Haa... Sau khi công bố kết quả thi đấu, mọi người cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Dù là fan của chiến đội bại trận – Lam Vũ.
Trận đấu này thật sự hồi hộp đến nghẹt thở, từ lúc hai bên bắt đầu giao chiến không ngừng nghỉ một giây, đánh mãi đánh mãi đến khi chỉ còn một người chiến thắng duy nhất trên sàn đấu. Trước nay ít khi được gặp trận chiến đoàn đội nào khốc liệt như vậy, vòng chung kết đầy kịch tính khiến khán giả vô cùng mãn nhãn, cảm thấy chẳng bõ công mua vé chút nào.
7,5 VS 2, Luân Hồi dẫn trước với tỷ số cách biệt khá xa. Nhưng những người quen theo dõi thi đấu Vinh Quang đều rõ, không giống với tỷ số bóng đá, trong thi đấu Vinh Quang, chuyện qua một vòng có đội vượt trước 5 6 điểm chẳng hề hiếm. Dù sao thể lệ thi đấu đặc biệt, thắng một trận đoàn đội liền có 4 điểm, lại góp thêm ít điểm trong đấu đơn và đấu lôi đài, tích lũy được bấy nhiêu điểm chênh lệch cũng không khó. Điểm cả cuộc đấu được tính gộp từ hai trận ở sân nhà và sân khách, chỉ kém nhiêu đấy chưa đến nỗi chết lâm sàng.
Phỏng vấn tuyển thủ sau trận chung kết cực kỳ sôi nổi. Đội trưởng Dụ Văn Châu của Lam Vũ vẫn thong dong như thường. Đầu tiên phát biểu vài câu khen ngợi biểu hiện của đối thủ và tuyển thủ đội nhà, sau đó bày tỏ sự tiếc nuối với việc mình bị knock-out đầu tiên trong trận, “Vì một số nguyên nhân mà ai cũng biết, thường trong trận chiến đoàn đội, tôi sẽ trở thành đối tượng được quan tâm chăm sóc đầu tiên, tôi đang cân nhắc chuyện xếp mình vào vị trí thứ sáu, đổi thứ tự ra sân, khiến cho đối thủ mất đi đối tượng công kích.” Dụ Văn Châu cho biết.
Câu trên nửa thật nửa giả, nhưng vẫn nhìn ra được thái độ Dụ Văn Châu khá bình tĩnh. Là một tuyển thủ chuyên nghiệp từng trải biết bao sóng gió, dù đang ở tỷ số 2 VS 7,5 cũng không khiến anh căng thẳng hay áp lực.
Còn phần phỏng vấn Hoàng Thiếu Thiên, trước nhất đã là thử thách nặng nề đối với dung lượng pin bút ghi âm, sau còn phải bới ra được thứ có giá trị trong cuốn audio tiểu thuyết đời tôi của vị kiếm thánh nọ, lại hao hết công lực mấy chục năm tu luyện của phóng viên.
Nhưng phần phỏng vấn quan trọng nhất mới là max đau đầu.
Chu Trạch Khải, hiển nhiên là người sáng nhất đêm nay. Dù Lữ Bạc Viễn là người đầu tiên phá thế giằng co trong trận đấu đoàn đội, nhưng Chu Trạch Khải mới là nhân tố đóng vai trò quyết định cuối cùng.
Sau một loạt “Ừ à ồ” các kiểu, phóng viên cũng được Chu Trạch Khải khai ân mà ban cho mấy câu có nghĩa. Một câu là hỏi sau khi chiến thắng cảm thấy thế nào, Chu Trạch Khải đáp, “Rất vui.”
Một câu nữa là đánh giá biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên trong trận đấu, Chu Trạch Khải lại đáp, “Rất xuất sắc.”
Còn một câu khá tinh tướng, hỏi cảm nhận của Chu Trạch Khải về mớ lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên.
Chu Trạch Khải im lặng một lúc lâu mới đáp, “Không rảnh đọc!”
Chu Trạch Khải tới đây là hết, hỏi mấy thành viên khác mới được thêm dăm ba lời. Nhưng toàn xã giao khen ngợi đối thủ, khen ngợi đội nhà các kiểu. Khi phỏng vấn vụ điểm kỹ năng Luân Hồi tăng cao bất thường, gã nào trong đội cũng chỉ cười không đáp.
Phỏng vấn xong, chương trình trực tiếp trên TV phát lại mấy pha đặc sắc, rồi MC và khách mời cùng nhau bình luận và hồi tưởng, cái này chuyên nghiệp như bọn Diệp Tu chẳng cần coi làm gì, tự đi phân tích còn hơn.
“Ây da...” Ngụy Sâm than thở một tiếng rồi im lặng, mặt ngoài làm như bận rộn trong game, nhưng thực chất trong lòng nhấp nhổm không yên. Nhân vật đi lòng vòng tới lui không mục đích, rõ là đầu óc của người điều khiển nó vẫn còn dừng trên trận đấu!
Diệp Tu cũng vào game, vừa ngồi xuống liền nhận được tin mới từ Trảm Lâu Lan: “Có BOSS!”
“Không trùng hợp vậy chứ, vừa thi đấu xong liền có BOSS?” Diệp Tu trả lời.
Trảm Lâu Lan gửi một emo xấu hổ: “Thi đấu hấp dẫn quá, tui quên để ý, cái này là ban nãy...”
“BOSS còn không?” Diệp Tu hỏi.
“Còn còn, tui vừa xác nhận.” Trảm Lâu Lan đáp.
“Tranh thủ thôi!” Diệp Tu vội gọi Bánh Bao Đường Nhu. Hai người còn mê mải ngó trực tiếp trên TV, được gọi mới vội log game.
“BOSS nào đó?” Diệp Tu liên hệ Trảm Lâu Lan hỏi địa chỉ.
“Ám Dạ Lưu Quang của Cung Điện Bóng Đêm!” Trảm Lâu Lan đáp.
“Đù, hàng ngon!” Diệp Tu vui vẻ, Ám Dạ Lưu Quang Saul, BOSS hoang dã cấp 70, người bảo vệ bí mật của Cung Điện Bóng Đêm, thông thạo các kỹ thuật ẩn núp ám sát, nếu chia theo nghề nghiệp của người chơi, có thể xem như là thích khách hệ Ám Dạ.
“Đang tới đây, tình hình sao rồi?” Diệp Tu hỏi.
“Tạm thời chưa thấy công hội nào, chỉ có mấy người tự lập đoàn đang giết, bay về thành mấy lượt luôn, chúng ta tranh thủ đi!” Trảm Lâu Lan có vẻ rất kích động, đoán chừng công hội của gã còn chưa từng cướp được BOSS cấp 70.
“Mấy công hội khác coi chừng đã tập hợp người tới rồi, bảo người mấy ông nhớ để ý ven đường.” Diệp Tu nói.
“Xử luôn dọc đường hả?” Trảm Lâu Lan hỏi.
“Mình đông nó ít, sợ gì.” Diệp Tu nói.
Trong lúc Trảm Lâu Lan xếp đội, Diệp Tu quay sang thăm hỏi Ngụy Sâm, “Ám Dạ Lưu Quang mới ra, mấy ông có tin gì không?”
“Tao hả? Có biết gì đâu...” Ngụy Sâm mở PM, không thấy ai nhắn, kênh công hội còn đang tưng bừng mở tiệc. Không thể nghi ngờ, đêm nay là đêm hội của Luân Hồi. Không chỉ là kênh nhà, fan Luân Hồi còn chiếm luôn kênh thế giới, la hét ầm ĩ cứ như Luân Hồi đã đoạt quán quân không bằng.
Chọc cho một số fan chiến đội khác vô cùng ngứa mắt.
Nhất là fan tụi Bá Đồ, Vi Thảo, Lam Vũ. Fan những chiến đội từng ẵm cúp vô địch này thi nhau khinh bỉ tụi Luân Hồi ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng, hai trận mới đánh được một trận mà làm như nắm chắc vô địch rồi.
Fan Gia Thế có được nhiều quán quân nhất cũng muốn góp đôi lời, nhưng mùa này biểu hiện Gia Thế tệ lậu quá thể, mặt mũi nào mà lên tiếng, có tên chơi nổi rêu rao Gia Thế như này như nọ, hút một đống thù hận, sau đó bị cuốn trôi đi trong những tiếng cười đầy chế giễu.
Kênh thế giới war to. Trong thế giới ảo, cơn giận luôn dễ bị thổi bùng, lại không cần kiềm nén, cứ thỏa sức trút hết ra, đây cũng được xem như một trong những điểm hấp dẫn của game online.
Bên Ngụy Sâm rốt cuộc có người PM, gã mở ra coi thử, té ra là có đứa rủ đi PK... Cuộc cãi vã của đám fan càng lúc càng leo thang, vốn vẫn luôn ở trạng thái gằm ghè chực chờ bùng nổ, đêm nay vì sự high cần quá đáng của tụi fan Luân Hồi mà thoáng chốc đã dâng đến đỉnh điểm.
Đây không phải là thứ mà công hội khống chế được, đây là biển fan war. Ngay lúc này, với tư cách là đại diện của chiến đội trong game, việc công hội của các câu lạc bộ có thể làm chỉ là im lặng đứng về phía fan hâm mộ nhà mình, còn chuyện PK diện rộng sẽ mang đến tổn thất nhường nào, chẳng ai dám nghĩ tới nữa. Bây giờ, thuận theo lòng người mới là điều bức thiết nhất.
Đẳng cấp cuộc chiến lần này hơi bị cao. Ngay cả trưởng đoàn tinh anh thứ 2 của Luân Hồi là Ngụy Sâm cũng bị triệu hồi. Đoàn tinh anh vốn được xem là sức mạnh chủ lực của công hội, tại thời khắc quan trọng nhất mới có thể ra mặt.
“Tao... phắc...” Ngụy Sâm nhận tin mà mặt nhăn nhúm, chỉ nhìn tốc độ spam vèo vèo trên kênh thế giới, gã đã đoán được trận lần này sẽ thảm thiết con cá diếc chừng nào. Bơi trong cái biển war đó, giỏi cách mấy cũng bị lột da mất thôi.
Chiến hỏa ban đầu nhen lên từ đám fan của chiến đội lớn, sau đó trùm lên công hội của những chiến đội đó trong game. Còn như Nghĩa Trảm Thiên Hạ, giờ phút này hoàn toàn bàng quan. Diệp Tu huých Trảm Lâu Lan, chỉ cho gã đây là một cơ hội ăn hôi tuyệt vời, Trảm Lâu Lan hưng phấn gào rống tập hợp đội hình.
Từ thành chủ bước ra, đâu đâu cũng là chiến trường.
Đây là biển fan war, đồng thời là thiên đường của người nhặt mót. Chiến đội lớn càng nhiều fan hâm mộ, sẽ có càng nhiều fan đại gia. Vừa lao vào đánh nhau, trang bị cao cấp liền rơi rớt đầy đường, không chỉ những kẻ nhặt mót chuyên nghiệp mới chảy dãi muốn hốt. Nhưng đám PK làm sao dễ dàng tha thứ mấy gã ở đâu mọc ra thó đi trang bị của mình? Bè lũ hôi của cũng nhanh chóng bị cuốn vào vòng chiến.
Cuộc chiến ban đầu từ mâu thuẫn của fan hâm mộ, dần dần trà trộn thêm những kẻ muốn hôi trang bị.
Diệp Tu đâu rảnh care, lựa một đường tắt tới Cung Điện Bóng Đêm mà chạy. Trang bị Quân Mạc Tiếu sặc sỡ đủ màu, chói mù mắt, nên chẳng ai động kinh đụng tới hắn. Nhưng trong hoàn cảnh này, vũ khí bạc Ô Thiên Cơ dễ thu hút sự chú ý, nhưng Diệp Tu là ai, ngu dại gì mà xách vũ khí bạc trên tay chứ? Tất nhiên là giấu trong túi đồ rồi. Vì vậy, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy Quân Mạc Tiếu đi tay không, trang bị trên người thuộc dạng hộ nghèo có sổ, khiến những kẻ dù có biết đại danh “Quân Mạc Tiếu” hay không, cũng chẳng buồn gây sự.
Tình huống của Đường Nhu và Bánh Bao cũng tương tự, không phải thành viên công hội lớn, trang bị toàn đồ cấp thấp, chỉ như người vô hình đi ngang. Ba người gặp nhau giữa đường, cùng chạy tới điểm hẹn.
Đi một lúc chợt nhận được tin của Trảm Lâu Lan, bên Ám Dạ Lưu Quang có công hội bắt đầu rục rịch.
“Nhà nào?” Diệp Tu vội hỏi.
“Việt Vân.” Trảm Lâu Lan nói.
“Việt Vân à...” Diệp Tu lặp lại.
Lại nói, tuy đây cũng là một nhà công hội câu lạc bộ, nhưng trong hoàn cảnh rối ren lúc giành BOSS hoang dã, rất khó để ý phát hiện được.
Chiến đội Việt Vân trong Liên minh, lúc trước biểu hiện vẫn rất khá, có lần vọt lên được hạng 8. Nhưng từ khi Tôn Tường chuyển nhượng sang Gia Thế, chiến đội Việt Vân tuột dốc không phanh, rớt xuống hạng 15, chỉ tạm xếp vào chiến đội trung bình. Tuy trong game công hội họ mạnh hơn công hội của người chơi thành lập, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với hàng top như Lam Khê Các hay Trung Thảo Đường. Dù vậy tổ đoàn tinh anh đi giết BOSS thì không thành vấn đề. Không giống công hội của người chơi, dù không ai cướp BOSS, có cơ hội giết cũng chết lên chết xuống.
Nghĩ đến đây, Diệp Tu không khỏi quan ngại Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Nghĩa Trảm Thiên Hạ cũng là công hội người chơi thành lập, hắn không biết Trảm Lâu Lan xoay xở chuyện lập đoàn tinh anh thế nào, không đến nỗi có thiên thời địa lợi nhân hòa rồi lại tay không mà về chứ?
Bị Diệp Tu hỏi một câu như vậy, Trảm Lâu Lan rơi lệ đầy mặt: “Đại thần đừng coi khinh tụi tui như vậy mà!!”
“À à, vậy thì tốt, tui tới ngay nè, ông để tui một đoàn, tui dọn đám Việt Vân, ông giết BOSS.” Diệp Tu nói.