“Ha ha, thua nên tìm đến đây à?” Trần Quả nghe Tiểu Minh gọi, vui vẻ hơn nhiều. Cô rất thấu hiểu tâm trạng hiện tại của Tiểu Minh. Chỉ mất mười phút đánh cho cả bọn sml, nếu Tiểu Minh không phát hiện được sự chênh lệch trình độ này, vậy coi như uổng phí mấy năm chơi Vinh Quang rồi. Thật ra mà nói, trước khi biết Diệp Tu, Trần Quả vẫn luôn khâm phục trình độ của Tiểu Minh. Lúc bấy giờ, tuyển thủ chuyên nghiệp luôn là những mục tiêu xa tầm với, người chơi thường có trình độ đến đâu cũng không so được với tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng sau khi quen biết Diệp Tu, ở cùng hắn mỗi ngày, tiêu chuẩn để đánh giá trình độ của Trần Quả cao hơn, cứ lấy Diệp Tu ra so, trong tiệm net chỉ toàn là tôm tép.
“Để chị ra chào hỏi.” Giờ tôm tép mò đến, Trần Quả rất vui vẻ đón tiếp.
“Gọi gì hả, lầu hai là khu xa xỉ của chị, cậu đừng ồn nữa.” Trần Quả vừa ra đã dạy dỗ Tiểu Minh một trận.
Tiểu Minh mếu máo, không dám hô hào nữa, nhích nhích lại gần: “Chị Trần ơi, em đến cúng bái đại thần đây.”
“Đại thần nào ta?” Trần Quả hớn hở hỏi.
“Chị đừng giả vờ nữa, chẳng phải tin Quân Mạc Tiếu là đại thần Diệp Thu đang lan truyền khắp nơi rồi sao? Mà sao ảnh lại đến chỗ chị? Hả? Nghe bảo đại thần Diệp Thu còn muốn lập chiến đội quay về Liên minh Chuyên nghiệp nữa.” Giọng Tiểu Minh nhỏ dần như đang thì thầm bí mật quân sự.
Bởi vì trận PK với Đường Nhu trong tiệm net Hưng Hân trước đây, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã bị mọi người vây xem từ lâu. Lúc ấy người chú ý cái tên Quân Mạc Tiếu này chỉ có người thuộc khu 10. Đây còn là khu mới mở với gà mờ chiếm đa số, dù sao Thần Chi Lĩnh Vực sẽ là chốn dừng chân cuối cùng trong Vinh Quang, đám ma cũ chả cần đổi khu chơi lại, ngoại trừ những kẻ chỉ chơi khu thường nói không với Thần Chi Linh Vực.
Khi đó, mọi người đã được chứng kiến trình độ của Diệp Tu và Ô Thiên Cơ. Tạm không tính đến có bao nhiêu người biết soi hàng, mọi người chỉ là người dưng tình cờ gặp gỡ nơi tiệm net, có phát hiện cao thủ cũng chỉ tán dóc đôi câu rồi thôi. Ai sẽ dí mặt bám đuôi cao thủ mỗi ngày? Họ chỉ cảm thấy trình độ Diệp Tu quá pro, chứ nào có ngờ đây lại là một đại thần tiếng tăm lừng lẫy?
Thời gian trôi qua, Quân Mạc Tiếu ngày càng hot ở khu 10, mọi người vẫn chỉ là người dưng nước lã. Tuy có người hâm mộ ghen tị, lại hiếm có người chạy đến xin bợ đỡ. Bởi tiệm net là đời thực, ai có thể dễ dàng í ới “anh chị kéo em” như trong game.
Mãi đến khi tin đồn Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu bắt đầu lan rộng, người vây xem lúc ấy không biết đã dạt tới chốn nào. Bọn họ vốn là khách, không phải nhân viên trong tiệm, khách có quen đến mấy, rồi cũng có ngày biến mất mà không chào hỏi trước.
Vì lý do khu mới ma mới ấy, tin Diệp Tu và Quân Mạc Tiếu ở ngay tiệm net Hưng Hân không được lan truyền rộng. Mà dân Thần Chi Lĩnh Vực như Tiểu Minh có quen thân cách mấy cũng không tài nào biết được, người ở Thần Chi Lĩnh Vực thường không để ý sóng gió ở khu mới mở. Chờ đến khi họ chú ý tên ma mới vừa 50 đã bước vào Thần Chi Lĩnh Vực này, thì làm sao còn biết Quân Mạc Tiếu đang đứng dưới cùng mái hiên với họ.
Nên trong trận vừa rồi, Tiểu Minh mém lọt tròng khi nhìn thấy Quân Mạc Tiếu đột ngột nhảy ra. Tiếp đó hắn cũng đánh rất lơ là, thua một cách hiển nhiên, sau cùng mới vội vàng chạy đến cúng bái đại thần.
“Cũng biết điều đó.” Trần Quả nói.
“A? Vậy Quân Mạc Tiếu thật sự là đại thần Diệp Thu?” Tiểu Minh kinh ngạc.
Quân Mạc Tiếu có phải Diệp Thu hay không, giới chuyên nghiệp có kết luận riêng, mỗi sếp bự của các công hội lớn trong game cũng ngầm hiểu rõ, chỉ có bên ngoài vẫn còn đang phong phanh tin đồn. Diệp Tu chưa từng mở miệng thừa nhận, các công hội dưới trướng câu lạc bộ tất nhiên càng không, thế lực yếu kém của Diệp Tu đủ đút hành cho họ hộc máu, giờ họ giúp thằng chả tiết lộ thân phận, dẫn dụ hàng ngàn fan vây kín, Thần Chi Linh Vực chắc thống nhất cmnl.
“Đúng, chính là cậu ta.” Trần Quả nghiêm túc thừa nhận. Chuyện này không cần giữ bí mật, sớm hay muộn sẽ bị vạch trần thôi. Diệp Tu chưa từng thừa nhận hay phủ nhận. Mới đầu Trần Quả còn không hiểu, sau cô mới biết thì ra chuyện mọi người bình loạn xôn xao, Diệp Tu vốn chẳng hề quan tâm.
“Có thể cho em gặp không?” Tiểu Minh nịnh hót.
“Thôi… không tốt lắm đâu.” Không phải Trần Quả làm cao gì, nhưng lúc Diệp Tu làm tuyển thủ vẫn luôn chơi trò người giấu mặt, yêu cầu này của Tiểu Minh có lẽ sẽ gây khó xử cho hắn.
“Em còn không rõ thói quen của đại thần Diệp Thu sao? Bởi thế em mới đến đây một mình này.” Tiểu Minh nói.
Trần Quả còn đang do dự, cánh cửa sau lưng chợt mở, Diệp Tu bước từ phòng huấn luyện ra.
Vừa nãy Tiểu Minh nhìn thấy Trần Quả bước ra từ căn phòng này, hắn đoán đại thần Diệp Tu chắc chắn đang ở trỏng. Giờ hắn vừa nhìn thấy có người xuất hiện đã lập tức kích động, nhưng sau khi thấy rõ là ai chỉ “à” một cái.
“Hóa ra là Tiểu Minh à.” Diệp Tu nói.
“Ồ, anh còn làm ở đây à? Tui cứ tưởng anh thôi việc rồi chứ.” Tiểu Minh cũng đáp lời Diệp Tu.
“Ha ha, còn ở đây” Diệp Tu đáp.
Tiểu Minh là khách hàng thân thiết của Hưng Hân, hắn biết mọi người trong tiệm net này, ngay cả ai đến ai đi, hắn biết rõ chẳng khác gì chủ tiệm. Có điều hắn tất nhiên không biết trường hợp được đặc cách như Diệp Tu, Trần Quả cũng sẽ không nói cho hắn hay. Sau này Diệp Tu hoạt động chủ yếu trên tầng 2, hắn không gặp tên này nữa, chỉ cho rằng hắn ta đã thôi việc, nhân viên tiệm net hằng năm không biết đổi bao nhiêu người. Tiểu Minh cũng chẳng thân quen với Diệp Tu, tất nhiên sẽ không quan tâm nữa.
“Anh cũng là... một thành viên trong chiến đội à?” Tiểu Minh kinh ngạc nhìn Diệp Tu ra khỏi cửa. Hắn biết tên quản lý này cũng chơi Vinh Quang, nhưng chưa từng chú ý qua. Bởi Vinh Quang là một trò chơi phổ biến, người chơi nó nhiều vô số kể, gặp màn hình ai nấy đều đang bật Vinh Quang trong tiệm cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng khi biết Diệp Tu vừa xuất hiện có thể là một thành viên siêu trâu bò trong chiến đội, Tiểu Minh vô cùng ngạc nhiên. Hóa ra cao thủ thâm tàng bất lộ ngay kế bên mà mình lại không biết.
“Đúng rồi.” Diệp Tu gật đầu.
“Đại thần Diệp Thu cũng ở bên trong à?” Tiểu Minh hỏi.
“Thì anh đây nè.” Diệp Tu nói.
“......” Tiểu Minh trố to mắt, cằm sắp rơi xuống, sau một hồi im lặng mới quay sang nhìn Trần Quả: “Chị Trần, chị đùa em à, Diệp Thu làm quản lý cho chị cơ đấy?”
Trần Quả nghe xong cũng không biết nên xấu hổ bản thân có mắt như mù, hay nên tự hào mình đao to búa lớn đến mức đại thần cũng phải đến xin chân quản lý. Thoáng chốc cô chẳng biết trả lời thế nào cho phải.
“Hai người cứ trò chuyện há.” Diệp Tu chào hỏi rồi rời đi.
“Cậu đi đâu vậy?” Trần Quả vội hỏi.
“Mua thuốc lá, hết rồi.” Diệp Tu nói.
Dõi mắt theo mãi đến khi bóng dáng người nọ biến mất sau cầu thang, Tiểu Minh mới hoàn hồn lại, nhìn Trần Quả: “Thật à?”
“Đúng vậy.” Trần Quả gật đầu.
“Cần lời giải thích?” Tiểu Minh thắc mắc.
“Có gì đâu, đại thần cũng cần máy tính để chơi Vinh Quang, tình cờ chỗ chị lại có nhiều máy tính. Tất cả chỉ là trùng hợp thôi.” Trần Quả nói.
“Em em.... Tin tức nhiều quá, em chưa kịp hiểu...” Tiểu Minh choáng váng, Trần Quả nhìn mà hả dạ vô cùng. Cuối cùng cô cũng được chứng kiến cảnh người khác há hốc mồm khi đại thần đột nhiên tiết lộ thân phận rồi.
Lúc Tiểu Minh sáng tỏ mọi chuyện, Diệp Tu đã mua thuốc lá về, miệng còn đang ngậm một điếu. Nhìn thấy hai người vẫn đứng đó, hắn gật gù: “Còn tán dóc à?”
Vừa nói vừa đưa một điếu thuốc cho Tiểu Minh, Tiểu Minh ngơ ngác nhận lấy, Diệp Tu móc hộp quẹt ra châm thuốc, Tiểu Minh ngơ ngác lại gần ké lửa.
Diệp Tu lại gật gù: “Tui vào trước đây.”
Tiểu Minh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ngây người ước chừng nửa phút, mới ngẩng đầu nhìn Trần Quả: “Đại thần Diệp Thu tặng em điếu thuốc, còn châm lửa cho em?”
“Đúng rồi.” Trần Quả chợt cảm thán. Trước đây cô cũng giống Tiểu Minh, cứ cho rằng đại thần ở tít trên cao, không ăn nhân gian khói lửa. Nay người ta chỉ tặng điếu thuốc châm ngòi lửa cực kỳ bình thường, bọn họ lại không tài nào tưởng nổi. Chỉ khác nhau chỗ, Tiểu Minh kích động là vì đại thần bình dị gần gũi, còn cô là vì hình tượng idol sụp đổ.
“Em em em…”
“Đừng em nữa, vào thôi.” Trần Quả gọi, Diệp Tu không diếm hàng, cô còn băn khoăn chi nữa.
Cả hai đẩy cửa đi vào, mọi người vẫn đang chơi trò chơi. Trong phòng quả thực hơi nhiều người. Tiểu Minh hoảng hốt dè dặt theo sau Trần Quả.
“Tiểu Minh đến đây nè.” Diệp Tu gọi.
Trần Quả giới thiệu sơ với mọi người: “Đây là Tiểu Minh, người vừa rồi đấu với tụi mình đấy.”
“À.”Mọi người đáp.
Tiểu Minh cũng chào hỏi lại.
“Chào... mọi người...” Tiểu Minh định nói rõ xưng hô, nhưng hắn nhìn thấy trong phòng có đủ nam nữ già trẻ lớn bé, khó lòng thống nhất xưng hô.
“Tiểu Minh ngồi đi.” Diệp Tu nói.
Tiểu Minh vội chạy sang ngồi trên túi cát, hai tay đặt quy củ trên đầu gối.
Kiều Nhất Phàm đứng dậy, rót ly nước đặt lên bàn cho Tiểu Minh. Tiểu Minh thấy là một cậu nhóc, nhưng hắn vẫn lễ phép cảm ơn. Trần Quả đứng cạnh cũng giới thiệu: “Đây là Kiều Nhất Phàm, cựu thành viên của chiến đội Vi Thảo.”
“Á...” Tiểu Minh định uống nước lấy lại bình tĩnh, vừa nghe Trần Quả giới thiệu đã run tay, nước văng khắp nơi. May mà Kiều Nhất Phàm chỉ rót nước ấm.
Tuyển thủ của quán quân mùa trước, Tiểu Minh kinh ngạc, nhưng quả thực hắn chưa từng nghe thấy cái tên Kiều Nhất Phàm này.Tiểu Minh đang vắt óc suy nghĩ, chợt ánh mắt lia trúng một người đang đeo tai nghe ngồi đằng sau màn hình, người nọ nhìn chăm chú vào máy tính, khóe miệng cười mỉm chi. Trông người nọ quen quá, mới nãy mình ngượng ngùng nên không nhìn kỹ bên này, đây là…
Tiểu Minh phản ứng chậm, phải mất một hồi mới nhớ rõ đây là ai. Mà hắn vừa nhớ ra, não cũng đình công luôn.