm xã hội không, có bao ăn ở không, còn nữa, chị với cậu có phải họ hàng không.” Trần Quả đờ mặt lặp lại, cô sắp bị cậu trai này tra khảo tới phát điên rồi.
“Ha ha ha, nhóc này suy nghĩ tỉ mỉ thật!” Diệp Tu vừa cười vừa nhận tai nghe của Trần Quả.
“Để đó đi! Chị cũng muốn nghe.” Trần Quả nói.
“Không thôi thì mở loa ngoài? Đâu cần cực vậy chứ.” Diệp Tu nói.
“Chị sợ ồn thôi!” Trần Quả nói.
Nói rồi Diệp Tu đặt mic sang bên cạnh, “Alo” một tiếng.
“Diệp Thu?” Bên kia hỏi.
“Anh đây anh đây, nghe bảo cậu có nhiều vấn đề lắm à!” Diệp Tu nói.
“Ừm, hỏi trước một câu, người chọn tôi là anh, chứ không phải bà chị ngốc nghếch kia nhỉ?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
Diệp Tu vô tội liếc nhìn Trần Quả, phát hiện Trần Quả cả nổi giận cũng không còn sức, chính cô cũng biết lúc nãy biểu hiện của mình trước mặt Tay Nhỏ Lạnh Giá đúng thật rất ngốc nghếch.
“Há, đúng là anh phát hiện cậu, ngoài ra bà chị ngốc nghếch cậu nói không phải họ hàng của anh, phải gọi là chị chủ mới đúng.” Diệp Tu nói.
“Hả? Ngốc như vậy, chắc dễ gạt lắm nhỉ? Không lẽ đây là nguyên nhân anh chọn chị ta làm nhà đầu tư?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Quên nói với cậu, hiện tại hai đứa mình nói chuyện bả nghe hết đấy.” Diệp Tu bất đắc dĩ nói.
“…” Một khoảng im lặng, Tay Nhỏ Lạnh Giá thao thao bất tuyệt nãy giờ cũng khó tránh khỏi phút câm nín, một hồi lâu mới lên tiếng, “Xin chào bà chủ, hy vọng chị nghe lọt lời khuyên của tôi, ý thức việc tham gia thi đấu khiêu chiến mạo hiểm chừng nào, đầu tư cẩn thận.”
“Chị cảm ơn cậu.” Trần Quả khóc một dòng sông.
“Chúng ta quay lại chuyện chính, phiền anh giới thiệu chút tình hình hiện tại của chiến đội.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Tình hình hiện tại chị chủ nói cho cậu rồi đấy, vẫn chưa biết trước điều gì. Có thể tới lúc thi đấu còn chưa góp đủ thành viên, phá sản luôn không chừng.” Diệp Tu nói.
“Đây là tình huống xấu nhất anh nghĩ đến?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Đúng vậy.”
“Nếu tập hợp được chiến đội, có chắc rằng sẽ qua được thi đấu khiêu chiến không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Nếu là thi đấu, tất nhiên không ai khẳng định được 100%. Nhưng nếu có chiến đội rồi, thi đấu khiêu chiến chính là đợt kiểm tra tốt nhất cho chúng ta. Nếu cả thi đấu khiêu chiến cũng không thắng nổi, vậy có vào Liên minh cũng chẳng nghĩa lý gì. Chọn con đường tham gia thi đấu khiêu chiến để gia nhập Liên minh không phải là anh muốn gây áp lực cho nhà đầu tư, mà là thể hiện trách nhiệm của chúng ta với nhà đầu tư.” Diệp Tu nói.
“Ý anh là thi đấu khiêu chiến là cơ hội để thẩm tra chất lượng và giá trị của chiến đội này?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Chính xác, kẻ duy nhất gánh chịu nguy cơ bị loại bỏ, thật ra chỉ có mình anh thôi. Nếu các cậu biểu hiện đủ xuất sắc, thi đấu khiêu chiến là một nơi thích hợp để thể hiện, mở đường cho tương lai xán lạn về sau.” Diệp Tu nói.