Toàn Chức Cao Thủ

Chương 654: Át chủ bài vs Át chủ bài



Edit: Nox | Beta: Kha

Có khả năng chiếm một vị thế riêng ở những chiến đội như Lam Vũ và Luân Hồi hiển nhiên đều là cao thủ. Ngô Khải một mình chiến đấu với nhân vật đẳng cấp ngôi sao như Vu Phong đến hiện tại cũng không hề rơi xuống thế yếu. Bởi cùng là cấp bậc chuyên nghiệp, mạnh hay yếu gì cũng nằm trong giới hạn nhất định, bạn phải đánh thì mới biết được kết quả. Trong thực chiến, dù chỉ một chi tiết bé tẹo cũng sẽ trở thành nhân tố quyết định thắng bại. Đó không phải chuyện phân tích theo lý thuyết là có thể rõ ràng được.

Đối phó với một Vu Phong, Ngô Khải không đến nỗi lép vế, nhưng có thêm một Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên áp sát, kiếm khách và cuồng kiếm song kiếm hợp bích, Ngô Khải lập tức đỡ không nổi.

Hoàng Thiếu Thiên và Vu Phong là đồng đội lâu năm, song kiếm hợp bích của hai người chẳng thể đơn giản như kiểu một cộng một bằng hai được. Thích khách lại thuộc dạng máu mỏng thủ yếu, bị hai người này hội đồng tấn công thì thanh máu nhanh chóng giảm dần đều. May mà mục sư Phương Minh Hoa của Luân Hồi chạy đến cứu cánh kịp lúc, ánh sáng thần thánh chớp lóe trên món vũ khí bạc Thiên Sứ Bảo Hộ trong tay nhân vật Tiếu Ca Tự Nhược giúp Ngô Khải chống đỡ. Bên Chu Trạch Khải cũng đã tìm ra người thật, ngay lập tức điều khiển Nhất Súng Xuyên Mây chuyển hướng trợ giúp Ngô Khải đang trong hoàn cảnh khó khăn.

Đây cũng chính là ưu thế nghề nghiệp của thiện xạ, vì là nghề công kích từ xa nên có thể trợ giúp nhanh hơn hẳn những nghề khác. Tay vừa nhấc thì đạn đã rời nòng, nếu đổi lại là kiếm khách như Hoàng Thiếu Thiên thì xe hai cẳng làm sao nhanh bằng đạn.

Công kích của Súng Vương nào ai dám thờ ơ, nhưng khi có Kích Hoạt Sinh Mạng của Thiên Sứ Thủ Hộ thì đó lại là một vấn đề khác. Kích Hoạt Sinh Mạng là một kỹ năng tăng tốc độ tự động hồi máu của nhân vật, lại thêm hiệu quả hồi máu mỗi giây từ trang bị, tác dụng càng được nâng cao hơn. Có khi những kẻ damage thấp còn chẳng thể kéo nổi máu của người được buff xuống.

Nhưng dù kỹ năng này có thể sử dụng cho đồng đội, đa số nhân vật lại không nương nhờ vào hiệu quả hồi máu đấy. Thường thì sứ giả thủ hộ sẽ buff skill này cho chính mình, rồi hy sinh làm khiên thịt chắn cho người nhà.

Bây giờ, Linh Hồn Ngữ Giả của Từ Cảnh Hi quả thật đang sử dụng kỹ năng ấy, sức sống căng đầy mà nghênh đón đạn dược đến từ Nhất Súng Xuyên Mây.

Máu bắn tứ tung.

Đạn bắn trúng dĩ nhiên phải bị thương. Có điều nhờ kỹ năng hồi máu hiệu quả cao, vết thương trên người Linh Hồn Ngữ Giả đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Hắn không nhúc nhích mà cứ lấy cơ thể chắn đạn, nom còn bi tráng hơn một kỵ sĩ cầm thuẫn đơn độc chống chọi BOSS.

Biện pháp này đơn giản nhưng hiệu quả. Chu Trạch Khải liên tục thao tác Nhất Súng Xuyên Mây thay đổi đủ góc độ bắn tỉa, nhưng thân thể của Linh Hồn Ngữ Giả luôn có thể chặn quỹ tích tấn công của Súng Vương. Thanh máu tụt dần nhưng không tụt nhanh bằng thích khách Im Lặng Tàn Nhẫn của Ngô Khải.

Bên kia từ người đến nhân vật đều thuộc hạng sao, cả hai hợp sức dập gã te tua. Mặc dù tạm thời có mục sư buff chưa chết được, song với kiểu tụt không phanh thế này thì mục sư sớm muộn cũng sẽ cạn mana lẫn kỹ năng. Nhất là khi kỹ năng đang CD thì chỉ cần dồn dame là có thể khiến mục tiêu bị thương nặng, thậm chí tiễn vong. Đây là cách chiến đấu mà các đội chuyên nghiệp thường hay sử dụng, chiến đội đẳng cấp như Lam Vũ hiển nhiên quen thuộc nó. Xu thế của cuộc chiến đến lúc này đã lộ rõ ý đồ của Lam Vũ.

Mục sư Phương Minh Hoa đang trị liệu không bị người phá rối. Sách Khắc Tát Nhĩ thoát khỏi Trận Sóng Điện Quang, hiện đang đối phó với ma kiếm sĩ Vô Lãng của đội phó Luân Hồi Giang Ba Đào, hóng ngăn hắn đi cứu viện.

Phớt lờ công kích từ thuật sĩ ư?

Cứ nằm mơ đi, vì vấn đề không phải ở thương tổn, mà là từ kỹ năng khống chế của thuật sĩ.

Thuật Trói Buộc, Thuật Thao Túng, Lục Tinh Quang Lao, dính mấy thứ đó thì không chết cũng ngắc ngoải.

Tốc độ tay của Dụ Văn Châu không nhanh, nhưng nắm giữ tiết tấu cực kỳ vững. Những trường hợp xài bậy hay dùng nhầm kỹ năng đang CD sẽ không bao giờ xảy ra với anh. Tuy Dụ Văn Châu rất hiếm khi tham gia phần đấu cá nhân, nhưng không có nghĩa vì anh thuộc đảng tay tàn nên không thể solo nổi. Anh cứ khống chế tiết tấu ở mức vừa phải, rõ ràng người bị nắm trong trận 1VS1 này chính là Giang Ba Đào.

“Đờ cờ mờ!”

Diệp Tu nghe được tiếng chửi mắng từ bên cạnh, quay đầu thì thấy Ngụy Sâm đang nhìn chằm chằm cảnh Sách Khắc Tát Nhĩ đánh nhau với Vô Lãng, sắc mặt hơi khó coi, chắc hẳn lại nhớ tới chuyện gì không vui.

“Ông kiểu gì cũng phải vượt qua ám ảnh này thôi.” Diệp Tu nhìn Sách Khắc Tát Nhĩ nói.

“Đệt!” Ngụy Sâm rủa, hiển nhiên rất khó chịu với định nghĩa “ám ảnh” này. Mình ám ảnh con mệ gì đâu? Chỉ lỡ nhớ lại chuyện không vui thôi.

“Ám ảnh gì vậy?” Đường Nhu và Bánh Bao nhanh nhẹn quay đầu hóng hớt.

“Cút cút cút, con nít con nôi hóng hớt cái gì.” Ngụy Sâm xua đuổi hai người.

“Cũng phải, bị một thằng nhóc mới mười mấy tuổi đánh bại đến độ mất luôn lòng tin rồi giải nghệ, mấy đứa nghĩ sao lão Ngụy có thể tùy tiện đứng giữa đường kể lể được?” Diệp Tu nói.

“Xì, chẳng qua bố mày giúp đám hậu bối trong đội củng cố niềm tin, phát triển tương lai nên mới cố ý nhường chúng thắng thôi.” Ngụy Sâm có thể tỉnh bơ nói như thế, đương nhiên không phải vô cớ. Lúc trước thua Dụ Văn Châu cũng chỉ là luyện tập trong đội. Thân là tiền bối nói cố ý nhường thì cũng không đến mức, nhưng Ngụy Sâm dù có là một tên vô liêm sỉ đi chăng nữa, quả thật cũng không thể nàodốc toàn lực đánh với một đứa nhóc trong trại huấn luyện.

Cuối cùng, gã bị đánh bại liên tiếp ba ván. Nếu ở trong giới chuyên nghiệp, ba ván thắng bại thật sự không nói lên được gì. Chỉ có điều với hoàn cảnh lúc đó của hai người, dù Ngụy Sâm dốc lòng chiến thắng Dụ Văn Châu cũng không thay đổi được gì. Là vàng sớm muộn cũng sáng, bất kể thắng hay bại, Dụ Văn Châu cũng sẽ trổ hết tài năng. Ngụy Sâm chợt cảm thấy mình không bằng cậu thiếu niên này. Chỉ có điều, thua cuộc càng khiến cảm giác lúc đó của gã sâu sắc hơn mà thôi.

“Hậu bối trong đội? Tui không biết ông liên tưởng chuyện gì nhưng ý tui là trận tứ kết năm đó ông bị tui chà đạp kìa.” Diệp Tu nói. Khi Ngụy Sâm còn ở trong Liên mình thì Diệp Tu chưa đến 20, quả thật vẫn là “thằng nhóc mới mười mấy tuổi”.

“Hóa ra mày nói chuyện này hả?” Ngụy Sâm vỗ đùi, ra vẻ giật mình.”Đó còn không phải bởi vì tao thấy chú mày người gì mà lấm la lấm lét, mắt chuột trán dồ. Với con mắt lão luyện của dân đường phố như tao thì nhìn là biết chú mày có khí chất tội phạm. Nếu không cho mày lấy được quán quân không chừng xã hội sẽ xuất hiện một thằng biến thái phá hoại trật tự trị an của đất nước, vậy nên tao phải vì nước vì dân nhịn đau nhường cho mày giải quán quân của Liên minh. Còn nhường những ba lần mới ngăn được không biết bao nhiêu là bi kịch. Xem đi, mấy năm qua nhìn chú mày trở nên hiểu chuyện như vầy, bố mày cũng không cần báo đáp đâu, đến dập đầu với bố một cái biểu lộ chút lòng thành là được.”

“Bớt chém gió đi ba. Tui cố ý để ông gia nhập chiến đội để hưởng ké chức quán quân còn không phải vì báo đáp nhân tình lần đó ông cho tui chà đạp đó sao? Có điều tui nói ông chớ, năm đó tui chỉ hành ông một lần, cho nên cũng chỉ trả cho ông một lần thôi, chuyện khác ông tự xử đi nhé. Nhìn đám hậu bối trên tivi của ông kìa, tinh thần ngoan cường bất khuất phấn đấu không ngừng đáng để ông học tập lắm.”

“Ha ha…” Đường Nhu cười hai tiếng, quay đầu về không thèm nghe hai người nói nhảm nữa. Mới đầu còn có vẻ nửa thật nửa giả nhưng về sau toàn là pháo nổ tung trời.

Bánh Bao nghe xong lại nghiêm túc quan sát Diệp Tu một cách tỉ mỉ, sau khi mọi người im lặng mới lẩm bẩm một câu: “Sao em cũng là dân đường phố mà không nhìn được khí chất tội phạm gì hết?”

“Ha ha ha ha, Bánh Bao xem nhé… Ôi” Ngụy Sâm nghe thế háo hức, đang tính chỉ dẫn cho Bánh Bao, nhưng mọi người trò chuyện thì trò chuyện, con mắt vẫn dính vào màn hình. Lam Vũ vốn đã không chế được tiết tấu trận đấu, lúc này đột nhiên bị đánh phá. Người đánh vỡ cục diện ấy lại là kẻ ngoại trừ buff không gì không làm được, Súng Vương của Luân Hồi.

Chu Trạch Khải bỗng xoay họng súng của Nhất Súng Xuyên Mây lại, tấn công tới tấp vào Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu.

Chuyển biến này hiển nhiên có tác dụng, Từ Cảnh Hi đảm nhiệm chắn đạn dứt khoát bị bỏ qua, Linh Hồn Ngữ Giả của hắn nhất thời cũng không kịp đến cản. Công kích của thiện xạ có tầm bao phủ rất rộng.

Còn Dụ Văn Châu thì sao? Kiểu tấn công cực hạn bằng cách bùng nổ tốc độ tay này thật sự là khắc tinh của anh, tiết tấu lập tức bị rối loạn. Vô Lãng của Giang Ba Đào thoát khỏi khống chế, lập tức thu hồi kiếm, ngâm Trận Sóng Băng hướng về phía Dạ Vũ Thanh Phiền, Phong Mang Tuệ Kiếm và Im Lặng Tàn Nhẫn đang triền đầu mà phủ xuống.

Phạm vi trận sóng gồm những hai mục tiêu, hơn nữa Trận Sóng Băng có xác xuất gây đóng băng khiến người khác phải đau đầu. Hoàng Thiếu Thiên và Vu Phong không thể không đề phòng, đành tạm thời ngưng tấn công Im Lặng Tàn Nhẫn, vội vàng thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của trận sóng.

Ngô Khải được trận sóng che chở, nhanh chóng để Im Lặng Tàn Nhẫn thoát thân, nhưng trong chiến đấu làm gì có thời gian để nghỉ ngơi, Im Lặng Tàn Nhẫn vừa thoát thân lập tức vọt đến Sách Khắc Tát Nhĩ, có vẻ định trả thù màn song kiếm hợp bích vừa rồi lên đội trưởng của đối phương.

Cục diện của trận đấu trong nháy mắt thay đổi.

Chiến đội Lam Vũ nhờ có sự quấy nhiễu của Hoàng Thiếu Thiên mà dốc toàn lực cường công, đến khi bị Chu Trạch Khải đánh vỡ cục diện mạnh mẽ phản kích lại. Tiếp đó Hoàng Thiếu Thiên lại ngoi lên đánh lén cân bằng chiến cục, rồi không nhắm vào át chủ bài hay mục sư của đối phương mà tập trung tấn công một nhân vật không phải hạch tâm như Ngô Khải. Chỉ đáng tiếc là, khi trận đấu đã diễn ra như chiến thuật của họ thì lại bị át chủ bài của đối phương – Chu Trạch Khải bùng cháy thay đổi tình thế.

Hàng loạt động tác cực nhanh trong nháy mắt, phong cách và đặc điểm của hai đội đều được thể hiện đầy đủ.

Lam Vũ có chiến thuật và sự phối hợp tài tình, Luân Hồi có sức mạnh cá nhân của Chu Trạch Khải phá vỡ cục diện, đây không thề nghi ngờ chính là lợi thế và át chủ bài lợi hại nhất của cả hai đội. Theo tình hình trước mắt, hai lợi thế đối chọi nhau, sức lực lại ngang ngửa.

Thế nhưng chiến thuật không có khả năng mỗi lần thực hiện đều hoàn mỹ, sức mạnh cá nhân cũng không thể không có sơ hở.

Ai trong hai đội sẽ là người để lộ sơ hở trước?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.