Ngụy Sâm còn đang đứng ngoài nghĩ ngợi nhiều điều, cửa phòng huấn luyện bất chợt mở ra. Tiêu Thời Khâm nhanh chóng bước ra, Diệp Tu phía sau còn vừa tiễn vừa mời mọc: “Sao gấp thế? Chơi một lúc nữa đi?”
“Không không.” Tiêu Thời Khâm vội vàng từ chối. “Phải mau về, chiến đội còn nhiều chuyện, ra ngoài lâu quá cũng không tốt.”
“Nghỉ hết rồi thì còn bận chuyện gì nữa?” Ngụy Sâm lập tức lại gần. “Chơi thêm lát nữa đi.”
Vẻ mặt Tiêu Thời Khâm như ăn phải khổ qua: “Không phải tôi vừa mới tới sao, còn nhiều chuyện không hiểu lắm.”
“Thế hả?” Diệp Tu bật cười.
Tiêu Thời Khâm phiền muộn. Nếu đúng với mục đích ban đầu, được người ta khách khí mời ở lại đúng là chuyện cầu còn không được, cứ thuận theo mà ở lại quan sát thu thập thêm tin tức có phải tốt không? Giờ thì sao? Lúc người ta làm như vậy thật, hắn lại đau khổ chạy mất dép. Nhất là cái điệu cười “Thế hả” của Diệp Tu cứ như nhìn thấu hắn vậy. Đối phương nhất định đã đoán ra mưu đồ của hắn, nhưng dù không ai ngã bài thì mọi người cũng đâu thể giả vờ mãi được đúng không?
Thành ra giờ Tiêu Thời Khâm giả nữa giả mãi giả đến mức sắp hộc máu, muốn rời đi thật nhanh. Không đi mau thì lát nữa lại phải đánh BOSS, mình nên đánh hay không?
Đang nói tới đây, tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên trong túi áo Tiêu Thời Khâm. Tiêu Thời Khâm nhảy dựng, nhanh tay bắt điện thoại, quay sang tỏ vẻ mình phải ra ngoài nghe máy cùng Diệp Tu và Ngụy Sâm, nói cũng ít, chào cũng qua loa, hớt ha hớt hải chạy đi, miệng luôn mồm “Alô Alô Alô” với điện thoại.
“Có bận không?” Đầu dây bên kia hỏi.
Lúc này Tiêu Thời Khâm đã chạy tới cầu thang, quen miệng hỏi lại: “Ai đấy?”
“Tôi, Trương Tân Kiệt.”
Bùm bùm phằng phằng đoàng đoàng…
Điện thoại Tiêu Thời Khâm rơi từ đầu cầu thang xuống, lăn mấy đường cong tuyệt đẹp rồi tiếp đất. Cầu thang tiệm net Hưng Hân làm bằng gỗ thường, điện thoại rơi như thiên thạch hạ phàm, bay đến bậc cuối với tốc độ ánh sáng, nắp sau với pin anh em lìa xa.
Chờ Tiêu Thời Khâm nhặt xong đủ bộ phận, cuộc gọi đã kết thúc. Trương Tân Kiệt gọi làm gì? Dĩ nhiên gọi hỏi hắn sao lại làm công cho Diệp Thu. Đáng lẽ hai người tham gia vòng khiêu chiến phải là đối thủ của nhau chứ?
Tiêu Thời Khâm xoắn xuýt, chuyện này thật khó giải thích, chẳng lẽ bảo mình vác cái mặt mo tới phòng huấn luyện của người ta thăm dò thông tin?
Tiêu Thời Khâm chần chừ mãi mới lắp xong điện thoại, nhìn mấy vết nứt chạy trên màn hình mà xót xa. Thử khởi động, may mà còn sống, vẫn hiện màn hình. Điện thoại vừa load xong lại có cuộc gọi tới, tên hiển thị là Trương Tân Kiệt.
“Alô.” Tiêu Thời Khâm nhận điện thoại, ra khỏi tiệm net.
“Có chuyện gì?”
“Điện thoại rơi.” Tiêu Thời Khâm biết “chuyện gì” là chuyện này.
“Cậu chỉ huy Chiêu Hoa và Hạ Vũ?” Điều gì tới vẫn sẽ tới.
“Là tôi.” Tiêu Thời Khâm nói.
“Tại sao cậu lại chạy sang chỗ họ?” Quả nhiên, Trương Tân Kiệt rất quan ngại lập trường của Tiêu Thời Khâm.
“E hèm, không phải sắp vòng khiêu chiến sao? Tôi sang thăm dò thực giả chút ấy mà.” Cuối cùng, Tiêu Thời Khâm vẫn lựa chọn nói thật.
“Ồ? Phía anh ta thế nào?” Trương Tân Kiệt hỏi.
“Đa số là người mới.” Tiêu Thời Khâm nói. Hắn chưa từng quên mục đích ban đầu của mình, lúc chỉ huy cũng chú ý được không ít thông tin. Đường Nhu và Bánh Bao chơi Vinh Quang khá thạo, trong mắt game thủ online, hai người này được đánh giá là cao thủ, tuyệt đối không thể là người mới.
Hơn nữa người chơi nào cũng chơi hơn nửa năm rồi, còn gà mờ gì nữa? Game online mà có mở đầu khó quá cũng khó trụ nổi trên thị trường.
Nhưng Tiêu Thời Khâm lại dựa vào trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp để đánh giá họ. Đối với dân chuyên, thời gian chơi Vinh Quang mới được bảy tháng thật sự hơi ngắn. Tiêu Thời Khâm nhanh chóng phát hiện, họ còn chưa quen thuộc nhiều mặt của Vinh Quang, không cần biết thao tác cao siêu tới đâu, thì đây cũng là chuyện hơi đáng sợ trong giới chuyên nghiệp.
Còn cậu bé Kiều Nhất Phàm được Đào Hiên bất chợt coi trọng kia, Tiêu Thời Khâm nhìn đi nhìn lại, chỉ cảm thấy trận quỷ không tệ, chứ chưa tới mức cần phải kiêng dè. Lẽ nào do đấu với người chơi thường nên chưa tung hết trăm phần trăm thực lực?
Tiêu Thời Khâm chú ý kĩ từng thành viên của Hưng Hân và rút ra được kết luận như vậy. Hắn dễ dàng nhìn ra cách chiến đấu của Đường Nhu và Bánh Bao, nhưng đoán mãi vẫn không dám chắc về Kiều Nhất Phàm. Trương Tân Kiệt nghe Tiêu Thời Khâm nói đa phần là người mới, thì thuận miệng đáp lại: “Người mới không dễ đoán.”
“Ừ.” Tiêu Thời Khâm đồng ý. Hắn rời phòng huấn luyện Hưng Hân cũng vì thế. Nếu còn có thể nắm thêm thông tin, hắn sẽ không ngại giúp họ cướp BOSS tiếp. Cướp một lần là cướp, cướp hai lần cũng là cướp, cướp một hai con BOSS hoang dã thì Gia Thế sụp được sao? Tiêu Thời Khâm còn lâu mới tin.
Có điều sau khi nhìn thấy biểu hiện của ba người kia, hắn cảm thấy không cần ở lại nữa.
Trương Tân Kiệt bảo người mới khó đoán, Tiêu Thời Khâm hiểu. Hơn nữa, Đường Nhu và Bánh Bao tuyệt đối là kiểu người mới khó nắm bắt nhất. Vì cả hai không chỉ là người mới của giới chuyên nghiệp, mà còn là ma mới Vinh Quang, đồng nghĩa với việc sẽ còn tiến bộ rất nhiều. Mỗi người có tính cách và thiên phú khác nhau, không ai biết được sau này họ sẽ tiến bộ tới mức nào. Mà việc tìm hiểu ma mới trước thường rất vô dụng, ta cần tốn nhiều thời gian quan sát đối phương trưởng thành hơn. Còn Kiều Nhất Phàm lại có nền tảng Vinh Quang khá vững, không hổ là người xuất thân từ chiến đội quán quân Vi Thảo. Trình độ của cậu cũng chứng tỏ cậu còn có thể tiến bộ rất nhiều, hoặc do đánh với người chơi thường nên giết gà không cần dao mổ trâu? Nói chung, dù Tiêu Thời Khâm có ở lại cũng không nhìn thêm được gì.
“Có điều, xem ra Diệp Thu làm rất tốt, khiến cậu kiêng dè tới mức tự mình đi thăm dò.” Trương Tân Kiệt nói.
“Cẩn thận một chút cũng không phải chuyện xấu, dù sao người đó còn là Diệp Thu.” Tiêu Thời Khâm đáp.
“Đúng.” Trương Tân Kiệt tán đồng, sau đó hai người tán dóc qua quýt mấy câu rồi cúp máy. Trương Tân Kiệt gọi điện chỉ để giải quyết nghi vấn trong lòng về việc Tiêu Thời Khâm giúp đỡ Diệp Thu. Giờ biết được là do tiện đường bị sai vặt, hắn cảm thấy dễ thở hơn hẳn. Nếu hai bậc thầy chiến thuật hợp tác chơi hắn, Trương Tân Kiệt sẽ phải lên kế hoạch lần nữa.
Cả hai biết được chuyện mình cần, bèn kết thúc cuộc gọi. Trong phòng huấn luyện Hưng Hân không khí căng thẳng, Ngụy Sâm lại chẳng thấy đâu.
“Cậu nghĩ có thành công không?” Trần Quả chơi game mà không yên lòng, mắt nhìn chằm chằm màn hình, cô bất thình lình hỏi Diệp Tu.
“Về mặt lý thuyết thì không thể nào thất bại được.” Diệp Tu nói.
“Lỡ thất bại thì sao?”
“Tìm ra nguyên nhân, sửa lại.” Diệp Tu đáp.
“Ha ha.” Bánh Bao cười lớn. “Chuyện này con nít còn biết mà cũng hỏi à chị hai!?”
Trần Quả tức cũng không làm được gì. Biết sai thì sửa đúng là đạo lí mà ngay cả con nít cũng hiểu.
Một lát sau, Trần Quả đứng ngồi không yên, mở cửa phòng huấn luyện nhìn xung quanh, lúc trở về còn than ngắn thở dài: “Sao còn chưa xong?”
Cuối cùng, hòng tránh quấy rầy Ngụy Sâm trong lúc căng thẳng nhất, mọi người đặc cách cho gã một phòng riêng để an tĩnh làm việc. Những người còn lại thì tụ tập trong phòng huấn luyện, cảnh tượng này cứ như cả gia đình đang chờ ngoài phòng đẻ.
Không biết bao lâu, cửa phòng huấn luyện chợt bị người đẩy ra.
Ngụy Sâm miệng ngậm thuốc, mặt đắc ý, niềm vui khi thành công hiện rõ mồn một, cứ thế đi vào.
Trần Quả là người lo lắng nhất, lúc này đột nhiên hoảng hốt. Vì cô bồn chồn nhất nên cũng nghĩ nhiều nhất. Cô cứ cho rằng với tính cách vô sỉ của Ngụy Sâm, thì dù thành công cũng sẽ giả vờ thất bại, tỏ vẻ buồn bực chơi xỏ mọi người. Ngờ đâu gã đi vào mà mặt mũi tươi rói, đắc ý tới gợi đòn, nhưng Trần Quả không để bụng chuyện này.
“Hừ, còn phải nói?” Ngụy Sâm khinh thường, cứ như mới hoàn thành chuyện dễ như trở bàn tay, coi rẻ bao người căng thẳng ngồi đây, hoàn toàn quên béng bản thân mình mới là người xoắn xuýt nhất trước khi thành công.
Vô sỉ tới mức này! Trần Quả căm phẫn nghĩ. Sau đó chỉ thấy Ngụy Sâm vênh váo đi vào phòng, khói thuốc lá nghi ngút, Trần Quả nhịn không nói gì cả. Sau đó chỉ thấy tên này vung tay như một ông hoàng, thẻ tài khoản thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận bị ném lên bàn.
“Tự nhìn đê.” Ngụy Sâm vênh váo.
Trần Quả tiếp tục nhịn, im lặng cầm thẻ lên, quẹt thẻ đăng nhập, Diệp Tu cũng qua hóng.
Nhân vật vẫn còn trong đấu trường, chả biết tên này có đi bắt nạt người chơi thường khi vừa tăng cấp thành công không. Trần Quả liếc xéo Ngụy Sâm đầy khinh thường, mở trang bị nhân vật ra, click vào vũ khí.
Bàn Tay Tử Vong, cấp 70.
Khối lượng 3kg, độ bền 30, tốc độ tấn công 2.
Tấn công vật lý 650, tấn công pháp thuật 899.
Trí lực +66.
Cường hóa thuộc tính “Hắc ám” +20
Kháng thuộc tính “Hắc ám” +30
Tỉ lệ bạo kích pháp thuật +14%
Tốc độ đọc phép +14
Phạm vi thi triển pháp thuật +1
Cấp bậc kỹ năng “Cánh Cửa Tử Vong” +1
Tất cả thuộc tính đều tăng lên, thành công tới không thể thành công hơn. Lại còn thêm thuộc tính cấp bậc kĩ năng +1, đây là thuộc tính sẽ xuất hiện cuối cùng của mọi vũ khí bạc sau quá trình nghiên cứu cách ép kỹ năng vào vũ khí.
“Cánh Cửa Tử Vong? Thường thế!” Diệp Tu nhận xét. Cánh Cửa Tử Vong là đại chiêu mạnh nhất của thuật sĩ, một cơ hội nâng cấp kỹ năng quý giá dùng cho đại chiêu mạnh nhất, hiển nhiên là phương pháp phổ biến nhất.