Toàn Chức Cao Thủ

Chương 604: Sáu người ban đầu



[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu]

Edit: Tam | Beta: Kha

Muội Quang nhanh chóng bị kéo vào group, bọn Diệp Tu Trần Quả còn chưa lên tiếng, Bánh Bao Xâm Lấn đã tỏ ra nghiêm túc giành quyền phát biểu, “Thằng nhóc kia nghe đây, lần này chú có thể gia nhập một group cao cấp như này, chính là nhờ công anh cầu xin lão đại, chú phải biết trân trọng cơ hội, nắm bắt tương lai, đừng làm mất mặt anh có biết không?”

“Cút cút cút cút cút cút cút!!” Muội Quang nghe Bánh Bao Xâm Lấn nói lập tức quăng liền bảy chữ cút, thể hiện tốc độ tay tiến bộ đáng kể của bản thân. Tiếc là trong group chat QQ chỉ có thể đánh chữ, nên Bánh Bao mới có cơ hội gõ xong cả tràng dài, nếu là đối thoại trực tiếp, hẳn không chỉ bị Muội Quang ngắt lời bảy lần thôi.

“Có biết chỗ này là chỗ nào không! Còn tỏ ra xấc xược!” Bánh Bao Xâm Lấn giận tím mặt.

“Đừng ồn ào nữa.” Rốt cuộc Diệp Tu phải lên tiếng.

“Nghe chưa, đừng có ồn ào!” Bánh Bao Xâm Lấn hồn nhiên phụ họa.

Diệp Tu và Muội Quang hiểu tính tình Bánh Bao Xâm Lấn, bây giờ có giải thích câu “Đừng ồn ào” kia tính cả cậu ta trong đó nữa cũng chẳng còn ý nghĩa, vì vậy dứt khoát cho qua. Muội Quang nhìn thấy tên group, gửi một icon kích động hỏi, “Thành lập chiến đội thật ư!”

“Đúng vậy, em có hứng thú không?” Diệp Tu hỏi.

“Em cũng được sao?” Muội Quang thấp thỏm nói.

“Tất nhiên không được, nhưng em có thể cố gắng.”

Muội Quang đang chuẩn bị nói “Nhất định cố gắng” hay tương tự, lại chợt phát hiện câu trên là do Bánh Bao Xâm Lấn bắt chước giọng điệu Diệp Tu gửi đi, tin nhắn liền biến thành “Cút!”.

“Ặc, gần đây em luyện sao rồi?” Diệp Tu hỏi.

“Có chút tiến bộ.” Bánh Bao Xâm Lấn cướp lời.

Muội Quang: “...”

“Bao nhiêu cấp?”

“Bằng em.” Vẫn là Bánh Bao Xâm Lấn.

Muội Quang: “...”

“Chiến đội của chúng ta sẽ báo danh đăng ký thi đấu khiêu chiến Liên minh Chuyên nghiệp mùa sau, đây là cơ hội để tiến vào giới chuyên nghiệp.” Diệp Tu nghiêm túc nói. Dù muốn lôi kéo ai, trước tiên đều cần trình bày chuyện này trước đã.

“Tất nhiên rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn.

Muội Quang: “...”

“Rồi emtính sao? Em có muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp không?” Diệp Tu nói tiếp.

“Nằm mơ cũng muốn.” Bánh Bao Xâm Lấn.

Muội Quang bị cướp lời đâm ra hoang mang, “Có phải đang nói với em không vậy?”

“Tất nhiên...” Diệp Tu cũng bất đắc dĩ, chỉ đích danh nói, “Bánh Bao đừng chen vào nữa a!”

“Được rồi!” Bánh Bao Xâm Lấn nghe lời, “Muội Quang, lão đại hỏi chú thì chú trả lời, sợ gì chứ?”

Muội Quang nhắn một cái icon đập đầu vào tường.

“Quay lại chuyện chính nào, có hứng thú trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp không?” Diệp Tu hỏi.

“Em mà cũng làm tuyển thủ chuyên nghiệp được sao?” Muội Quang hơi hơi kích động, nhưng đồng thời lại cảm thấy bất an. Dù mặt lý luận không kém ai, nhưng trình độ thực chiến tệ hại, Muội Quang vẫn không dám tự phong mình là cao thủ.

“Nếu em có quyết tâm, không gì là không thể.” Diệp Tu nói.

“Vậy em thử xem sao!” Muội Quang lập tức tỏ thái độ.

“Cần phải cố gắng thật nhiều đó!” Diệp Tu nói, trình độ Muội Quang hắn đã từng lĩnh hội, hơn nữa do khả năng đặc biệt của cậu ta, Diệp Tu cũng từng chú ý quan sát Muội Quang một thời gian. Về thao tác, Muội Quang không có tốc độ tay làm nền tảng như Đường Nhu hay Bánh Bao Xâm Lấn, căn bản phải luyện lại từ đầu. Nhưng nhìn mớ hướng dẫn tên nhóc này viết, có thể nhìn ra cậu ta là người chịu được cực khổ. Tinh thần ham mê nghiên cứu của Muội Quang chính là nguyên nhân khiến Diệp Tu tin tưởng cậu ta có thể thành công. Hắn tin rằng dù có cần một khoảng thời gian dài để Muội Quang trưởng thành, nhưng chỉ cần có mục tiêu, không bỏ dở giữa chừng, tương lai Muội Quang nhất định sẽ trở thành dân chuyên nghiệp. Còn thành tựu sau này đi tới đâu, phải trông vào cơ hội và chính bản thân cậu ta.

“Được được, em nhất định cố gắng.” Muội Quang xác nhận đây đúng là lời Diệp Tu nói, vội tỏ ra tích cực.

“Cố lên cố lên.” Diệp Tu gửi một icon cổ vũ qua.

“Không được! Bây giờ chưa đấu đá gì, em ngứa tay quá rồi, phải vào game giải phóng năng lượng đã, em đi đây!” Bánh Bao Xâm Lấn quăng cái icon gào thét điên cuồng, sau đó tức tốc quay trở lại trò chơi.

“CMN, đúng là phiền chết...” Muội Quang cảm thấy như được giải thoát.

“Ơ hơ...” Ngoại trừ ơ hơ, Diệp Tu chẳng biết đáp sao.

“Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì em cũng log game tiếp.” Muội Quang nói.

“Ừm, có thể cho tụi chị thông tin liên lạc của em được không? Về sau muốn liên hệ cũng dễ dàng hơn.” Trần Quả im lặng nãy giờ lên tiếng.

Tên QQ của Trần Quả cũng là Trục Yên Hà, nên Muội Quang lập tức nhận ra. Sau khi Quân Mạc Tiếu đến Thần Chi Lĩnh Vực, công hội Hưng Hân ở khu 10 chủ yếu là do nhân vật Trục Yên Hà này quản lý. Dù không có danh hiệu, nhưng người này thực chất là hội trưởng công hội Hưng Hân, quyền lực tương đương sếp tổng, chuyện này Muội Quang có hoạt động trong công hội tất nhiên hiểu rõ.

“Cũng đúng.” Muội Quang nói, vừa gửi số điện thoại qua, lại hỏi, “Có cần CMND gì không? Để đăng ký ấy.”

Thi đấu khiêu chiến chuyên nghiệp cũng là hoạt động chính thức do Liên minh quản lý, nên tất nhiên cần dùng tên thật để đăng ký. Muội Quang chỉ e đến đó quýnh quáng lại quên mất, nên muốn xong xuôi luôn.

“Đăng ký còn xa, phải đến hết mùa giải này đã, nhưng giờ em đưa trước cũng được.” Diệp Tu nói.

Muội Quang nghe lời lập tức khai báo số chứng minh nhân dân và sơ yếu lí lịch của mình.

Muội Quang tên thật là La Tập, năm nay 18 tuổi, là sinh viên năm thứ hai khoa Toán của một đại học danh tiếng thành phố T.

“Đại học danh tiếng! Giỏi ghê, mới 18 tuổi đã là sinh viên năm hai rồi à?” Trần Quả nhiều chuyện.

“Đâu đâu.” Muội Quang khiêm tốn.

“Khoa Toán... Học tốt không?” Diệp Tu hỏi.

“Ê, người ta là sinh viên đại học danh tiếng đó! Cậu có hiểu không hả.” Trần Quả nói. Cô học đến cấp ba đã nghỉ về quản tiệm net, vị bên cạnh càng trâu chó hơn, rõ là cấp hai đã bỏ học đi theo tiếng gọi game online. Trần Quả cảm thấy với trình độ văn hóa của hai người, bày tỏ lòng ngưỡng mộ với sinh viên đại học lớn là một chuyện đương nhiên.

“Cố gắng học đi, sau này sẽ có ích.” Diệp Tu nói.

“Cậu biết gì mà nói?” Trần Quả khinh bỉ.

“Toán học là một môn cực kì cực kì cực kì quan trọng với việc chơi game đó. Học toán giỏi sau này nhất định hữu dụng.” Diệp Tu nói.

Trần Quả bó tay, anh hai này vì game mới khích lệ người ta học hành à? Nếu Muội Quang không học ngay môn cực kì cực kì cực kì quan trọng với game đó, có phải ổng sẽ cổ súy cho cậu ta trốn học tập trung chơi game không...

“Vâng, em biết rồi.” Muội Quang nói. Là một sinh viên chuyên toán, tất nhiên cậu ta càng ý thức được tầm quan trọng của ngành nghề mình chọn.

“Bên đây anh có chút tư liệu, em nghiên cứu thử xem.” Diệp Tu nói.

“Sao?”

Diệp Tu mở cửa sổ chat nhỏ với Muội Quang, gửi file nén qua.

“Mấy cái này là ở khu thường, đợi emđến Thần Chi Lĩnh Vực còn một mớ nữa.” Diệp Tu nói. Thứ hắn gửi cho Muội Quang, đúng là thành quả nghiên cứu sách kỹ năng của Ngụy Sâm. Hiện tại Diệp Tu biết được thân phận của Muội Quang, cảm thấy nếu giao chúng ra, biết đâu sẽ được thêm phát hiện mới. Phải biết rằng cha già Ngụy Sâm này xuất thân côn đồ, giải nghệ nhiều năm, đoán chừng là không học hành tới nơi tới chốn. Gã nghiên cứu phần lớn dựa vào kinh nghiệm, trực giác, thực nghiệm các loại, sau đó suy ra kết luận. Còn Muội Quang được đào tạo bài bản, hẳn phân tích được vai trò và tương quan của các yếu tố một cách khoa học.

Dù cậu ta mới là sinh viên đại học năm hai, nhưng Diệp Tu cá chắc đồng chí Ngụy Sâm cũng chỉ tới lưng chừng cấp hai là cùng. Lúc ổng ra đời lăn lộn có thể tích lũy thêm kiến thức và kinh nghiệm, nhưng môn khoa học kỹ thuật cao như toán, ổng tích bằng trời.

“A, cái này...” Muội Quang chơi game cũng lâu, làm sao không hiểu được giá trị của sách kỹ năng, lúc nhận file của Diệp Tu, mở ra lật vài trang, không khỏi khiếp sợ.

“Tư liệu bí mật đó!” Diệp Tu nói.

“Hiểu rồi!” Muội Quang đáp.

“Rảnh rỗi thì xem đi!” Diệp Tu nói.

“Vâng...” Muội Quang đồng ý, giọng có chút kích động.

Trần Quả lại cảm thấy lo lắng. Dù sao Muội Quang chỉ là một người quen trên mạng, dù có quyết định thành lập chiến đội cùng nhau, nhưng suy cho cùng cũng là nói miệng, không có giao kèo chân chính. Mà bây giờ Diệp Tu đưa đồ quan trọng như vậy cho cậu ta...

Trần Quả cho rằng hành động của Diệp Tu thực sự quá liều lĩnh, nhưng thấy Diệp Tu tin tưởng người kia như vậy, cô cũng không tiện nói gì. Dù sao đưa cũng đưa rồi, có trách cũng vô dụng, còn không bằng học Diệp Tu đặt niềm tin vào nhân tài của đại học danh tiếng kia.

“Cậu biết gì về Bánh Bao không?” Trần Quả sắp xếp tư liệu về Tay Nhỏ Lạnh Giá và Muội Quang, phát hiện lúc nãy chưa kịp hỏi han chuyện Bánh Bao, người đã chạy mất dạng.

“Trừ tên ra, cái khác đều nắm sơ sơ!” Diệp Tu nói. Làm bạn với Bánh Bao Xâm Lấn đã lâu, mỗi ngày tám chuyện trên trời dưới đất dần dần cũng thân thuộc. Diệp Tu biết Bánh Bao cũng giống Muội Quang, là một thanh niên trẻ tuổi.

Số điện thoại của Bánh Bao Xâm Lấn cậu ta đã dâng cho Diệp Tu từ trước, còn nghề nghiệp... Lần đó Bánh Bao có nói mình đang bảo kê tiệm net. Như vậy xem ra cũng cùng một giuộc với Ngụy Sâm, đều là dân lưu manh cả! Không biết hai người này gặp nhau sẽ thành thế nào nữa.

“Bánh Bao chưa từng nói tên thật sao?” Trần Quả lên danh sách chiến đội, nhưng ở mục tên của Bánh Bao Xâm Lấn vẫn còn trống.

“Chưa, để bữa sau hỏi vậy.” Diệp Tu nói.

“Ừm. Bây giờ nhìn lại có cậu, Tiểu Đường, lão Ngụy, Tay Nhỏ Lạnh Giá, Bánh Bao với Muội Quang, sáu người rồi!” Trần Quả kích động.

Sáu người là yêu cầu tối thiểu của một chiến đội, cũng là số người ra sân trong một trận đấu. Về mặt này, Liên minh cũng không bắt buộc. Không đủ người cũng không bị tước bỏ tư cách thi đấu, ít người cũng có thể đánh, nhưng thiệt thòi thế nào thì tự chịu.

Ví dụ nếu đội có năm người, có thể chọn một trong hai phương án, hoặc khi đấu đơn bỏ quyền một trận, hoặc lúc thi tổ đội lấy hai chọi ba, không ai ép uổng.

Còn phần thi đấu đoàn đội năm người cùng xuất trận, không có dự bị, tức là phải chịu hụt mất một người so với bên kia.

Có quy tắc này, cũng bởi giai đoạn đầu Liên minh vẫn còn gian nan vất vả. Năm đó nhiều chiến đội đâu được quy mô như bây giờ, cả đội chỉ vừa đủ sáu thành viên, nếu một người xảy ra chuyện, kêu trời cũng chẳng thấu. Nếu trực tiếp phán mất quyền thi đấu, không biết Liên minh phải hủy bao nhiêu trận cho đủ, nên mới đặt ra quy tắc cho những đội thiếu người là vậy.

Nhưng thiếu người lúc thi đấu có thể xét cho qua, lúc đăng kí không góp đủ sáu thì đừng hòng được nhận. Bây giờ chiến đội Hưng Hân đã đủ sáu thành viên, hơn nữa không có ai tạm nhét cho đủ số, có thể tính là một khởi đầu không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.