Toàn Chức Cao Thủ

Chương 767: Tề tựu (1)



Edit: Hwan | Beta: Vẹt

Diệp Tu đơn giản hóa vấn đề trước mắt cho La Tập thấy. Làm nghiên cứu sinh của trường đại học nổi tiếng, khả năng tư duy của La Tập là chuyện không thể nghi ngờ. La Tập gật đầu, thao tác theo đề nghị của Diệp Tu, kết quả lại không được như mọi người mong muốn.

La Tập nhăn nhó, quay đầu nói với Diệp Tu: “Em luôn thao tác theo bản năng, bây giờ cố gắng khống chế không làm theo, cảm giác quả thật rất khó.”

“Thực hành nhiều rồi sẽ quen thôi.” Diệp Tu cổ vũ cậu kiên trì. Hắn cũng biết điều này hơi khó đối với La Tập, bởi vì đây không phải do thói quen thao tác, mà đó là tính cách bẩm sinh của La Tập. Những bản hướng dẫn tỉ mỉ từng chi tiết vụn vặt trước kia cậu viết, đều nhờ tính cách này mới có thể kiên trì hoàn thành. Cậu muốn hoàn thành từng bước một cách hoàn mỹ, không chút sai phạm. Diệp Tu cũng không biết đây có phải là tính cách chung của những nghiên cứu sinh hay không, tóm lại dùng thói quen như thế để điều khiển nhân vật trong game thì hơi khó khăn, nhất là khi trình độ không đủ để khống chế thao tác.

La Tập dưới sự chỉ đạo của Diệp Tu tiếp tục làm đi làm lại, Diệp Tu nhìn một lúc, cũng không nhìn thấy tiến bộ chỗ nào. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Diệp Tu không thể đưa ra đề nghị nào hữu ích. Nếu muốn thay đổi tình cảnh bây giờ, La Tập phải kiềm chế thói quen của mình, hoặc trình độ thao tác phải tăng vượt bật, thì mới có thể thực hiện hoàn mỹ như cậu mong muốn. Dù sao đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều. So ra thì, thay đổi thói quen ít nhất có thể phát huy được trình độ ngay, do đó, Diệp Tu mới bắt cậu sửa thói quen đó.

La Tập rất có nghị lực, sau khi nghe Diệp Tu hướng dẫn, cậu bắt đầu cố gắng thích ứng, cũng quên luôn cơn mệt mỏi do đi một chặng đường dài. Hôm nay cả bọn dậy khá sớm, những người khác còn chưa đến, trong game không có chuyện gì, Diệp Tu bèn ở cạnh Muội Quang chỉ dẫn vài câu.

Buổi chiều như mọi ngày, cửa phòng huấn luyện bị đẩy ra. Ngụy Sâm ngậm điếu thuốc xuất hiện, trông hệt như đại ca dẫn dắt đám đàn em, phía sau lần lượt là Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm. Mạc Phàm mất một lúc mới lặng lẽ bước vào sau.

La Tập đang khổ luyện, nghe thấy có người đến, vội vàng rời máy đứng dậy. Mấy người vừa vào cũng chú ý tới cậu.

“Đây là La Tập, cũng chính là Muội Quang.” Diệp Tu giới thiệu sơ, đang chuẩn bị giới thiệu bọn Ngụy Sâm thì Bánh Bao đã cười lớn đi tới: “Há há há, thật không ngờ cậu thật sự đến đây, xem ra anh đây không nhìn lầm người, tất cả là nhờ anh đấy nhá.”

Bốn người bước vào, La Tập không cần giới thiệu cũng biết Bánh Bao là ai. Ngụy Sâm hơi già, Mạc Phàm lạnh nhạt cũng không hợp. Kiều Nhất Phàm thì thành thật hiền hậu, không thể nào loi nhoi như tên Bánh Bao kia được. Quả nhiên sau khi loại trừ, lời y như đồn, đây chính là Bánh Bao luôn lóc chóc trong game. Nào ngờ La Tập chưa kịp phòng bị, Bánh Bao đã nhào qua nhiệt tình tiếp đón.

“E hèm, đây là Bánh Bao, hai đứa thân nhau lắm phải không?” Diệp Tu cười nói.

“Đương nhiên, trước giờ em luôn chăm sóc giúp đỡ Muội Quang mà.” Bánh Bao đứng bên cạnh La Tập, nắm lấy bả vai cậu lắc lư. La Tập không cao, thấp hơn Bánh Bao nửa cái đầu, nhưng cơ thể cậu ta không hề gầy yếu, bị Bánh Bao lắc lư như thế nhất thời có cảm giác “chân yếu tay mềm”.

La Tập muốn mở miệng nói chuyện, nhưng trước mặt Bánh Bao lại không kiếm được cơ hội lên tiếng.

Tiếp theo Diệp Tu giới thiệu những người khác cho La Tập, đây là Ngụy Sâm, kia là Kiều Nhất Phàm. Tất cả đều từng quen biết với cậu ở khu 10 hoặc trong group chat, chẳng xa lạ mấy. Chỉ có Mạc Phàm, Diệp Tu biết La Tập còn chưa biết người này, nhấn mạnh: “Đây là Mạc Phàm, vừa mới gia nhập.”

“Chưa đâu.” Mạc Phàm lạnh lùng nói.

“Ừ, chưa đâu, cậu ta đến khảo sát đội ngũ của tụi mình đó.” Diệp Tu nói.

“Khảo sát hả? Quả nhiên là cao nhân!” Ánh mắt của La Tập đầy ngưỡng mộ.

“Ha ha, cao nhân cái quần, nói cho mà nghe, lần trước thằng đó bị anh ném gạch cho sml, còn bị bọn anh giết cả tháng, không biết ăn bao nhiêu gạch rồi…..” Bánh Bao lải nhải với La Tập. La Tập biết Bánh Bao hay loi nhoi, nhưng chưa bao giờ nói dóc, tên này chỉ lý giải mọi chuyện khác với mọi người mà thôi. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

La Tập khó hiểu ngó sang, cái tên lạnh lùng vừa nãy còn mặt không cảm xúc khi được giới thiệu, nghe Bánh Bao chém gió xong cũng phải nhướn mày.

“Được rồi, Bánh Bao, em dẫn Muội Quang kiếm chỗ ngồi đi.” Diệp Tu ngắt màn lải nhải của Bánh Bao.

“Không cần đâu, tự em ngồi được rồi.” La Tập bối rối thoát khỏi bàn tay phải thể hiện huynh đệ thân thiết của Bánh Bao trên vai, nhanh như chớp trở về vị trí cũ. Nhưng hai chỗ bên cạnh vốn không có người, ngay giây tiếp theo Bánh Bao liền đặt mông ngồi xuống kế bên, nói như đúng rồi: “Thôi, hôm nay anh sẽ cố hết sức hướng dẫn chú em.”

La Tập buồn bực, muốn đổi chỗ cũng không được, cậu cũng không phải người thích làm lớn chuyện, đành tập trung vào game, chuyên tâm lặp lại thao tác mà Diệp Tu yêu cầu.

“Không đúng, sao mà cùi bắp vậy, thả chó của cậu chặn lại đi.” Bánh Bao kêu lên.

Chó….

La Tập cạn lời. Đó là Hỏa Tinh Linh của triệu hồi sư, lúc tấn công được ngọn lửa bao quanh, dáng vẻ hơi giống đầu chó, kết quả lại bị Bánh Bao gọi là chó.

“Bên kia kìa.”

“Bên này, bên này.”

Bánh Bao không ngừng chỉ lên màn hình, thường xuyên che luôn tầm nhìn của La Tập, chỉ một lúc mà trên màn hình in đầy dấu vân tay.

“Im dùm cái đi.” La Tập cáu gắt, thật ra hôm nay vừa tới chỗ mới, gặp được bạn mới, La Tập không muốn thất lễ như vậy, nhưng cậu thật sự không nhịn được nữa. Cậu thừa nhận đôi khi Bánh Bao hét to cũng đúng, nhưng vấn đề là chuyện giơ tay chỉ trỏ không giúp đỡ được gì chỉ toàn thêm phiền thôi.

“Dám lên mặt với cán bộ, chán sống rồi hả?” Bánh Bao quơ nắm đấm lên, thường La Tập không sợ cái trò hò hét trong game này, nhưng giờ nhìn người thật, chẳng lẽ thằng chả muốn PK người thật?

“Bánh Bao đừng ồn nữa, về vị trí của em đi.”

Cuối cùng La Tập được Diệp Tu giải cứu, Bánh Bao bị Diệp Tu gọi về vị trí, La Tập liền thở phào nhẹ nhõm. Gọi Bánh Bao xong, Diệp Tu cũng thuận tiện lại xem tình hình của La Tập, nhìn cậu vẫn đang cố gắng luyện tập, cổ vũ vài câu rồi quay về chỗ của mình.

“Hiện giờ mọi người đã tụ tập đầy đủ, có lẽ chúng ta nên dọn dẹp bên kia, về sau ăn ở huấn luyện ở đó luôn cho tiện.” Trần Quả thấy Diệp Tu trở về vị trí, nóng lòng bàn bạc với hắn. Phòng huấn luyện trong tiệm net chuẩn bị còn chưa sử dụng được bao lâu, bỏ ngay thì tiếc quá. Nhưng Trần Quả luôn canh cánh chuyện Gia Thế và Tiêu Thời Khâm cứ thay ca đến cửa.

Dù sao tiệm net vẫn là nơi mở cửa làm ăn, không thể giữ bí mật. Nếu thành chiến đội chuyên nghiệp, chiến thuật và việc tập huấn phải được bảo mật, tránh bị rò rỉ tin tức.

“Vậy ở đây thì sao?” Diệp Tu hỏi

“Bên này… Bình thường có câu lạc bộ nào có hai phòng huấn luyện không?” Trần Quả hỏi.

Diệp Tu cười đáp: “Tuyển thủ chiến đội chỉ cần một phòng thôi. Còn những phòng khác sẽ dùng làm trại huấn luyện, chúng ta chưa cần thứ này đâu nhỉ?”

Trần Quả vừa nghe đã hiểu. Không thắng được vòng khiêu chiến cũng chưa được xem như chiến đội chuyên nghiệp chính thức. Hơn nữa cho dù có ngày Hưng Hân trở thành chiến đội chuyên nghiệp, câu lạc bộ chuyên nghiệp, có nhiều thứ cũng không phải trong thời gian ngắn là hoàn thành được, trại huấn luyện càng là thứ xa vời.

“Chị thấy nếu cứ ở bên này, chờ đến ngày chúng ta chính thức thi đấu, đột nhiên có người xông vào quấy rầy thì sao?” Trần Quả nói. Cô cũng biết nhiều trường hợp trong vòng đấu khiêu chiến. Giai đoạn các đội đấu đá loại nhau ban đầu, mọi người sẽ thi đấu trực tiếp trên mạng, sau đó Liên minh sẽ tập hợp các đội còn trụ lại tổ chức đấu trực diện. Cho nên trong thời gian dài, chỗ thi đấu phải tự mình lo liệu. Hơn nữa thời gian còn do Liên minh quy định, mọi người phải nhất trí với nhau. Nếu có đối thủ nào chơi bẩn mò đến quấy rầy sẽ vô cùng phiền phức. Mà rõ ràng một nơi kẻ đến người đi như tiệm net không phải địa điểm thích hợp.

“Chị lo quá rồi. Nhiều năm qua chưa từng xảy ra chuyện này. Hai chiến đội thi đấu online không thể nào biết rõ tình hình đối phương được. Vòng sau càng không thể, Liên minh đã sắp xếp đâu ra đó rồi.” Diệp Tu cười nói.

“Tụi mình khác, bên kia kìa.” Trần Quả nhìn về cửa sổ ám chỉ Gia Thế.

“Bọn họ thì càng không thể, nghĩ nhiều quá rồi chị hai.” Diệp Tu vãi cả mồ hôi. Gia Thế từng là câu lạc bộ đứng đầu huy hoàng một thời, không thể ngờ lại rớt hình tượng thê thảm trong lòng Trần Quả đến vậy.

“Chị vẫn thấy lo lo.” Trần Quả than thở.

“Mọi người tề tụ cả rồi, hỏi ý kiến mọi người đi.” Diệp Tu nói.

“Khi nào thì nhóc kia đến?” Trần Quả hỏi. Ngoại trừ An Văn Dật, các thành viên đã tụ họp đầy đủ ở tiệm net Hưng Hân.

“Sắp rồi.” Diệp Tu vừa thuận miệng đáp,  QQ chợt xuất hiện tin nhắn từ An Văn Dật, cậu ta sẽ đến thành phố H lúc 7 giờ 35 phút tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.