Hại Người Không Mệt chết, linh hồn bay lơ lửng giữa không trung. Tỷ lệ rớt đồ khi PK ở Thần Chi Lĩnh Vực không phải giỡn, hắn vừa nằm một cái lại bay thêm một món, Hại Người Không Mệt từ trên cao nhìn xuống, trơ mắt ngó Quân Mạc Tiếu đi một vòng xong hốt luôn trang bị của mình.
Hại Người Không Mệt có chuẩn bị tâm lý trước, nên dù bị giết rất bực, cũng không đến nỗi đập đồ, nhanh chóng chọn hồi sinh về thành.
Về tới điểm hồi sinh, Hại Người Không Mệt ngó sơ một lượt trang bị trên người mình. Lúc chết ở Cung Điện Bóng Đêm làm rớt mất nịt đùi và sợi dây chuyền, hắn còn đang xài tạm hai món khác, giờ lại bay thêm một cái nhẫn.
Thôi, cũng chưa đến nỗi nào.
Rớt trang bị làm sao không đắng, Hại Người Không Mệt đành an ủi bản thân rằng may mà ba món vật liệu quý vẫn còn.
Tiếp theo làm sao đây? Gã kia có đang canh chỗ dịch chuyển bên kia không? Trong đầu Hại Người Không Mệt nghĩ ngợi lung tung, không hề quan tâm mấy lời ban nãy Diệp Tu nói. Hắn nào biết mình vừa tạch, Diệp Tu đã lập tức PM gọi Đường Nhu và Bánh Bao qua đón.
“Đến rồi đến rồi, đang kiếm đang kiếm!!” Bánh Bao nhận được PM của Diệp Tu đang xông xáo lục soát điểm hồi sinh.
Muốn tìm được Hại Người Không Mệt ở điểm hồi sinh không phải dễ. Trong lúc đại chiến, điểm hồi sinh cơ hồ là kẹt cứng, không chỉ đám sống lại, đám choảng nhau cũng tụ tập ở đây, toàn tụi canh xác giết người giống Đường Nhu và Bánh Bao. Điểm hồi sinh ở thành chủ cao cấp lúc này đã biến thành một trong những chiến trường ác liệt nhất.
Dù điểm hồi sinh không phải khu an toàn, nhưng nhân vật sau khi sống lại sẽ được hệ thống bảo vệ một thời gian. Giống lúc login vậy, trong thời gian này sẽ được miễn tất cả sát thương, đồng thời cũng không thể tấn công người khác.
Sau khi Hại Người Không Mệt sống lại, kiểm tra trang bị rồi an ủi bản thân xong, quyết định tranh thủ trốn khỏi đây rồi tính tiếp. Đến lúc mất sự bảo vệ của hệ thống, dù không phải mục tiêu đuổi giết, nhưng đứng giữa chiến trường thế này khó tránh khỏi nguy cơ ngộ sát.
Đường Nhu và Bánh Bao ở xa xa thấy điểm hồi sinh ồn ào nhốn nháo, dại gì chui vào rước nợ. Hai người đi loanh quanh bên ngoài, mỗi người canh một hướng.
“Qua đây qua đây, qua bên đây!!” Đường Nhu bỗng nhận được tin nhắn của Bánh Bao.
“Bên đây là bên nào...” Đường Nhu dở khóc dở cười, “Tọa độ đi!”
Không thấy trả lời. Đường Nhu đành quay sang ngó màn hình Bánh Bao. Lúc này Bánh Bao đã bắt đầu đánh nhau với Hại Người Không Mệt, Đường Nhu đọc tọa độ, vội điều khiển Hàn Yên Nhu chạy tới giúp.
“Thằng kia! Chịu chết đê!” Bánh Bao vừa hét, vừa cầm gạch lên làm khúc mào đầu quen thuộc.
Hại Người Không Mệt vừa nhìn đã hiểu ngay thằng này núp lùm đợi mình, trong lòng uể oải. Nhưng ném gạch mà chơi trực diện thế này thì đời nào đập trúng hắn, Hại Người Không Mệt nghiêng đầu né gọn. Gạch bay vù vù, “Bốp” một phát, đập ngay giữa ót một người chơi Lam Khê Các đang hăng máu bên kia.
Bánh Bao sao nghĩ tới mấy chuyện sâu xa như ngộ thương sẽ kéo thù hận, nhỡ tay rồi mới phản ứng.
“Ấy dà!” Bánh Bao vừa kêu vừa ngồi xổm che mặt, cứ như làm thế thì không ai thấy cậu ta vậy.
Thực ra chiến trường ở điểm hồi sinh rất lộn xộn, đánh nhầm mục tiêu là chuyện thường ở huyện, kẻ dính chưởng cũng chỉ có thể trách số mình đen, ai rảnh mà để ý!
Hại Người Không Mệt cười thằng này max ngu, xoay người định chuồn, không hề có ý định tham chiến. Bánh Bao thấy không ai tính sổ với mình, lại hăm hở vùng dậy, quát to một tiếng “Đừng chạy!”. Nhân vật Bánh Bao Xâm Lấn đang ngồi xổm đột ngột bật lên, hai chân gập lại đẩy về phía trước, đầu gối cụng mạnh lên người Hại Người Không Mệt.
Kỹ năng của lưu manh: Tập Kích Gối Cường Lực.
Nghề lưu manh này đúng là mang đậm bản sắc đường phố. Ném Cát, Tập Kích Gạch, Châm Độc là chiêu trò đánh lén bỉ ổi; nhưng đến Tập Kích Gối Cường Lực, Bá Vương Liên Quyền, lại là một kiểu liều mạng điên rồ.
Chiêu Tập Kích Gối Cường Lực vừa nhanh vừa mãnh liệt, nhưng cái kiểu vừa đánh vừa gào của Bánh Bao rất dễ phản dame. Hại Người Không Mệt nghe tiếng cậu ta quay đầu lại nhìn, thấy hai đầu gối người đối diện đang lao đến, nghiêng người tránh đi. Bánh Bao đánh hụt rơi xuống, lập tức xoay người, chưa kịp đứng thẳng liền tiếp tục tấn công.
Hại Người Không Mệt lập tức kết ấn, nhân vật độn thổ biến mất, dùng Thuật Độn Thổ Chém Đầu, đầu tiên tránh công kích của Bánh Bao, sau đó đào đất chui lên, nhắm thẳng Bánh Bao Xâm Lấn chém tới.
Phản ứng của Bánh Bao rất nhanh, thao tác như gió, Bánh Bao Xâm Lấn giơ tay lên đỡ, cầm chặt cổ tay của Hại Người Không Mệt, chặn lại nhát dao đang bổ xuống.
Kỹ năng của lưu manh: Chặn Hổ Núi.
Tên kỹ năng thoạt nghe có vẻ vừa văn hóa vừa đầy trí tuệ, nhưng đám người chơi lại đặt cho nó một biệt danh khác, gọi là “Liều chết bưng mặt”. Dễ thấy được, kỹ năng phòng thủ này thực ra được chế từ mấy đòn đánh nhau đầu đường xó chợ. Nhưng mà công ty game cũng không thể kêu thẳng là “Liều chết bưng mặt”, như vầy là không có chuyên nghiệp biết không?
Dao bổ xuống bị cản lại, Hại Người Không Mệt dứt khoát nhảy lên, lợi dụng độ cao thi triển Tước Lạc tiếp tới, hai chân đạp trên vai Bánh Bao Xâm Lấn lấy đà, nhảy “Vụt” một cái, vòng ra sau lưng Bánh Bao.
Tuy tên này cũng mạnh, nhưng vẫn dễ xơi hơn Quân Mạc Tiếu. Hại Người Không Mệt vừa nghĩ, chợt nghe một tiếng “Bốp”, ót đã ăn nguyên cục gạch.
Bị ăn gạch sau đầu, 100% debuff choáng trong 4 giây.
Nói cách khác Hại Người Không Mệt bấy giờ đang nhảy dở, đang lơ lửng trên không đã bị đập cho ngất. Người bị ngất rồi làm sao cử động? Vì vậy bi ai rớt rầm xuống đất.
Vê lờ!
Hại Người Không Mệt bực mình nha! Thằng này cứ thích xài gạch hoài vậy? Chút kỹ thuật cũng éo có, đợi CD xong là phang ra lập tức, nhưng mình vẫn dính hết lần này đến lần khác, Hại Người Không Mệt nằm sấp trên đất cào cấu không thôi.
May mà lúc trước đang nhảy giữa chừng! Debuff choáng làm hắn cạp đất, nhưng theo quán tính vẫn nhảy thêm một đoạn, rồi khi đập mặt xuống chịu tổn thương nên mất luôn debuff. Hại Người Không Mệt xoay người đứng dậy, vung tay ném liền một lượt ba miếng shuriken, đến khi nhìn lại mới thấy, đệch, không phải Bánh Bao Xâm Lấn.
Pháp sư chiến đấu!
Hào Long Phá Quân!
Hàn Yên Nhu của Đường Nhu rốt cuộc đánh tới.
Shuriken có kèm hiệu quả đông cứng ngắn ngủi, xài để ngắt một số chiêu rất ngon lành, nhưng với Hào Long Phá Quân chỉ là muỗi. Hào Long Phá Quân là kỹ năng loại bá thể, trừ kỹ năng loại bắt lấy, không có chiêu nào ngắt nổi nó.
Ba mảnh shuriken bay vụt qua, dù làm Hàn Yên Nhu mất mấy giọt máu, nhưng không ngăn được kỹ năng đang xông tới.
Kỹ năng bá thể trước nay đều bá đạo như vậy. Chớp mắt Hàn Yên Nhu đã lao đến, chiến mâu xé gió vụt qua, “Phốc” cái đã đâm vào cơ thể Hại Người Không Mệt.
Hại Người Không Mệt bay ra ngoài. Bấy giờ thuộc tính sức mạnh của Hàn Yên Nhu được đẩy tới max, uy lực của Hào Long Phá Quân được phát huy đến cực đỉnh. Đường Nhu đánh nhau trước nay làm gì biết nương tay? Hào Long Phá Quân vừa xong, Phục Long Tường Thiên liền nối gót, phép thuật cuộn quanh chiến mâu, hóa thành hình rồng bay vút lên, ngoạm lấy Hại Người Không Mệt đang bay ngược về sau. Ma pháp trào dâng mãnh liệt, Hại Người Không Mệt nổ tung như pháo hoa giữa trời.
“Tự dưng tớ thấy thằng này yếu đi cà.” Bánh Bao Xâm Lấn đứng bên cạnh nói.
“Là cậu đổi trang bị nên mạnh hơn chứ?” Đường Nhu nói.
“Ờ hớ, chuẩn chuẩn!” Bánh Bao ngộ ra.
Tiếp theo hai người bắt tay hợp tác, Hại Người Không Mệt bấy giờ mới biết cái gì là địa ngục. Hắn không cầu giết ai, chỉ hi vọng thoát thân được mà thôi. Nhưng hai người đổi trang bị xong, không chỉ mạnh lên một hai lần, Hại Người Không Mệt cân hai chỉ muốn quỳ tại chỗ. Còn chưa kể chuyện nãy giờ chết lên chết xuống, bay exp bay đồ đủ thứ, trống ba lỗ trang bị, thuộc tính cũng chỉ còn 69 cấp.
“Giết luôn hả?” Bánh Bao hỏi.
“Chắc không?” Đường Nhu không rõ.
“Tớ hỏi lão đại!” Bánh Bao vừa nói xong liền đứng lên gào, “Lão đại, giết luôn không?”
“Ấy...” Diệp Tu bị Bánh Bao gọi mà giật mình, hắn đang điều khiển Quân Mạc Tiếu tới điểm hồi sinh, nhưng có vẻ hai người kia xử xong hết ráo rồi?
“Anh vẫn đang đánh tiếng hỏi người ta muốn vào chiến đội không mà, mấy em đàm phán tiếp đi.” Diệp Tu nói.
“Rõ.” Bánh Bao ngồi xuống, liến thoắng, “Tên nhóc này, hiếm đó nha, chú lọt vào mắt xanh lão đại nhà anh rồi đới, lão đại hỏi chú nghĩ sao kìa?”
Nghĩ cái lồng! Hắn còn có thể nghĩ cái gì? Hại Người Không Mệt bị đuổi giết sút quần, sao mà vui được? Nhưng đánh thế nào cũng không thắng nổi, nghẹn tới nội thương luôn rồi.
“Sao không nói gì vậy? Đang nghĩ hả? Đếm tới ba đủ không nà?” Bánh Bao nói.
“...”
“Một, hai, ba...” Bánh Bao bắt đầu đếm.
“...”
“Im ắng quá vậy? Ba chưa đủ sao? Tới bao nhiêu mới chịu hả?” Bánh Bao hỏi.
“Đủ cmnr!!” Hại Người Không Mệt không nhịn nổi nữa, gào lên.
“Đủ rồi thì trả lời đi chớ!” Bánh Bao nói.
“Tao nói mày lảm nhảm đủ rồi!” Hại Người Không Mệt nói.
“Vậy nghĩ xong chưa?” Bánh Bao hỏi.
“...” Hại Người Không Mệt quỳ rồi, hắn vốn không giỏi nói chuyện, huống chi còn là đối thoại với kiểu tưng tửng như Bánh Bao, không quỳ còn biết làm sao.
“Cạn máu rồi kìa.” Đường Nhu bên cạnh nhắc.
“Nhanh nhanh, cắn thuốc nhanh!” Bánh Bao vội nhắc Hại Người Không Mệt.
“...” Hại Người Không Mệt rơi lệ đầy mặt. Để giữ mạng hắn vẫn luôn cắn thuốc liền tay, nhưng thuốc cũng có CD biết không? Bây giờ thuốc đang CD, chứ có phải hắn không muốn ăn đâu!
Đường Nhu cảm thấy Bánh Bao nói chuyện lộn xộn quá, nên tóm tắt sơ lược lại: “Chúng tôi là chiến đội mới thành lập, cậu có hứng thú tham gia không?”
“Không có hứng thú!” Hại Người Không Mệt nghiến răng nói.
“Ồ!” Đường Nhu đáp, xong ngẩng đầu bồi một nhát, tiễn Hại Người Không Mệt về nơi an nghỉ cuối cùng.
“Tôi...” Hại Người Không Mệt vừa định nói gì đó, nhân vật ngã xuống, tiếng cũng tắt, linh hồn lại bay lơ lửng lên trời. Hại Người Không Mệt im lặng, cô nàng này có cần dứt khoát vậy không!
Sau đó từ góc nhìn phía cao cao của linh hồn, Hại Người Không Mệt trông thấy Bánh Bao Xâm Lấn đến bên cạnh mình cúi cúi lụm lụm cái gì đó.