“Can đảm lắm.” Diệp Tu tán thưởng, nhân vật ba người dàn hình tam giác, vây Hại Người Không Mệt ở giữa.
“Đúng, mày gan lắm!” Bánh Bao Xâm Lấn vứt một nắm cát sang.
“Còn tự tin quá thể, ông cảm thấy ba tụi tui bị quá tải sẽ không làm gì được ông sao?” Diệp Tu nói.
“Mày sai rồi, quá sai.” Bánh Bao hùa theo.
“Nên mới bảo, chơi game online một mình khổ lắm ai ơi.” Diệp Tu lại bảo.
“Đây là thường thức, hiểu chưa hả?” Bánh Bao tiếp tục phụ họa.
Cả hai chém gió hăng say, nhưng Hại Người Không Mệt vốn không thèm nghe, chỉ chuyển góc nhìn quan sát chỗ đứng của ba người. Hắn nghĩ mình có thể tranh thủ lúc cả hai đang lảm nhảm mà chớp thời cơ, người ta thường mất tập trung khi nói quá nhiều.
Tấn công!
Hại Người Không Mệt đột nhiên kết ấn “Thuật Độn Thổ Chém Đầu”, chuẩn bị đào đất trốn. Chiến mâu của Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên lại đâm nhanh đến, cơ thể hắn vừa mới chôn xuống đất, hai thanh chiến mâu đã đâm xuyên từ đất, đào Hại Người Không Mệt lên ném xuống.
“Chạy hả mày!” Bánh Bao giận dữ, quất một cục gạch qua.
Hại Người Không Mệt choáng váng...
“Gần đây bận hôi của hả?” Diệp Tu hỏi.
“... ” Hại Người Không Mệt im thin thít.
“Thu hoạch sao?” Diệp Tu lại hỏi.
“... ” Vẫn không thèm đáp.
“Bữa trước chưa nói xong thì ông đã đứt gánh giữa chừng… Mấy ngày nay có suy nghĩ kỹ chưa, có muốn cùng tụi tui lập chiến đội không?” Diệp Tu hỏi.
“... ” Hại Người Không Mệt vẫn chẳng nói câu nào.
“Hỏi mày đó.” Tập Kích Gạch của Bánh Bao vừa CD xong, lại vứt tiếp một cục.
“Off rồi à?” Diệp Tu lẩm bẩm, Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu vung lên gõ thêm cái nữa, Hại Người Không Mệt không hề có bất kỳ thao tác gì đã ngã cạp đất.
“Ài.” Diệp Tu thở dài, “Có can đảm mà thiếu kiên nhẫn, chưa gì đã từ bỏ rồi.” Quân Mạc Tiếu bắt đầu tấn công Hại Người Không Mệt đang nằm sõng soài trên đất
Thật ra Hại Người Không Mệt chỉ không thao tác mà thôi, hắn vẫn ngồi đấy, nghe câu đánh giá của Diệp Tu mà buồn bực vô cùng. Không đánh lại thì còn cách nào nữa, vậy mà dám nói mình thiếu kiên nhẫn. Chính mình còn thường xuyên nằm ở hóc bà tó chờ đợi thời cơ hôi của tốt nhất, kiềm chế kích động trong từng giây, thiếu kiên nhẫn cái quần ấy!
Hại Người Không Mệt buông xuôi tất cả nhanh chóng bị cả ba đập chết, từ đầu tới cuối chưa nói một câu. Sau khi về điểm hồi sinh, hắn quyết định logout đổi clone đi nhặt mót, nhưng trong lòng vẫn còn ghim đấy. Hắn cứ ngỡ lần này có thể báo thù rửa hận, ai dè lại bị ba đứa kia bao vây đút hành, ngoài ghim ra thì biết làm gì khác.
“Cái tên này...” Diệp Tu cũng bó tay, Hại Người Không Mệt khó thương lượng thật đấy.
“Thì cậu cứ bàn bạc với nó, chứ lần nào gặp cũng tiễn người ta về chầu trời hết.” Trần Quả nói.
“Cũng chả biết nó off chưa nữa. Lỡ mà off rồi, mình không đánh chết lát hồi nhân vật biến mất, nó mà biết được thế nào cũng sỉ nhục tụi mình ngu ngốc. Không thể để nó đắc ý.” Diệp Tu nói.
“Vậy phải làm gì?” Trần Quả hỏi.
“Cứ vờn nhau với nó đã.” Diệp Tu nói, quyết tâm kháng chiến trường kỳ. Hại Người Không Mệt không giống người chơi thường. Giới chuyên nghiệp không có tý hấp dẫn với hắn, đầu óc hắn lại không đơn giản bay cao bay xa như Bánh Bao, muốn lôi kéo thật sự rất khó. Bằng không sao các công hội khác lại thất bại cơ chứ? Kỹ thuật của Hại Người Không Mệt lại cực kỳ nổi trội, không như Tay Nhỏ Lạnh Giá, cần ánh mắt cao minh của Diệp Tu mới phát hiện được. Tất cả công hội sẽ lôi kéo một nhân tài như thế, không những lôi kéo bình thường, mà còn tiến cử thẳng cho chiến đội. Nhưng hắn vẫn một mình lang thang như cũ, chứng tỏ những thủ đoạn mời chào của các công hội đều vô dụng với hắn, tên này quả thật rất khó chơi.
Ba người tiếp tục nhặt mót, càn quét ngang dọc đoàn đội tinh anh của Lam Vũ. Trang bị tuôn ra ở đây chồng chất như núi, dần thu hút nhiều kẻ nhặt mót đến. Trái ngược với bọn bụng đói ăn quàng này, bọn Diệp Tu chỉ chú ý nhặt hàng ngon, phớt lờ đống trang bị thường.
Nhặt lấy nhặt để, Quân Mạc Tiếu đột nhiên dừng lại, Diệp Tu chỉnh góc nhìn ngó đăm đăm về phía trước.
Giữa chiến trường căng thẳng bên kia, một thích khách nhanh nhẹn di chuyển, vừa tránh né công kích vừa lựa chọn trang bị. Đúng, là lựa chọn, tên kia rõ ràng cũng như bọn Diệp Tu, hôi của mà còn kén cá chọn canh, không thèm đếm xỉa những món hàng cùi.
Vị trí hắn hành nghề cũng cực kỳ liều lĩnh, hiếm kẻ nhặt mót bình thường nào dám xông pha chiến trường đẫm máu. Dù liều mạng cũng phải có chừng mực chứ? Xông vào chỗ đấy chẳng khác gì chịu chết cả.
Thích khách kia mặc sức chạy rông, nhanh chóng lướt qua khu vực này, giữa chừng còn cúi người mấy lần, thu hoạch phỏng chừng rất thành công.
“Phải nó không ta?” Diệp Tu ngẫm nghĩ. Clone của Hại Người Không Mệt chắc chắn đang ở đây, cá 100% luôn. Nếu không hắn sẽ không biết được hành tung của họ. Việc chạm trán ở đây cũng có thể xảy ra, hơn nữa biểu hiện của tên kia khá bắt mắt, dù không phải Hại Người Không Mệt cũng là một siêu cao thủ.
Diệp Tu ngẫm nghĩ, Quân Mạc Tiếu đã sáp lại gần. Thích khách kia vừa chen khỏi đám đông, thì bắt gặp Quân Mạc Tiếu đang chạy về phía mình, bước chân đột nhiên tạm dừng.
Chi tiết này tránh sao khỏi ánh mắt cú vọ của Diệp Tu, nhất thời sáng tỏ tên này có lẽ là clone của Hại Người Không Mệt, sau khi tập kích thất bại, hắn ta lập tức đổi clone đi hôi của tiếp.
“Bánh Bao, Tiểu Đường” Diệp Tu hô to, Quân Mạc Tiếu đã chạy băng băng tới.
Cả hai đang vui vẻ hôi của, nghe Diệp Tu gọi bèn chuyển góc nhìn, lập tức ngó thấy Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đang xông về hướng nào đấy, ở đó có một thích khách tên Mạc Bạch đang chổng mông chuồn mất.
Đường Nhu thoáng chốc ngờ ngợ, Bánh Bao cái hiểu cái không, nhưng nhân vật vẫn đi theo sau Hàn Yên Nhu.
Đang trong cơn bạo động, chuyện đuổi người rất khó khăn. Diệp Tu cũng không ra tay ngay, tiếp cận trước mới tính sau. Mà trang bị của thích khách này lại kém xa ninja của Hại Người Không Mệt, tốc độ di chuyển cũng không quá nhanh. Chẳng qua nhờ vào hoàn cảnh lúc này mới cù nhây được đến giờ.
Hại Người Không Mệt hiểu rõ điều này, nên ban đầu đã lượn ra lượn vào khắp chiến trường, không hề thoát khỏi cuộc chiến. Cứ như Diệp Tu nói hắn thiếu kiên nhẫn, hắn lại quyết tâm thể hiện sự kiên nhẫn của mình. Mà lượn kiểu này rất khó cắt đuôi, nên chỉ đành coi người phía sau dí hoài không kịp có mất kiên nhẫn hay không.
Coi thử đứa nào kiên nhẫn hơn.
Hại Người Không Mệt đang nghĩ vậy, một đường kiếm bất thình lình lao đến.
Ngộ thương giữa cơn bạo động không phải điều xa lạ, may mà Hại Người Không Mệt chơi thích khách cũng pro, lập tức nhảy hai lần giữa không trung, nhẹ nhàng lướt qua đường kiếm. Đó chính là độc chiêu Nhảy Bật Không Trung của thích khách.
Hội nhặt mót đều là những kẻ không liên quan gì với chiến sự, tuy khiến người phát hờn, nhưng sẽ chẳng ai rảnh rỗi tấn công họ trong tình cảnh chiến đấu căng thẳng. Thường thì gặp là đánh chơi, còn không gặp thì thôi, hiếm có người nào liều mạng bám dính lấy họ không tha.
Vậy nên Hại Người Không Mệt cũng không quan tâm lắm, tránh xong chuẩn bị chạy tiếp. Ngờ đâu chưa kịp đáp xuống đất, một đường kiếm khác lại đến, đối phương đánh hụt bèn đánh tiếp.
Đổi sang ngày thường, Hại Người Không Mệt sẽ không sợ, nhưng người bám đuôi hắn lại là ba kẻ rất đáng sợ, chỉ cần chậm trễ một giây sẽ càng thêm nguy hiểm.
Hại Người Không Mệt quyết định không né, ăn luôn một nhát, rồi đâm kiếm cả hai tay ra đáp trả, định thừa cơ đối phương bị ép lui mà tranh thủ chuồn mất.
Ai ngờ hắn và đối phương lại ý tưởng lớn đụng nhau, người nọ không né công kích của hắn, cũng liều lĩnh đọ máu tiếp tục công kích, quyết bám dính lấy hắn.
Hại Người Không Mệt bực bội, hắn không rảnh so đấu cùng người ta, hơn nữa kỹ thuật của tên nọ còn quá giỏi, không dễ dàng tránh thoát, lại thêm chiêu liều mạng xấu xa này nữa.
Chỉ thoáng chậm trễ, Quân Mạc Tiếu đã lao đến trước mặt. Hại Người Không Mệt còn chưa tránh khỏi kẻ phiền phức trước mặt kia kìa!
“Cảm ơn nha, ông cứ làm việc của mình tiếp đi.” Diệp Tu cảm ơn cậu kiếm khách đã giúp đỡ, nhận lấy thích khách của Hại Người Không Mệt.
“Thằng này làm gì đắc tội ông?” Lam Hà thuận miệng hỏi.
“Ha ha, dám tranh việc làm ăn với tui.” Diệp Tu vừa cười vừa vờn nhau với thích khách của Hại Người Không Mệt. Hiện tại, người chiếm ưu thế về mặt trang bị lại trở thành Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, ai thắng ai bại khỏi bàn nữa. Không cần Đường Nhu và Bánh Bao hỗ trợ, thích khách nọ đã bị chặn cứng. Lúc hai người đến nơi, cuộc chiến cũng đã kết thúc. Bị quấy rầy bất ngờ như vậy chỉ là một trường hợp hiếm thấy trong những cuộc loạn lạc mà thôi.
“Đổi clone có tác dụng chắc?” Diệp Tu cười, hắn có thể chắc chắn tên này chính là Hại Người Không Mệt. Chứ khi không lại chạy làm gì? Dù gặp phải oan gia, đồng đạo nhặt mót không đến mức gặp nhau đã vội vàng bỏ trốn.
“Thôi đừng nhặt mót nữa, tham gia giải đấu chuyên nghiệp với tui đê.” Diệp Tu cười bảo.
“Bớt xàm lông đi.” Lần này Hại Người Không Mệt không rời khỏi, nghiến răng đáp, thích khách xoay người liều lĩnh xông lên, ra chiêu Một Đòn Liều Mạng.
Liều mạng bị hụt, chuyện lại đâu vào đấy, bị Quân Mạc Tiếu thoải mái quất ngã “ầm”, đồ vật ào ạt rơi xuống cứ như BOSS vừa hy sinh.
“Nhặt được nhiều đấy.” Diệp Tu tán thưởng, hệt như lúc đánh xong BOSS, nhặt lấy nhặt để đống đồ rơi ra từ Hại Người Không Mệt. Trang bị trên người Hại Người Không Mệt chả đáng để mắt, nhưng hắn ta lại là kẻ nhặt mót, túi đồ dày lắm. Những món đồ tuôn ra lần này đều là hàng tuyển mà Hại Người Không Mệt cố gắng thu thập, giờ lại bị Diệp Tu cướp sạch trong một nốt nhạc.
Giữa cơn loạn lạc, Lam Hà đứng cạnh cũng không nghe rõ hai người nói gì. Chỉ thấy sau khi Quân Mạc Tiếu xử con người ta xong thì quơ luôn đồ rơi vãi của người ta.
Đù má… Quả nhiên là đồng đạo tranh việc làm ăn của nhau à? Cạnh tranh giữa những kẻ nhặt mót cũng tàn khốc thật đấy …