Mạc Phàm đến Hưng Hân đã hơn một tháng, lúc đến thế nào thì bây giờ vẫn như thế. Trong thời gian này, chỉ mình Tô Mộc Tranh mới có thể khiến thái độ của cậu thay đổi một chút. Mà giờ Tô Mộc Tranh đã quay về đội, Mạc Phàm ngồi một mình một hàng máy, chả nói chuyện với ai, trông kỳ cục hết sức.
Thằng nhóc này ăn uống ngủ nghỉ game giếc ở đây, chưa từng có ý định rời đi, nhưng khi chiến đội Hưng Hân gặp phải những kẻ gây rối, rồi đến khi chính thức tham gia vòng khiêu chiến, hắn lại chưa từng tham dự vào.
Tham gia vòng khiêu chiến là một việc rất quan trọng mang tính quyết định với chiến đội Hưng Hân. An Văn Dật thậm chí còn vì nó mà đến giờ vẫn chưa về nhập học. Tháng chín đã qua được hai phần ba, sau khi Tô Mộc Tranh quay về chiến đội để chuẩn bị thi đấu, La Tập cũng đã sớm về trường. Nhưng An Văn Dật vẫn ở lại Hưng Hân, còn nói phía trường học không có vấn đề gì cả.
Mọi người đều hồi hộp coi trọng vòng khiêu chiến, La Tập dù không ở đây, dù biết rõ trình độ của cậu không giúp được gì, nhưng vẫn luôn quan tâm tới tình hình bên này. Chỉ có Mạc Phàm chẳng thèm để ý, nếu không phải lúc ăn cơm thêm đũa thêm bát, sợ là không ít người đã quên luôn sự hiện diện của hắn.
Thế nhưng trong cuộc họp chuẩn bị đối chiến với chiến đội Vô Cực, trong phòng khách lầu một thay cho phòng huấn luyện này, chẳng cần ai gọi, Mạc Phàm lại bất ngờ lên tiếng. Hơn nữa câu hỏi nêu ra còn khá hợp lý. Thằng nhóc này sao lại chú ý tới vòng chuyên nghiệp rồi? Thậm chí còn biết rõ tên và phong cách chiến đội Luân Hồi?
Trần Quả lúc này mừng húm trong lòng, cô tin rằng đây nhất định là mưa dầm thấm đất, lâu dần Mạc Phàm rốt cuộc cũng bị ảnh hưởng, sinh ra hứng thú đối với những thứ trước đây mình không quan tâm.
Diệp Tu cũng ngạc nhiên giống mọi người, ngó Mạc Phàm nói: “Em cũng biết Luân Hồi á?”
Mạc Phàm mím môi, từ chối trả lời câu hỏi nhảm nhí như vậy.
Diệp Tu chỉ cười bảo: “Luân Hồi thực chất thế nào, đừng chỉ nhìn những gì truyền thông loan tin, em nên tự mình tìm trận đấu của Luân Hồi xem thử.”
“…”
“À, nhân vật chủ chốt của Luân Hồi là ai, em biết không?” Diệp Tu lại hỏi.
“Chu Trạch Khải.” Mạc Phàm không biết xem ở đâu, thế mà biết thật.
“Thế nhân vật cậu ta dùng là gì?” Diệp Tu vẫn hỏi.
“…” Mạc Phàm lại không nói, không rõ là không biết thật, hay cho rằng đáp trả câu hỏi Diệp Tu là chà đạp chỉ số thông minh của mình nên từ chối trả lời.
“Nhất Súng Xuyên Mây.” Diệp Tu cũng chả quan tâm hắn có biết hay không, vẫn giới thiệu rồi không quan tâm nữa, tiếp tục nói về chiến đội Vô Cực.
Đối với Mạc Phàm, lúc hắn còn chưa chịu gia nhập, Diệp Tu vô cùng tích cực, gióng chống khua chiêng đuổi giết, thậm chí còn nhờ Trương Tân Kiệt của Bá Đồ giúp đỡ, chặn hết đường lui của hắn trong game.
Nhưng sau khi Mạc Phàm tới Hưng Hân, lại hoàn toàn được nuôi thả, Diệp Tu dường như không nói chuyện với hắn bao giờ. Người khác bị coi như người vô hình như vậy chỉ sợ đã sớm cảm thấy chán chường bỏ đi, nhưng Mạc Phàm vốn đã quen với việc cô độc không có người nói chuyện, thế nên vẫn cứ tiếp tục ở lại. Việc duy nhất Diệp Tu từng làm chính là giúp hắn lập nên phương pháp huấn luyện nâng cao, Mạc Phàm tiếp nhận xong cũng không ngừng nâng cao trình độ của mình.
Ngoài ra, không ai khác quan tâm tới ý định của hắn. Chỉ là ngày ngày sống trong hoàn cảnh như vậy, Mạc Phàm cũng sẽ nghe thấy, nhìn thấy tin tức liên quan đến Vinh Quang. Mạc Phàm không phải người vô tình không bị bên ngoài ảnh hưởng, hắn cũng có ý kiến riêng, có tư duy, chẳng qua không muốn nói ra mà thôi.
Nhưng có một điều mà Diệp Tu tin rằng mình không lầm: Mạc Phàm chắc chắn yêu thích Vinh Quang. Tuy cách chơi của hắn không giống những người khác, nhưng vẫn dựa vào trò chơi này. Giải đấu chuyên nghiệp cũng là một hình thức khác thuộc Vinh Quang, là sân khấu chứng tỏ kĩ thuật cá nhân đỉnh cao của Vinh Quang.
Diệp Tu không trò chuyện với Mạc Phàm không có nghĩa là hắn không chú ý đến tên nhóc này.
Mỗi ngày Mạc Phàm huấn luyện Diệp Tu đều nhìn thấy. Ngay cả thái độ khi huấn luyện cũng chứng tỏ Mạc Phàm mong muốn nâng cao trình độ của mình. Trình độ càng cao, game online càng không chứa nổi, sớm muộn gì cũng sẽ có hứng thú với giới chuyên nghiệp. Mà bây giờ nó đã manh nha xuất hiện, Mạc Phàm bắt đầu quan tâm tới phương diện này, hắn hiểu được vấn đề Diệp Tu đang nói, thậm chí còn có thể hỏi ngược lại.
Diệp Tu không giải đáp cho hắn, chuyện tự mình khám phá luôn thú vị hơn được người khác bày sẵn, nhất là đối với một đứa vừa cảm thấy hứng thú như Mạc Phàm.
Diệp Tu tiếp tục trao đổi phân tích một lượt vài phương thức phối hợp của chiến đội Vô Cực. Nói xong liền chia sẻ video cho mỗi người.
“Thời gian không nhiều lắm, mọi người cố gắng hơn nhé.” Diệp Tu nói nốt câu cuối. Làm thế nào để đối phó phong cách phối hợp của Vô Cực, trong đầu hắn đã có mấy cách, hơn nữa cũng nói ra rồi, những điều cơ bản gần như đã nói tường tận với mọi người. Nhưng mấy đứa này hiểu được đến đâu thì khó nói. Trận đấu biến hóa khôn lường, để hiểu rõ phong cách của người khác cần phải học một biết mười, chứ không phải học bằng cách ghi nhớ máy móc.
Muốn Đường Nhu và Bánh Bao làm được điều này thật sự hơi khó, kinh nghiệm chiến thuật của họ không được phong phú lắm.
Nhắc đến đoàn đội, tất nhiên cũng phải phân tích về từng cá nhân của chiến đội Vô Cực, nhưng vấn đề là, thành viên chiến đội Vô Cực còn giống với mùa giải trước không?
Theo danh sách nhân vật của chiến đội Vô Cực, bọn họ có hai nhân vật khác năm ngoái, rõ ràng mùa hè vừa rồi họ cũng có thay đổi. Tuy nhiên, nhân vật thay đổi không có nghĩa là người thay đổi. Nếu như người cũng đổi, vậy thì phân tích nhằm vào từng người thật sự không có ý nghĩa gì lắm.
Cho nên cuối cùng Diệp Tu cũng không giảng giải nhiều về phong cách mỗi người, chỉ là phân tích một chút về mấy nhân vật của chiến đội Vô Cực mà năm trước đã chơi, năm nay vẫn còn tiếp tục chiến đấu.
Sau đó buổi họp trước cuộc chiến liền kết thúc, mọi người đều bận rộn đi thông não. Diệp Tu vẫn ngồi nghiên cứu video của chiến đội Vô Cực xem còn bỏ sót chỗ nào hay không.
Một ngày nữa trôi qua, cách trận đấu hôm thứ sáu còn đúng ba ngày.
Ai ngờ buổi chiều thứ ba, Trần Quả nhận được điện thoại bên tiệm net Hưng Hân, nói là có người tìm tới tận cửa xin gặp bà chủ, còn nói là có việc muốn trao đổi.
“Việc gì cơ? Tiệm net bây giờ chả thiếu gì cả, bảo bọn họ để danh thiếp lại, sau này có nhu cầu sẽ liên lạc sau!” Trần Quả tưởng là nhân viên tiếp thị, cô làm gì có tâm trạng tiếp đãi mấy người này.
“Họ nói mình là chiến đội Vô Cực, bảo cứ báo tên cho chị biết là được.” Quản lý tiệm net báo cáo chi tiết cho bà chủ.
“Chiến đội Vô Cực?” Trần Quả ngơ ngác, nhìn về phía Diệp Tu, chỉ vào điện thoại nói: “Vô Cực mò đến nhà kìa.”
“Vênh váo thế á! Bánh Bao, xách vũ khí lên.” Diệp Tu còn chưa lên tiếng, Ngụy Sâm đã nhảy cỡn lên, Bánh Bao lập tức vứt máy tính, xông vào phòng ngủ nhanh như gió, một lát sau tay không đi ra, không quay đầu lại phóng tới phòng bếp tìm “vũ khí”.
“Ở tiệm net hả?” Diệp Tu không để ý cái đám láo nháo này.
“Đúng thế!”
“Tui đi với chị đến xem thử!” Diệp Tu đứng dậy.
“Không cần bọn tao đến góp vui à?” Ngụy Sâm hỏi.
“Mọi người cứ yên tâm tập luyện tiếp đi, tui đi xem một chút là được rồi.” Diệp Tu nói.
“Có biến thì nhớ báo.” Ngụy Sâm nghiêm túc nói.
“Ha ha.” Diệp Tu cười rồi bước ra cùng Trần Quả.
Tại tiệm net Hưng Hân.
Hai người vừa đến, nhân viên trông tiệm lập tức chạy ra đón. Khách có tổng cộng hai người, nhân viên đã dẫn họ lên buồng trong tầng hai nghỉ ngơi trước theo lời dặn của Trần Quả.
Trần Quả lại hỏi nhân viên mấy câu, nhưng cũng không có thông tin giá trị gì. Cô và Diệp Tu bèn lên tầng hai, vừa đẩy cửa tiến vào buồng trong, hai người vốn đang ngồi trên ghế lười thảo luận lập tức dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn.
Diệp Tu và Trần Quả còn chưa kịp nhìn rõ, hai người nọ đã cùng nhau đứng lên, người đi trước mỉm cười chào hỏi, nhưng chủ yếu hướng về phía Trần Quả: “Đây hẳn là bà chủ Trần phải không? Xin chào, tôi là thủ lĩnh của chiến đội Vô Cực, Hà An.”
Thủ lĩnh không khác quản lý câu lạc bộ lắm, là cách xưng hô cũ. Người quen gọi “thủ lĩnh” phần lớn là đã từng lăn lộn trong giới chuyên nghiệp. Lúc Hà An tự xưng mình là lĩnh đội, mọi người đều nhận thấy được cảm giác hơn người rõ rệt. Rõ ràng là gã không phải đang khoe khoang chức vụ của mình, mà gã đang đắc ý mình có thể dùng cách xưng hô cũ để nói cho người trước mặt rằng: Anh đây không phải gà mới, anh là người lão luyện đó.
Chỉ là Diệp Tu thấy cái tên “lão luyện” này lạ hoắc, còn cái người bên cạnh ngược lại trông quen mắt hơn, nhưng không thể nào nhớ nổi tên. Hơn hai trăm tuyển thủ là thống kê những người vẫn còn đang trong giới chuyên nghiệp. Diệp Tu lăn lộn từng ấy năm, người đến người đi phải vượt xa con số này, sao nhớ hết được? Hắn cảm thấy quen thì chắc hẳn đã từng gặp mặt. Diệp Tu đoán người này là thành viên của chiến đội Vô Cực, có lẽ hai người từng gặp nhau trong giải đấu chuyên nghiệp?
Vừa nghĩ vậy, Diệp Tu đột nhiên nhớ ra, vẫn không biết tên nhưng thân phận có thể khẳng định được. Diệp Tu cười nói: “Ồ, tui nhớ ra ông rồi! Ông là đội phó của chiến đội Vô Cực phải không?”
“Giờ là đội trưởng rồi.” Ai ngờ thủ lĩnh Hà An lại đáp lời, sau đó gã thoáng nhìn Diệp Tu, rồi hỏi người bên cạnh: “Hai người quen nhau à?”
Nét mặt người kia không bình thường nữa. Tật xấu của thủ lĩnh nhà mình hắn cũng rõ, nhưng hôm nay gã khoe khoang nhầm người rồi.
“Đấy là…đại thần Diệp Thu…” Đội phó đành giới thiệu cho thủ lĩnh nhà mình.
Đúng, đại thần Diệp Thu.
Khoe tuổi nghề Vinh Quang trước mặt đại thần Diệp Thu không phải tay lão luyện, mà là lão già hồ đồ cmnr.