Toàn Chức Cao Thủ

Chương 81: Là phúc hay họa



Diệp Tu lúc này đang cùng đi phó bản với đám người Điền Thất. Phía Mưu Đồ Bá Đạo sau khi hẹn xong chuyện đi phó bản 25 cũng thuận thế yêu cầu Diệp Tu đi luyện cấp. So với Lam Hà, bọn họ đơn giản sẽ không nghĩ tới quan hệ rối rắm với Diệp Tu, đưa tiền, làm việc, mọi chuyện cứ đơn giản thế thôi.

Đối với việc thành công giết Thương Nhân Quỷ Lùn mà lại không thể lên bảng, bọn Điền Thất cảm thấy cực kỳ tức giận. Diệp Tu lại chẳng hề coi trọng chuyện này, những vinh dự đứng đầu mà đám người chơi bình thường hâm mộ ghen ghét, với hắn chả là gì. Có điều, giữa đám người chơi bình thường thì đây quả thực là một vinh dự rất quan trọng, nên dù hắn không cần có tên trong bảng, cũng không biểu hiện ra ngoài, cứ như thế thuận lý thành chương mà xem đây là lợi thế để đổi được nhiều thù lao hơn từ chỗ Mưu Đồ Bá Đạo.

Đám Điền Thất vẫn cảm thấy dù thế thì cũng rất không đáng, nhưng với Diệp Tu, cảm giác việc này tựa như lấy được món hời. Mưu Đồ Bá Đạo đương nhiên cực kỳ đau lòng, nhưng đâu còn biện pháp nào! Bọn họ còn coi trọng vinh dự hơn người chơi bình thường, việc treo tên công hội lên bảng đối với họ rất quan trọng, vì vậy họ nguyện ý trả giá cao.

Chiếm đầu Thương Nhân Quỷ Lùn, Diệp Tu đòi Mưu Đồ Bá Đạo tới 20 cái lông sói trắng, ngoài ra còn có 30 cái nanh vuốt nhền nhện.

Nanh vuốt nhền nhện là vật phẩm lấy từ phó bản Huyệt Động Nhền Nhện của thôn tân thủ, hai con BOSS ẩn Nhền Nhện Tinh và Chiến Sĩ Nhền Nhện.

Hai BOSS ẩn này đều là quái hình người, Chiến Sĩ Nhền Nhện cầm trong tay một cái lá chắn hình nhền nhện, còn Nhền Nhện Tinh thì có tám chân giống hệt mấy con nhền nhện thường. Hai BOSS ẩn này bị giết thì sẽ có tỉ lệ rơi ra nanh vuốt nhền nhện. Bởi vì phó bản ở Thôn Tân Thủ không giới hạn số lần, những công hội như Mưu Đồ Bá Đạo có không ít các loại vật liệu như vậy, 30 cái nanh vuốt không phải chuyện khó.

Về phần lông sói trắng thì phải giết BOSS ẩn Sói Trắng trong Rừng Rậm Băng Sương mới rớt ra, nhưng tại tình huống khu 10 mới mở vài ngày như vậy nên Mưu Đồ Bá Đạo cũng không còn bao nhiêu. Lần trước lãng phí mất 10 cái cho Dạ Vị Ương, lần này 20 cái không thể nào thanh toán hết trong một lần. Cũng may mỗi người đều có số lần đi phó bản vào ngày mới, sau khi tiêu diệt Thương Nhân Quỷ Lùn xong người trong Mưu Đồ Bá Đạo liền vội vàng tổ chức càn quét phó bản Rừng Rậm Băng Sương chuẩn bị trả nợ. Cao thấp trong hội đều lệ rơi đầy mặt, bà mẹ nó chứ, rốt cuộc đứa nào mới là đứa làm công? Thế quái nào bọn họ lại biến thành đám nô lệ ngập nợ?

Hội trưởng Dạ Độ Hàn Đàm sầu lo hơn cả, Quân Mạc Tiếu này quả là nhân tài hàng thật giá thật. Nếu càng ngày cấp càng cao, phó bản ngày càng nhiều, BOSS hoang dã cũng ngày càng nhiều. Chẳng lẽ hễ muốn ghi kỷ lục ở đâu lại phải tìm tên kia nhúng tay vào? Ham muốn của tên này siêu lớn, hơn nữa lại gian xảo, không cần tiền bạc chỉ muốn vật liệu ẩn, cứ tiếp tục thế này, muốn hoàn toàn mua đứt hắn trong tay là chuyện không thể nào!

Dù có khả năng này thì cục diện như vậy cũng rất bị động. Chẳng lẽ tình trạng bảng xếp hạng của khu 10 hoàn toàn nằm trong tay tên này? Nhất là hai bảng thể hiện được thực lực nhất như chiếm đầu BOSS hoang dã và phá kỷ lục qua cửa phó bản.

Xem ra cục diện của khu 10 không khống chế nổi rồi, tất cả chỉ vì tên cao thủ xuất hiện thình lình này, cái thứ này rốt cuộc nhảy từ đâu ra? Dạ Độ Hàn Đàm hết sức khó hiểu, gã cũng có ý nghĩ quay về tổng bộ của công hội thăm hỏi ý kiến như Lam Hà.

Khắp nơi đều mang theo tâm sự riêng mà đánh phó bản. Đêm đó một đám người chơi của khu 10 lũ lượt đột phá lên cấp 25, đổi trang bị mới, học kỹ năng mới, thực lực nháy mắt được nâng cao một tầng. Tuy Dạ Độ Hàn Đàm có nỗi lo xa, nhưng trước mắt đã xong chuyện nhờ Diệp Tu phá kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương rồi.

“Này này, người bên bọn tui lên 25 rồi nè, đi phá kỷ lục nào!!” Dạ Vị Ương vẫn là người đại diện cho Mưu Đồ Bá Đạo liên hệ với Diệp Tu.

“Hả? Đợi lát nữa, tui còn đang ở trong phó bản chưa ra.” Diệp Tu nói.

“Không phải là ông định đi hết lượt đó chứ?” Dạ Vị Ương toát mồ hôi.

“Còn một lần.” Diệp Tu nói.

“Mau mau mau mau.” Dạ Vị Ương giục.

“Ông gấp cái gì? Phá kỷ lục có cần mục sư đâu.” Diệp Tu nói.

“Đê ma ma, tui đến để hỏi thử xem lần này ông muốn gì thôi.” Dạ Vị Ương nói.

“10 cái lông sói trắng, 2 cái mề đay Mithril, Pháp Trượng Điểm Băng.” Diệp Tu nói.

“Ông...... là tên cuồng lông à!” Dạ Vị Ương khóc, toàn bộ công hội bọn họ hôm nay vừa mới trầy trật suốt trong phó bản Rừng Rậm Băng Sương, khó khăn lắm mới trả đủ 20 cái lông sói trắng, kết quả lần này hắn lại muốn 10 cái. Dạ Vị Ương nói với Dạ Độ Hàn Đàm vụ lông, Dạ Độ Hàn Đàm cũng sém chút lật bàn: “Gây chuyện chứ gì? Hắn cố ý gây chuyện chứ gì? Không có việc gì lại muốn nhiều lông sói trắng như vậy làm gì? Muốn bán lấy tiền thì vật liệu gì chả được? Răng nhọn của sói trắng! Da sói trắng! Nước mắt Bạch Vu Nữ! Tàn tích băng sương!! Hỏi hắn có thể dùng mấy thứ đó thay thế được không!”

Dạ Vị Ương vội vàng chạy đi hỏi, kết quả Diệp Tu rất độ lượng: “Được chứ, lấy mấy thứ đó thế chấp, chờ mấy ông kiếm đủ lông sói trắng, tui đến đổi lại được không?”

“Ông rốt cuộc muốn lông sói trắng để làm gì?” Dạ Vị Ương thấy người này sống chết vẫn muốn lông, không giống như bán vật liệu ẩn kiếm tiền, mà thực sự cần sử dụng.

“Làm trang bị.” Diệp Tu nói.

“Nhảm nhí......” Dạ Vị Ương mắt trợn trắng, điểm hữu dụng nhất của những vật liệu ẩn này đương nhiên là làm trang bị, mình hỏi làm gì, chính là hỏi làm trang bị gì. Hiện tại mới hơn cấp 20, không đáng để làm trang bị ngay, đã làm thì phải làm cao cấp nhất chứ.

Kết quả Diệp Tu lại không trả lời câu hỏi này của Dạ Vị Ương.

Vì thế Dạ Vị Ương cũng không hỏi tiếp nữa, tạm thời không đề cập đến vụ lông sói trắng, mề đay Mithril cũng chỉ như đồ chơi, giá trị của món khác mới đáng nói. Diệp Tu chỉ yêu cầu ba loại vật phẩm nhưng cũng đủ khiến họ đau trứng.

Pháp Trượng Điểm Băng, đây là trang bị cam cấp 25, hiện tại từ trên xuống dưới trong Mưu Đồ Bá Đạo quả thực không có. Trang bị cam có tỷ lệ rơi ra cực thấp, bình thường đều là có tiền mà chẳng mua được. Dù là trang bị cam cấp thấp, đôi khi cũng được người chơi cấp cao lấy ra khoe khoang một hồi, bởi vì rất khó mới có được nó. Nếu không Dạ Vị Ương cũng không mang vũ khí cam Thập Tự Giá Băng Tinh của mình đi lòe người, người có trang bị cam, là một loại thân phận.

“Bây giờ thật sự không có Pháp Trượng Điểm Băng mà.” Dạ Vị Ương nói.

“Vậy có rồi nói sau!” Diệp Tu không vội, hắn không hề vội, Quân Mạc Tiếu mới cấp 21, còn rất nhiều cơ hội cà kỷ lục ở Rừng Rậm Băng Sương. Nhưng phía Mưu Đồ Bá Đạo lại lo âu! Nguyên một đoàn người của họ đã cấp 25, còn phải tiếp tục vội vàng tăng cấp đó, chỉ cần vừa lên 26, thành tích trong Rừng Rậm Băng Sương sẽ không được tính nữa.

“Ông đổi thành cái gì khác đi, thế chấp trước được không.” Dạ Vị Ương nói.

“Thập Tự Giá Băng Tinh của ông?” Diệp Tu hỏi.

“Đệch!!!” Dạ Vị Ương kêu to.

Kết quả Diệp Tu còn chưa nói xong: “Của ông chẳng qua chỉ mới là vũ khí cam cấp 20, vẫn còn kém lắm, thêm vài cái vật liệu ẩn gì khác, lại đổi?”

Dạ Vị Ương thật lâu vẫn chưa hồi phục, đã biết mình thật sự rước họa vào thân rồi, gã lúc này đang xin xỏ với Dạ Độ Hàn Đàm, tỏ vẻ gã không muốn làm người bàn bạc với tên này nữa.

“Ai thích đi thì đi!” Dạ Vị Ương ôm lấy Thập Tự Gía Băng Tinh của mình bỏ trốn mất dạng.

Dạ Độ Hàn Đàm cảm thấy khó hiểu, đành phải tự mình thêm bạn tốt với Quân Mạc Tiếu, vừa hỏi, nghe được bốn chữ Pháp Trượng Điểm Băng xong, cũng thiếu chút nữa hộc máu.

“Cái này thật sự không có.” Dạ Độ Hàn Đàm khóc, có cao thủ này tương trợ, đây rốt cuộc là phúc hay là họa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.