Toàn Chức Cao Thủ

Chương 670: Hoàn toàn mới mẻ



Edit: Tùm | Beta: Kha

Vừa phát hiện em BOSS hoang dã lại là cấp 70 làm Trảm Lâu Lan rất hưng phấn, nỗi đau bị Hại Người Không Mệt chôm mất ba món cũng xoa dịu đi không ít. Có thể giết thêm mấy em BOSS hoang dã nhân lúc các công hội lớn chưa có thời gian xử lý quả là sung sướng vờ lờ.

Cơ hội ngàn năm mới có một đấy. Giết BOSS hoang dã vốn là công việc chủ yếu của các công hội trực thuộc câu lạc bộ, thậm chí bảo đó là ý nghĩ họ tồn tại cũng không ngoa.

Nhanh chóng liên hệ với đại thần, đại thần tỏ ý anh đến ngay, Trảm Lâu Lan cũng yên tâm không ít. Trận chiến trong Cung Điện Bóng Đêm đã là minh chứng hùng hồn cho việc có đại thần chỉ huy có thể biến đoàn đội từ ngu như heo thành pro như thánh. Lúc đầu Trảm Lâu Lan còn sợ thực lực cá nhân chả là cái đinh gì trước thế lực quá đông và hung hãn của địch cơ mà.

Thế nhưng mừng thì mừng vậy chứ Trảm Lâu Lan cũng không khỏi lo lắng cho tương lai chiến đội nhà mình: Năng lực chỉ huy đoàn chiến của đại thần chuyên nghiệp bá đạo như thế, họ thì sao? Đấu với người ta thế nào được bây giờ?

Trảm Lâu Lan vừa may mắn vừa xui xẻo, mới tiếp xúc với cao thủ giới chuyên nghiệp đã vớ ngay đại thần đứng đầu Diệp Tu. Nhưng không may là lấy hắn ta làm đối tượng tham chiếu, sự tự tin của nhóm Trảm Lâu Lan đã vỡ be vỡ bét, thậm chí còn nhận ra thường xuyên gặp phải một số ít họa vô đơn chí. Trảm Lâu Lan có một sự kiên định với kiếp sống chuyên nghiệp của chiến đội Nghĩa Trảm, muốn gã buông tay là không thể. Nhưng gã cũng dần bỏ đi viễn tưởng xưng bá đẹp đẽ ban đầu, mà ngày càng thực tế hơn.

Lần này Diệp Tu kéo đến bốn người, không phải ba như mọi lần. Hoạt động náo nhiệt thế này, đương nhiên Trần Quả cũng có thể đi theo góp mặt, không phải cô chưa từng tham gia lần săn BOSS hoang dã cấp 70 nào, mà Trần Quả là kiểu người đi ngang qua phát hiện “Ồ mố, BOSS này, mọi người pt giết BOSS đê”, kết quả là bị BOSS giẫm lên xác khoe dáng.

BOSS hoang dã là thứ mà anh có thể pt đại một đội là thịt được chắc? No no, đoàn đội tinh anh của công hội lớn thông thạo BOSS còn chết lên chết xuống kia kìa.

Nên đúng ra là Trần Quả bị BOSS thịt, không phải thịt được BOSS. Giờ có cơ hội đương nhiên phải đến góp vui.

BOSS mới xuất hiện chính là Kiểm Lâm Duy Cơ của Thế Giới Cây.

Duy Cơ là một em BOSS rất phức tạp, kỹ năng của nó là tổ hợp nhiều hệ nghề. Vũ khí mà nó sử dụng là súng trường, các kỹ năng về bắn súng trong hệ Xạ Thủ đều có cả. Ngoài ra còn thông thạo kỹ năng đặt bẫy của đạo tặc, rừng cây là nơi lý tưởng để đặt bẫy, nên rất đáng ghét. Ngoài hai loại tấn công trên, Duy Cơ còn là… mục sư hệ Thánh Ngôn.

Một em BOSS biết hồi máu quả là điều khiến mọi người cay đắng nhất, vậy nên lúc săn Duy Cơ, ngắt kỹ năng hồi máu là điều vô cùng quan trọng.

Thực tế với các công hội lớn, tranh cướp BOSS mới là trọng điểm, còn giết BOSS thì họ có thể phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng Nghĩa Trảm Thiên Hạ thì làm quái gì có kinh nghiệm giết BOSS hoang dã? Gặp loại BOSS khó nhằn và phức tạp như Duy Cơ, Trảm Lâu Lan vẫn rất lo lắng.

Bởi đại thần đã phụ trách PVP với đám người cạnh tranh, còn gã thì chịu trách nhiệm đánh BOSS, phải giết Duy Cơ thế nào? Gã đã lên mạng tìm giới thiệu và hướng dẫn trong các nghiên cứu khai hoang rồi. Lỡ như lúc đó đại thần đánh bại hết các công hội khác, còn gã lại bị BOSS bán hành ngập mồm thì biết giấu mặt ở đâu? Đến giết BOSS cũng ỷ vào đại thần thì Trảm Lâu Lan nào có thể mặt dày đi chia đôi tài liệu với người ta.

Lo, lo vãi hàng. Trảm Lâu Lan ngẫm đi ngẫm lại, vẫn cảm thấy phải đi hỏi đại thần cho chắc.

“Chà, các ông cũng chưa giết bao giờ phải không?” Diệp Tu hỏi.

“Ừm.” Trảm Lâu Lan xấu hổ đáp.

“Để tui xem xem.” Diệp Tu nói.

“Hả?”

“Lúc giết BOSS, có mấy chỗ phải lưu ý.” Diệp Tu bắt đầu chỉ bảo.

“A ok.” Trảm Lâu Lan vội vàng lấy giấy bút, chuẩn bị ghi chép những điểm cần chú ý.

“Mọi người chú ý vị trí đứng, không đứng thành một đường thẳng, Duy Cơ dùng súng trường, lại được tăng công do là BOSS, bắn xuyên thấu là dĩ nhiên.”

“Ok.” Trảm Lâu Lan lên tiếng đáp, bút trong tay chưa hề động đậy.

“BOSS có kỹ năng đặt bẫy, hệ độc và hệ băng có phạm vi nổ lớn gây sát thương rất cao, nếu có người trúng phải tập trung buff máu ngay. Hệ băng chủ yếu là khống chế, sát thương còn chịu được, nhưng phạm vi nổ lại lớn, một người giẫm lên có thể kéo rộng phạm vi ảnh hưởng. Cho nên lúc băng nổ phải khống chế tốt hướng đi của BOSS. Nếu lúc này BOSS chợt có hành động bất thường, lại cộng thêm băng nổ khống chế hoạt động của nhiều người thì không kịp xử lý đâu. Chỗ này có một cách giải quyết là canh ngay thời điểm cục diện có vẻ ổn định, cố ý đạp lên bẫy băng kích hoạt nó, sau đó mọi người chỉ việc đứng yên tấn công là được.” Diệp Tu nói.

“Ừ, còn gì nữa?” Trảm Lâu Lan hỏi tiếp.

“Còn gì nữa à? À đúng rồi, BOSS còn biết hồi máu, phải cử người phụ trách ngắt skill.” Diệp Tu đáp.

“Còn gì nữa?” Trảm Lâu Lan vẫn tiếp tục hỏi, bút trong tay nãy giờ vẫn chả nhúc nhích tý nào, nghe xong 3 cái, gã nhận ra đó đều là những thứ mình vừa thấy trong hướng dẫn.

“Còn gì nữa á?” Diệp Tu dợm hỏi, một lát sau đáp, “Chắc là hết rồi nhể?”

“Mấy cái này có viết trong hướng dẫn hết rồi còn gì.” Trảm Lâu Lan nói.

“Ông xem hướng dẫn rồi hả? Thế còn hỏi tui làm gì?” Diệp Tu vặn lại.

Trảm Lâu Lan hộc máu, tui xem hướng dẫn rồi vẫn lo nên mới hỏi thêm ông còn gì.

“Ngoài hướng dẫn ra có gì cần chú ý nữa không, hay mẹo nào đó ấy?” Trảm Lâu Lan khiêm tốn hỏi.

Song lời đáp của đại thần vẫn mang tính chất phá game, “Làm sao tui biết, tui cũng giết bao giờ đâu.”

Trảm Lâu Lan khóc tiếng mán, đây xem như cơ hội đến miệng mà chẳng thằng nào biết cách xơi.

Nhưng nghe Trảm Lâu Lan hỏi này hỏi nọ, Diệp Tu cũng bắt được trọng điểm, “Ông sợ không giết được BOSS chứ gì?”

“Đúng thế.” Trảm Lâu Lan đáp. Quá trình giết Ám Dạ Lưu Quang Sol trong Cung Điện Bóng Đêm đã làm cả bọn một phen hú vía, chứ không cớ sao Trảm Lâu Lan lại để Hại Người Không Mệt đánh lén dễ dàng như vậy? Chính vì quá trình giết quá vật vã nên đến lúc thành công mọi người mới mừng rỡ quên trời quên đất, tạo cơ hội cho Hại Người Không Mệt ra tay.

Mà Kiểm Lâm Duy Cơ lại khó đối phó hơn Ám Dạ Lưu Quang Sol, điều này làm Trảm Lâu Lan càng thêm lo lắng.

“Thế hiện giờ có công hội nào khác phát hiện ra chưa?” Diệp Tu hỏi.

“Có, bên kia đã có thông tin trông thấy người của Việt Vân lảng vảng qua.” Trảm Lâu Lan đáp.

“Lại Việt Vân à.”

Rõ ràng là không chỉ có Diệp Tu và Trảm Lâu Lan nhân cơ hội này đá thảo ít BOSS hoang dã, các công hội thuộc câu lạc bộ nhỏ cũng nắm bắt cơ hội để vơ vét số tài nguyên khó cướp được này.

“Chính y và đồng bọn, cấp còn chưa cày lại đã đòi đú…” Trảm Lâu Lan nói. Lần trước Việt Vân thua đứt đuôi, vừa trừ tai họa ngầm vừa bị đuổi chạy rẽ đất, tổn thất khá nặng nề. Bằng ấy thời gian không đủ để luyện lại 20% kinh nghiệm đã mất. Trảm Lâu Lan biết tuy mặt ngoài thuộc tính ghi cấp 70 nhưng thực chất chỉ ở ngưỡng 69. Cho nên tuy cấp độ vẫn thế nhưng kinh nghiệm bị mất đi thì đều được mọi người quen mồm gọi là “rớt cấp”.

“Đối thủ yếu là tốt, ông còn ý kiến ý cò?” Diệp Tu nói.

“Tui lo BOSS mạnh quá ấy.” Trảm Lâu Lan đáp.

“Ý tui là nếu đối thủ yếu thì ông đi đối phó chúng, tui dẫn người đi giết BOSS?” Diệp Tu nói.

“Ặc… nhỡ lại có công hội khác đến nữa thì sao?” Trảm Lâu Lan lại hỏi. Nếu chỉ đối phó với mình Việt Vân, liều mạng với nhau thì gã còn có chút tự tin. Nhưng vì không có bản lĩnh lấy thương vong nhỏ diệt gọn đối thủ, đến lúc đó thực lực bên ta bị hao tổn nghiêm trọng, lại đụng phải một nhà khác đang hăng máu thì chọi thế quái nào đây?

“Xem ra chúng ta phải thả con săn sắt bắt con cá rô rồi.” Diệp Tu nói.

“Để chúng đánh trước á?”

“Ờ, sau đó chúng ta hốt cả người lẫn BOSS luôn.” Diệp Tu nói.

Biện pháp này khá là ác. Bởi khi đánh đến một thời điểm nhất định, bên ra tay trước thường kéo ổn thù hận của BOSS, bấy giờ mà muốn cướp thù hận như thông thường là không khả quan. Chỉ có thể xử êm bên ra tay trước hoặc đuổi đi, sau đó mới cướp được thù hận BOSS về phía mình.

Phương pháp vừa đánh đối phương cướp BOSS vừa khiến đối phương ghê tởm này thường phải có ân oán tình thù nặng lắm mới chơi ác như vậy. Dù sao cùng đều trong giới, cạnh tranh là một chuyện, nhưng đôi khi vật liệu bên mình lúc thừa lúc thiếu vẫn phải trao đổi với người ta chứ? Nếu làm căng quá cũng không hay cho sự phát triển sau này. Cho nên sự cạnh tranh giữa các công hội câu lạc bộ không giống công hội người chơi thường muốn đánh là đánh muốn giết là giết. Bất cứ hành động nào cũng phải cân đo đong đếm chừng mực.

Chúng ta không chỉ cân nhắc trong game thôi, mà còn phải lo nghĩ đến nhiều thứ khác. Hiển nhiên Trảm Lâu Lan có suy nghĩ thấu đáo về điều này, nên sau khi do dự với đề nghị của đại thần mới đáp rằng: “Chuyện này không hay lắm nhỉ?”

“Ông muốn để lại đường lui chứ gì?” Diệp Tu hỏi.

Trảm Lâu Lan vừa nghe đã biết đại thần cũng không phải không rõ mấu chốt vấn đề, thế nhưng sao còn có ý định cầm thú như vậy? Suy nghĩ mới đảo trong đầu đã vỡ nhẽ ngay: Mình đúng là ngu như heo, sự thật quá phũ cmn phàng, tiền là Nghĩa Trảm họ trả, người ta chỉ làm công xong lấy vật liệu bỏ đi, không phải gánh hận thù, đương nhiên muốn dùng cách bỉ ổi này rồi.

Vừa nghĩ đại thần có động cơ này, Trảm Lâu Lan bèn càng thêm quả quyết từ chối, cũng dứt khoát bảo: “Thì đúng, làm thế sau này mất nhiều hơn được.”

“Vậy phải xem ông làm thế nào. Theo như ông thì ta phải tuân theo quy tắc trước sau nhỉ? Cướp BOSS trong game có quy tắc này bao giờ vậy?” Diệp Tu nói.

“Thế phải làm sao?”

“Nếu biết diễn sâu, nhìn ngoài mặt sẽ không sao hết.” Diệp Tu nói.

“Nhìn ngoài mặt sẽ không sao hết?”

“Ví dụ như bây giờ chúng ta đến, thấy người ta đang giết BOSS, ta cố ý không động thủ đợi khi người ta sắp giết xong thì đột nhiên nhảy vào hốt, cái này thì không tốt thật. Nhưng nếu chúng ta trù trừ ngoài phạm vi một lúc, sau đó giả vờ như đến muộn thật, lúc đó ra tay cướp thì chả ai nói được gì.” Diệp Tu nói.

“Cái này… có khác gì nhau ư?” Trần Quả ngồi bên cạnh cũng thắc mắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.