Toàn Chức Cao Thủ

Chương 775: Vì sao lại thi đấu?



Edit: Hwan | Beta: Kha

Tiểu Minh rời khỏi, không la mắng gì thêm. Nhưng bầu không khí trong phòng vẫn rất nặng nề. Lời Diệp Tu dù có lý thế nào cũng không thích hợp nói thẳng ra. Bàn luận những câu gây xích mích cho mối quan hệ giữa tuyển thủ và người hâm mộ này ở nơi riêng tư thì được, nhưng người trong phòng huấn luyện xuất thân khác nhau, lai lịch hỗn tạp, quan điểm cũng khác, lời của Diệp Tu tùy người nghe mà có cảm xúc không đồng nhất.

Trần Quả thuộc tuýp người đa cảm. Cô cũng từng là fan não tàn lâu năm, khó tránh khỏi con tim pha lê vỡ vụn như Tiểu Minh. Thật ra ở tuổi này, cô làm sao không biết những lời đường mật của câu lạc bộ hay tuyển thủ đều là thủ đoạn kinh doanh. Diệp Tu nói đúng, chẳng qua fan lâu năm đã quen với việc trốn tránh hiện thực, tự lừa người dối mình. Giờ bất thình lình bị Diệp Tu nói toẹt ra, Trần Quả chợt xúc động đến mức muốn phớt lờ tên này luôn.

Còn Kiều Nhất Phàm thì sao? Cậu cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, tiếc rằng chỉ mới là một kẻ vô danh không ai hâm mộ, thuộc loại nếu có fan sẽ mừng đến mức mất ngủ, dâng trào niềm tin với tương lai. Với cậu, fan còn là sự khẳng định, cậu mong mỏi được mọi người chú ý, được mọi người coi trọng. Còn chuyện báo đáp sự ủng hộ của fan thế nào, cậu vẫn chưa leo lên được tới đó đâu.

Cậu cũng từng nghe nhiều câu chuyện trong giới, ví dụ như tuyển thủ chuyên nghiệp X gặp thất bại, tinh thần đặc biệt sa sút thế nào đó, cuối cùng nhờ fan cổ vũ mà đứng lên một lần nữa; Hay tuyển thủ Y cũng là kẻ vô danh như mình, nhớ có lượng fan ít ỏi ủng hộ mới có thể tiếp tục tiến bước.

Những chuyện ấy từng xảy ra với nhiều người, riêng Kiều Nhất Phàm thì không. Cậu chỉ biết khi mình gặp khó khăn nhất, người củng cố động lực và niềm tin trong cậu không phải bất kỳ fan hâm mộ nào, mà là một tuyển thủ. Người ấy không nói với cậu những lời động viên xúc động, mà chỉ hướng dẫn cậu một cách rất bài bản.

Fan ủng hộ sẽ tạo cho mình nghị lực thế nào? Kiều Nhất Phàm chưa từng trải qua nên không biết. Nhưng cậu biết những gì đại thần dạy cậu tuy không nhiều, lại giúp quãng đời chuyên nghiệp của cậu bớt quanh co hơn. Nếu không có đại thần, cậu tiếp tục dùng thích khách sống đời vô danh ở Vi Thảo, vậy cậu của bây giờ sẽ ra sao? Bất chợt Kiều Nhất Phàm nghĩ lạc sang đây, hoàn toàn quên mất mấy chuyện giữa fan và tuyển thủ.

Mà An Văn Dật ngồi bên kia, sự lý trí và trưởng thành vượt quá tuổi thật, làm cho hắn là người lên tiếng đầu tiên.

“Anh không nên nói những lời này.” An Văn Dật nói, còn bồi tiếp một câu: “Dù chúng có là sự thật đi chăng nữa.”

“Chắc thằng này không nói thật thì chết đó.” Trần Quả ôm tim vỡ vụn mắng mỏ, ngẫm lại mấy tháng sống cùng Diệp Tu, cô không biết bị chặn họng bao nhiêu lần. Nhưng so với những chuyện dở khóc dở cười hơi cay lòng trước kia, sự thật lần này lại quá tàn nhẫn, khiến người ta chỉ muốn trốn tránh. Thế mà tên cờ hó này lại xổ toẹt móng heo, buộc người ta phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, thật quá ác độc.

“Đúng vậy.” Ngụy Sâm cũng mắng, “Chỉ là fan thôi, cần gì phải thế?”

“Mấy người ngây thơ quá.” Diệp Tu bỗng nói tiếp: “Thật ra tui không nói cho ẻm nghe, mà nói cho mọi người nghe đó.”

“Hở?” Ai nấy giật mình.

“Khi mọi người trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, có được nhiều fan hâm mộ, nhìn họ cổ vũ và động viên mình, biết họ thích hay không thích gì, mọi người có bị chi phối theo không?”

“Ơ… Hình như ẩn ý quá rồi?” Trần Quả thoáng kinh ngạc, cô không ngờ Diệp Tu lại ẩn ý sâu xa đến vậy, tuy cô biết đại thần tất nhiên sẽ rất cao thâm, nhưng từ khi Diệp Tu chui vào tiệm net cô làm quản lý, hình tượng đại thần rớt thẳng từ thiên đường xuống trần thế luôn…

“Đây không phải chuyện nhỏ đâu, chuyện này quan trọng lắm đấy! Tất cả phải hiểu rõ mục đích thi đấu của mình, nó sẽ quyết định mỗi người có thể làm nên thành tựu gì, đi được bao xa trên con đường này.” Diệp Tu nói, “Đấu giải vì fan không phải không được, chẳng qua chơi kiểu này thì khó lòng giành được quán quân. Fan thích chưa hẳn là đúng, mỗi cá nhân phải tự quyết định cách chơi thích hợp cho mình, bởi vì mình mới là tuyển thủ chuyên nghiệp.”

“Chuẩn cmnr.” Ngụy Sâm đột nhiên hùa theo Diệp Tu, giọng điệu nghiêm túc cực kỳ: “Vì chiến thắng, cứ dùng cách mà mọi người cho là đúng nhất, yolo luôn.”

“Nói thì nói vậy, nhưng vì chiến thắng mà bất chấp thủ đoạn thì hơi quá. Chúng ta cần phải suy xét cẩn thận trước những chiêu trò vô đạo đức vô liêm sỉ, dù sao chúng ta vẫn là con người.” Diệp Tu tiếp lời.

“Chuẩn luôn, nhớ phải dùng cẩn thận, chỉ khi khó quá thì hãy kệ mọe đạo đức, ví dụ như lúc cần giật ba giải quán quân ấy.” Ngụy Sâm nói.

Đầu cả bọn đều xoay về một phía, mới nãy còn rất sâu sắc, ngẫm lại lời Diệp Tu cũng sẽ thấy rất chí lý. Nếu một tuyển thủ chuyên nghiệp đánh mất bản thân, mất đi phong cách và “cái tôi” riêng, sao có thể lấy được thành tích thuộc về mình chứ? Ai dè Ngụy Sâm góp lời, hai người đấu võ mồm, đề tài bay cao bay xa luôn.

Hai người bắt đầu lôi kỷ lục thi đua năm đó ra chọi nhau, trước thành tích rành rành trước mặt, Ngụy Sâm đành rơi vào thế yếu. Ngay lúc cả hai sắp hết chém nổi, Diệp Tu chợt tổ lái về: “Nói tóm lại, vì sao phải trở thành tuyển thủ và tham gia giải đấu chuyên nghiệp, đây không phải một vấn đề đơn giản đâu.”

Tự dưng bẻ về cái một tỉnh rụi vậy ba! Mọi người thầm gào thét, không thể chịu nổi. Có điều những lời của Diệp Tu, người có tâm sẽ âm thầm nhớ kĩ, vấn đề này quả thật vừa đơn giản vừa không đơn giản. Hiện tại, mọi người đều hâm mộ Bánh Bao vô lo vô nghĩ. Lúc mọi người nặng lòng vì câu hỏi nghiêm túc nọ, tên này lại không biết tìm đâu ra trò offline trên máy, chơi rất vui vẻ. Cậu ta có nghe hết hay ngẫm nghĩ những gì Diệp Tu vừa nói không, hẳn là một vấn đề đừng nên nghiên cứu sâu xa.

“Từ ngày mai, mỗi ngày nộp một bài viết cỡ tám trăm từ, trình bày rõ lý do vì sao trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.” Diệp Tu nghiêm túc tổng kết.

Mọi người khó hiểu nhìn sang, không biết hắn đang đùa hay thiệt, chẳng ngờ Ngụy Sâm ở cạnh chợt nhảy cẫng lên: “Nhìn đi, trò vô đạo đức vô liêm sỉ đã xuất hiện rồi.”

“Với mấy đứa vô văn hóa chưa học hết từ thì quả thật hơi khó, ông thấy chuyện này khó cũng bình thường thôi.” Diệp Tu bình tĩnh đáp lại.

“Mọe nó, nếu ông đây có thể gõ tám trăm chữ khác nhau trên máy tính, chú mày dám ăn luôn màn hình không?” Ngụy Sâm gào lên.

“Ông gõ đi, tí nữa thống kê số lượng từ.” Diệp Tu nói.

“Hừ, mày tưởng tao sẽ trúng chiêu à?” Ngụy Sâm đáp.

Cuộc đấu võ mồm lại bắt đầu, mọi người quay đầu đi, còn bài viết tám trăm chữ thì thôi quên đi, coi như chưa từng nghe thấy gì.

Từng ngày lại trôi qua, phản ứng kích động quá mức của Tiểu Minh ngày đó làm Trần Quả không yên lòng. Cô hối hận vì mình đã tổ chức trận đấu kia, đồng thời cô nhận ra lập một đội ngũ ở đây, nếu tham gia cho vui như Tiểu Minh sẽ chẳng ai quan tâm, chứ một đội thật lòng muốn vào giới chuyên nghiệp thì sẽ thành vai phản diện xấu xa nhất. Bởi đây là sân nhà của Gia Thế, thiên hạ của Gia Thế. Tiệm net Hưng Hân mỗi ngày đều có người chơi Vinh Quang ra vào, trong đó 90% là fan Gia Thế, fan trung thành giống Tiểu Minh nhiều vô cùng.

Mình vênh váo quá rồi. Trần Quả đành tự kiểm điểm lại, đồng thời ngộ ra đội ngũ của họ quả thực không hợp lộ mặt. Trần Quả mở tiệm net đã lâu, gặp mặt vô số fan với đủ loại người. Nếu bọn họ quyết sống mái với Gia Thế, câu lạc bộ giàu mạnh như Gia Thế không giở trò, nhưng fan hâm mộ thì chưa chắc. Vì chiến thắng của đội nhà, fan sẽ làm đủ mọi chuyện ngáng chân đối thủ. Năng lực bây giờ của Trần Quả không đủ để bảo vệ tất cả, bọn họ đóng vai phản diện quả thật quá nguy hiểm.

Cũng may Tiểu Minh không tiết lộ bí mật ra ngoài, mấy ngày nay vẫn trôi qua trong yên bình, nhưng từ đó về sau, cô không nhìn thấy cậu chàng ngày nào cũng tới Tiểu Minh  và nhóm bạn cùng lập đội hay chơi chung với cậu ta nữa. Trần Quả biết, hiện giờ nhóm họ đã trở thành kẻ đối địch với Gia Thế, làm sao người ủng hộ Gia Thế như Tiểu Minh có thể ngồi trong ổ địch để lên mạng?

Có một ngày Trần Quả đi ngang qua tiệm net Hoành Thái, cô tình cờ nhìn thấy Tiểu Minh và bạn bè cậu ta ra vào bên đó, Trần Quả hiểu tiệm cô đã vĩnh viễn mất đi một vị khách quen.

Mới giai đoạn đầu thôi, chờ đến khi chiến đội Hưng Hân được chú ý khắp nơi, Trần Quả nghĩ họ sẽ không giấu được nữa. Đến lúc mọi người biết chiến đội của tiệm net Hưng Hân đối nghịch với Gia Thế, việc kinh doanh của cô sẽ thế nào? Có khi nào fan sẽ biểu tình chống online tại tiệm net Hưng Hân, làm doanh thu của cô giảm mạnh?

Gần đây bận việc, mãi hưng phấn mà quên mất những nguy cơ tiềm tàng, chuyện Tiểu Minh đến đã cảnh tỉnh cô nhiều điều. Giờ bọn họ khiêu chiến Gia Thế ở địa bàn người ta, ông bà có câu phép vua thua lệ làng, bọn họ còn liều hơn, chui hẳn vào làng bung lụa thoải mái. Đối mặt với Gia Thế, áp lực không chỉ đến từ thực lực siêu mạnh, mà những ngoại lực này cũng cực kỳ đáng sợ. Coi bộ cô phải trù tính lại thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.