Toàn Chức Cao Thủ

Chương 648: BOSS chân chính xuất hiện



Edit: Dưa | Beta: Kha

Bánh Bao không đánh chết Lam Kiều Xuân Tuyết, nghe Diệp Tu gọi thì vội vàng thực hiện tiếp chiến thuật của họ.

Chiến thuật của Diệp Tu rất rõ ràng, thực ra hắn không định khống chế tình hình hoàn toàn, hắn chỉ định gây rối, khiến tất cả công hội đều hỗn loạn, mà Nghĩa Trảm Thiên Hạ sẽ là công hội duy nhất bình tĩnh trong cả bọn, thừa lúc rối ren giật BOSS về tay theo kế hoạch.

Các công hội lớn đều sứt đầu mẻ trán đối phó với đám Diệp Tu đang chạy rông chém giết lung tung, nào còn sức chú ý tới đám Nghĩa Trảm Thiên Hạ còn đông quân hơn mình?

Lam Kiều Xuân Tuyết lại bò khỏi mặt đất, chuyển góc nhìn quan sát chiến trường hỗn loạn. Mở danh sách đoàn đội, cậu có thể thấy thành viên Lam Khê Các, nhưng nhìn quanh lại chả thấy mống nào. Lam Hà không biết xử lý tình hình này ra sao, chỉ đành tiếp tục kiên trì xông tới, chuyện vờ đánh hay giả chết không phù hợp với tính cậu…

“Giết BOSS đến đâu rồi?” Diệp Tu gửi tin cho Trảm Lâu Lan.

Hắn vẫn luôn rất rõ, bọn họ gây hỗn loạn chỉ có tác dụng nhất thời, chứ không thể duy trì mãi. Nghĩa Trảm Thiên Hạ giữ vững ưu thế khi giết BOSS trong thời gian này là chuyện cực kỳ quan trọng.

“Yên tâm đi!” Trảm Lâu Lan trả lời. Trình độ của họ vượt xa người chơi thường, ngay cả Bánh Bao và Đường Nhu, nếu thực sự đụng phải Trảm Lâu Lan cũng không chiếm được nhiều ưu thế. Cũng bởi vì trong game online không người địch nổi, đám Trảm Lâu Lan mới tưởng trình độ bản thân rất cao, vào giới chuyên nghiệp cũng có thể tranh giải quán quân. Chứ nếu như trong game còn bị người ta cho ăn hành mà vẫn nghĩ thực lực mình sánh tầm quán quân, thì chỉ có thể nói đầu mấy thằng này bị điện giật chập mạch rồi.

Phía Diệp Tu gây hỗn loạn, gã phân ra vài người qua hỗ trợ, cònđám củagã chỉ tập trung tấn công BOSS, so với người chơi bình thường cũng cực kì nổi bật.

“Tận dụng thời gian.” Diệp Tu nhìn tình hình hiện tại, người chơi của các công hội lớn không ngừng chạy tới, số người tăng lên, ảnh hưởng của việc chém giết gây rối này cũng càng nhỏ.

“Biết rồi.”

Trảm Lâu Lan vừa trả lời xong, một kiếm lại chém qua. Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu tránh đi, đành quay đầu lại bảo: “Cậu xấu tính như vậy từ khi nào thế?”

Xấu tính???

Lam Hà thực sự cáu tiết! Nói cái kiểu gì thế? Mọi người đang giành BOSS, anh lại quẩy tưng bừng cả lên, chuyện tui quýnh anh hoàn toàn là suy nghĩ vô cùng tỉnh táo và chính xác, sao lại kêu là xấu tính hả?

“Chết cũng đành chịu nha!” Diệp Tu thở dài.

“Lão đại, để em!” Bánh Bao hét to, ném một viên gạch qua.

Nhưng lần này Lam Hà có chuẩn bị, sao có thể khinh địch để Bánh Bao thành công dễ dàng. Cậu nghiêng người tránh đi, xoay kiếm định đâm tới, ai ngờ lại ăn một gạch vào mặt.

Bánh Bao không thể ném ra viên gạch thứ hai nhanh như vậy, kỹ năng còn phải CD cơ mà? Viên gạch này đến từ Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, đây là kỹ năng của lưu manh trước khi chuyển nghề, tán nhân tất nhiên biết.

Lam Hà bị viên gạch nện cho chóng mặt, nhân vật tuy không cử động nhưng vẫn nghe được, cậu nghe thấy Diệp Tu dạy dỗ Bánh Bao: “Bánh Bao à, đây là chiến đấu đoàn đội, không phải solo. Chúng ta phải thống nhất hành động, cố gắng dùng cách nhanh nhất tốt nhất để đánh chết mục tiêu, dù đối thủ yếu kém đến đâu cũng không thể sơ suất.”

Lam Hà muốn chết quách cho xong!

Cậu quả thực yếu hơn đại thần, nhưng tốt xấu gì cũng là cao thủ đứng thứ5 của Lam Khê Các, nhìn khắp Thần Chi Lĩnh Vực, dù là trang bị hay kĩ thuật cũng thuộc top đầu, không thể chịu nổi khi bị nhận xét yếu kém như vậy!

Ai ngờ nghe Bánh Bao trả lời với thái độ rất nghiêm túc: “Lão đại nói có lý, Tiểu Đường, tụi mình lên chung nào.”

Hiệu quả ba giây gây choáng của viên gạch vừa hết, Lam Hà vội vàng cử động, nhưng đối phương lại nghe theo lời dạy bảo của đại thần, chơi xáp lá cà. Trình độ của Lam Hà có cao tới đâu cũng không đỡ nổi, nhanh chóng bị người ta đánh bại tống tiễn về thành, trước khi chết còn nghe thấy câu nói cuối cùng của Diệp Tu: “Trang bị của tên này hơi bị ngon, rơi nhớ nhặt đấy…” Sau đó, cậu hoàn toàn gục ngã.

Nhờ lời nhắc cuối cùng ấy, Lam Hà mới ngó xuống qua góc nhìn của linh hồn lơ lửng, trang bị của mình bị rơi ra thật. Cậu vội vàng phục sinh, mở ô trang bị và vật phẩm xem xét, không những rơi một mà những hai cái, miếng lót vai và vòng cổ bay mất rồi.

Không có bất kì người chơi nào thờ ơ với việc trang bị bị rơi mất, kể cả người chơi hàng top của công hội hàng top như Lam Hà. Hơn nữa chính vì địa vị và trình độ của họ đều cao, trang bị tốt, nên chết ít, chuyện rơi trang bị cũng hiếm, nên đến khi bọn họ bị rơi mất trang bị, buồn bực trong lòng tăng thêm không biết bao nhiêu lần.

Gặp phải đại thần, bị ăn hành còn nói được gì? Lam Hà phát hờn cũng chỉ có thể tự trách mình xui. Tiếp đó, cậu đành nhắn chỉ thị mới cho những người còn đang gắng gượng phía trước: “Rút thôi!”

Bản thân đã chiến đấu thật oách rồi, Lam Hà cảm thấy mình đã cố gắnghết sức. Thật ra, trình độ của cậu dư sức nhận ra ý đồ của Diệp Tu, cậu thử ngăn cản, nhưng không phải cứ như châu chấu đá xe sao? Có tiếp tục cũng chả còn ý nghĩa gì.

Lam Khê Các rút quân, Lam Hà liên lạc với hội trưởng Xuân Dịch Lão.

“Không sao, chỉ là level 55 thôi.” Hiếm có khi Xuân Dịch Lão gõ ra nhiều chữ để an ủi như vậy. Đối với việc Lam Hà đột nhiên không muốn dính dáng gì đến khu thường hay PVP, Xuân Dịch Lão cảm thấy khá tiếc nuối. Thời buổi này, tìm người có trình độ cao đã khó, trình độ cao lại còn đáng tin càng khó hơn. Lam Hà chính là một người như thế, bằng không cũng chẳng được giao trọng trách tới server mới khai hoang. Ai ngờ hậu quả của việc khai hoang là công hội tổn thất một vị đại tướng. Xuân Dịch Lão vừa bó tay vừa khó chịu trước tình trạng hiện tại của Lam Hà, gã chỉ hi vọng tên này nhanh chóng thức tỉnh và vui vẻ hơn. Giờ chuyện dẫn đội đoạt BOSS không thuận lợi, Xuân Dịch Lão sao có thể trách móc nặng lời, hiển nhiên phải an ủi cả rồi.

“Haiz, Quân Mạc Tiếu lại chạy tới gây rối.” Lam Hà nói. Nếu không phải tên phárối, Lam Khê Các của họ sẽ chiếm ưu thế trong việc giành BOSS lần này.

“!!!” Xuân Dịch Lão kinh hãi. Việc Quân Mạc Tiếu đột nhiên nhúng tay giành BOSS, đám trên bọn họ còn chưa nghe ngóng được tin tức gì. Tên này thật sự ở ẩn hơi lâu, tất cả mọi người suýt nữa thì quên mất. Quên luôn tất nhiên không thể rồi, nhưng đại thần không ra tay, mọi người cũng rủ nhau giả vờ quên. Bọn họ đã từng chủ động đuổi đánh đại thần, nhưng mỗi trận chiến là một sự thật đắng lòng, vậy nên cả bọn cứ thắp nhang cầu nguyện đại thần đừng tới tìm họ gây sự mới là phương pháp ích nước lợi nhà.

Tập trung nhân lực của công hội đi chèn ép đối thủ phải trả cái giá quá lớn, hơn nữa theo tình hình hiện tại, kết quả sẽ vô cùng thê thảm, không ai tình nguyện đi làm cái chuyện thua thiệt vậy cả.

Trừ phi là đại thần chủ động gây sự, bất đắc dĩ lắm mới phải chống cự. Chẳng qua đại thần im hơi lặng tiếng một thời gian dài, mọi chuyện đều bình yên, thì bất thình lình hắn lại tái xuất giang hồ. Trong chớp mắt, Xuân Dịch Lão chỉ cảm thấy gió tanh mưa máu, mây đen ngập đầu. Lần ra tay này chỉ e rằng không dễ dàng kết thúc thế đâu?

Đại thần sẽ hành động, các công hội lớn đã đoán được từ lâu. Chuyện hắn muốn phát triển chiến đội chắc chắn sẽ có xung đột lợi ích với công hội các câu lạc bộ, đụng độ nhau là chuyện sớm muộn. Nếu không cớ sao mọi người lại chờ đến khi Quân Mạc Tiếu tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực mới chèn ép hắn chứ!

Chỉ tiếc là ép không xẹp nổi, họ dần dần cũng lơ luôn chuyện này. Bây giờ tên này lại ngóc đầu dậy, các đồng chí chú ý! BOSS chân chính xuất hiện rồi!

Xuân Dịch Lão còn chưa xoắn quẩy xong, QQ đã có tin nhảy ra.

Xuân Dịch Lão ngó thử, là một group chat đã yên ắng từ lâu kể từ khi Quân Mạc Tiếu ở ẩn, nơi hội đồng cấp cao của các công hội lớn quy tụ chỉ vì Quân Mạc Tiếu.

Xuân Dịch Lão mở ra coi, người nói chuyện là Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo, chỉ nói bốn chữ: “Nghe thấy gì chưa?”

Xuân Dịch Lão có thể nhận ra bốn chữ này trầm trọng nhường nào, hơn nữa gã tin những người khác cũng thấy vậy. Bởi vì Thiên Nam Tinh của Trung Thảo Đường đã trả lời rất nhanh: “Mệ nó.”

“Lại tới nữa…”

“Biết trước là không yên tĩnh được lâu mà.”

“Haiz…”

“Lần này có vẻ ghê hơn, giờ đã có tổng cộng bốn người khu 10 tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực, toàn bộ đều là người của hắn.”

“Còn chưa max cấp đã qua cửa.”

“Cao thủ khu mới sao toàn bị hắn chộp được thế?”

Rõ ràng các công hội lớn luôn luôn chú ý Quân Mạc Tiếu, chẳng qua không ai hó hé tiếng nào thôi.

“Hôm nay chưa gặp cái tên quỷ kiếm sĩ kia.” Có người nói.

“Kiểu gì chả gặp.”

“Bây giờ làm gì đây?”

“Tình hình lần này thế nào?”

“Còn thế nào được nữa, rửa mặt đi ngủ thôi…”

“Tên kia lần này có vẻ hợp tác với Nghĩa Trảm Thiên Hạ.”

“Bọn hắn không phải vốn cùng một giuộc sao?”

“Thế thì không phải càng khó hơn à?”

Tất cả các công hội lớn xoắn xuýt! Đại thần khó đối phó, nhưng Nghĩa Trảm Thiên Hạ cũng không dễ bắt nạt. Về thực lực, các công hội lớn quả thực mạnh hơn hẳn Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Nhưng Nghĩa Trảm Thiên Hạ biết rất rõ chuyện này, nên mới liên tục gây war ở nơi khác, nghiễm nhiên ganh đua điều kiện và thân phận với các câu lạc bộ. Nhờ những lần PR đúng lúc, Nghĩa Trảm Thiên Hạ đã đưa vị thế của bản thân lên một tầm cao vi diệu.

Tuy rằng tất cả các công hội lớn đều muốn hợp tác tiêu diệt tên này, nhưng bọn họ không dám, họ sợ dư luận lên án công khai, sợ người chơi chỉ trích mình bắt tay đì đối thủ mới. Không thể đì người ta lộ liễu, cả bọn đành âm thầm giở thủ đoạn. Nguyên nhân Nghĩa Trảm Thiên Hạ đoạt BOSS không thuận lợi thực ra không chỉ do thực lực. Giờ cả bọn đã là phe đối lập với các công hội, khó lòng tránh khỏi chuyện bị cả lũ hợp tác bắt nạt lúc cạnh tranh. Các công hội thỉnh thoảng còn tạm thời bắt tay phối hợp trong lúc căng thẳng, chứ chưa từng có người đoái hoài đến họ.

Nhưng mọi người chỉ có thể đì nhiêu đấy, nếu như quá mức lộ liễu, theo cách Nghĩa Trảm Thiên Hạ thường dùng, chúng chắc chắn chém gió thành bão, rải tin khắp nơi, nhằm mục đích chiêu mộ fan đồng tình với mình.

Cách làm của Nghĩa Trảm khiến mọi người vừa ghen tị vừa khinh bỉ, nhưng cuối cùng, phía câu lạc bộ ra lệnh không được tạo cơ hội cho Nghĩa Trảm Thiên Hạ làm vậy lần nữa. Vì vậy, hành động đối phó Nghĩa Trảm không được quá rầm rộ.

Hiện giờ hai đối thủ khó chơi hợp tác với nhau, các công hội lớn sắp bứt tóc suy ngẫm đến trọc cmn đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.