Vào giờ phút này, dù là khán giả trong kênh chung hay trong phòng huấn luyện của chiến đội Vô Cực, những chữ này đều được nhắc đến nhiều nhất. Hoặc hơn thế nữa, thêm chữ “ngoạn mục” đằng sau những chữ ấy: Tình thế xoay chuyển ngoạn mục.
Trong hoàn cảnh một chọi ba, Hà An vậy mà thật sự đánh bại được hai người, dùng trạng thái gần như đầy máu tiến vào trận quyết đấu cuối cùng. Bước ngoặt đầy kịch tính này lập tức khiến mọi người lại tràn đầy mong đợi.
Tuyển thủ chiến đội Vô Cực vốn đang dở sống dở chết, sau khi Anh Đi Rồi chiếm lại thế công áp đảo, mỗi người đều dần gượng dậy. Đến lúc Hà An thật sự dùng trạng thái gần như toàn thắng đánh bại Trục Yên Hà, phòng huấn luyện yên tĩnh khoảng hai giây, rồi sau đó bùng nổ một tràng hoan hô.
Tất cả mọi người vây quanh Hà An, hết đẩy lại kéo, nếu không phải biết rằng còn một trận sắp phải đánh, e là lúc này đã tung hô Hà An mấy cái mới thỏa thuê.
Nét mặt Hà An đương nhiên lộ rõ cảm giác hơn người đích thực. Thêm vào đó, kết quả trận đấu đã nói rõ hết thảy, tình hình hiện tại cũng đã thể hiện rõ, gã không cần dùng quá nhiều từ ngữ để động viên, thành viên chiến đội Vô Cực đã hồi sinh cả rồi. Tiếp đó, chỉ cần nắm được trận cuối này, sĩ khí chiến đội Vô Cực tất nhiên sẽ bộc phát đến đỉnh điểm, sau đó lại bùng cháy ở trận đoàn đội…
Đừng coi thường sĩ khí.
Sĩ khí thực ra là tâm tình của tuyển thủ, nâng cao sĩ khí lại càng dễ khiến tuyển thủ phát huy càng tốt. Dù sao tuyển thủ đều là người mà không phải máy móc, tâm tình có tác dụng quyết định tới phát huy của tuyển thủ trong trận đấu.
Sĩ khí của chiến đội Vô Cực lúc này khiến Hà An cảm thấy rất thỏa mãn. Hơn nữa gã tin rằng, Hưng Hân đang chiếm ưu thế mà lại rơi vào tình cảnh này, sĩ khí nhất định sẽ vô cùng kém. Mặc dù bây giờ hai bên cùng đứng ở điểm xuất phát trong trận đấu cuối, hoặc xét thanh máu, Hà An coi như kém hơn một chút. Nhưng theo tình hình hiện tại, Hà An cho rằng chiến đội Vô Cực vẫn chiếm ưu thế hơn. Áp lực bị đuổi kịp rồi bị vượt qua rất đáng sợ, có thấy vô số khán giả đang bình luận điên cuồng không? Là cái đích cho mọi người chỉ trỏ, chiến đội Hưng Hân có thể gánh nổi áp lực như vậy sao?
Hà An không rảnh nghĩ nhiều, sau một hồi nghỉ ngơi ngắn ngủi, trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu. Nhân vật vốn được chú ý nhất của chiến đội Hưng Hân nhưng vẫn luôn bị che giấu mãi không xuất hiện rốt cuộc đứng dậy đối chiến: Quân Mạc Tiếu.
Sắp xếp này đương nhiên không khiến Hà An bất ngờ. Quân Mạc Tiếu từ trước tới giờ vốn được coi là nhân vật chủ chốt của chiến đội Hưng Hân.
Còn về chuyện đây có phải là nhân vật của Diệp Thu không, mặc dù truyền thông khẳng định lúc báo danh Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu, nhưng Hà An đến thăm tiệm net Hưng Hân, tận mắt thấy Diệp Thu ngay tại Hưng Hân, bây giờ sử dụng Quân Mạc Tiếu có phải Diệp Thu hay không, ai mà biết được?
Quy tắc của vòng khiêu chiến có sơ hở như vậy, Hà An chỉ đành suy đoán theo trường hợp đáng sợ nhất. Gã cho rằng sự tự tin của bản thân không thể suy suyển, nhưng nghĩ tới khả năng phải đối mặt Diệp Thu, người sáng lập nên một vương triều, tạo ra vô số đấu pháp trong Vinh Quang, được vinh danh là bách khoa của Vinh Quang, bỗng nhiên Hà An phát hiện lòng bàn tay của mình ướt đẫm mồ hôi.
Hà An cầm khăn trên bàn, lau mạnh hai tay.
Không có thời gian dư dả để gã điều chỉnh tâm lý, hình ảnh trận đấu đã xuất hiện, bắt đầu đếm ngược 3,2, 1. Hà An đặt khăn xuống, hít sâu một hơi.
Mặc kệ đối thủ là ai, chiến thắng là lối thoát duy nhất trước mắt của gã, cũng là lối thoát duy nhất của chiến đội Vô Cực.
Chiến đội Vô Cực qua cửa vòng khiêu chiến thất bại ở năm trước, một năm không đánh giải chuyên nghiệp, chiến đội hiển nhiên lỗ nặng. Mà hoạt động này còn phải kéo dài một năm nữa. Hà An là tuyển thủ chủ chốt, còn kiêm quản lý câu lạc bộ, kì thật đang biểu hiện chiến đội Vô Cực đang túng quẫn nhường nào. Chức vụ quan trọng như vậy cũng phải kiêm chức để giảm chi phí lao động. Năm nay chỉ e là cơ hội cuối cùng của chiến đội Vô Cực. Nếu năm nay không thể trở về giải chuyên nghiệp, thêm năm thứ ba nữa, sợ là chiến đội nhất định không thể duy trì được. Chưa nói đến việc có thể trả được số tiền lương kếch sù cho các tuyển thủ, chỉ sợ lúc đó tuyển thủ có tư cách nhận lương cao cũng sẽ không tiếp tục ở lại chiến đội Vô Cực đấu vòng khiêu chiến nữa. Có khi còn phải bán nhân vật, bán trang bị, tài liệu để bù vào chi tiêu. Vì thế, thực lực chiến đội tất nhiên yếu hơn, càng không thể thông qua vòng đấu khiêu chiến. Đã có nhiều chiến đội bị loại lâm vào tình cảnh tuần hoàn như vậy rồi biến mất triệt để.
Nhất định không thể thua!
Hà An lại một lần âm thầm tự nhắc nhở bản thân.
Gã vốn tin tưởng mình tất thắng, nhưng nghĩ đến Quân Mạc Tiếu có thể là Diệp Thu, niềm tin tất thắng của gã liền dao động, khiến gã không thể ngừng nhắc nhở bản thân.
Khán giả lại huyên náo như trước, nhóm antifan cũng bắt đầu hồi sinh như thành viên của chiến đội Vô Cực.
Tình cảnh này thật sự quá sướng mắt, vốn Hưng Hân chiếm ưu thế rất lớn, cuối cùng lại bị ép đến nông nổi này. Hơn nữa, thanh máu của nhân vật thuộc chiến đội Vô Cực hiện không hao tổn nhiều, sĩ khí lại tăng cao sau hai trận thắng liên tiếp. Ngược lại Hưng Hân lúc này có phải đã căng thẳng đến mức không động đậy nổi không?
Khán giả lớn tiếng ném đá. Tuy nhiên hai bên đã bắt đầu thi đấu, không nhìn được mấy lời bình loạn của họ.
Đối thủ là Diệp Thu…
Ý nghĩ tiêu cực quanh quẩn trong đầu khiến Hà An cuối cùng cũng không thể thả lỏng trong trận đấu này, gã lại giở trò cũ, Anh Đi Rồi lần thứ ba xoay người nhảy vào trong nước.
Chậm rãi bơi đi một đoạn, thành thạo tìm một vị trí ẩn núp, đương nhiên là vị trí khác với hai ván đấu trước, Hà An lại bắt đầu quan sát đối thủ một lần nữa.
Kết quả là gã không thấy gì…
Trong nước, gã núp dưới hành lang, tầm mắt bị che, góc nhìn hết sức hạn chế. Lúc này, trong không gian có hạn ấy, Hà An tạm thời không phát hiện tung tích đối thủ. Gã kiên nhẫn chờ thêm lát nữa, mãi không bắt gặp Quân Mạc Tiếu mới cảm thấy không ổn…
Nếu Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu… vậy tất nhiên hắn không sợ thủy chiến, có lẽ cũng đã lặn xuống mất rồi. Chẳng lẽ hiện tại đã chui xuống nước áp sát tới bên cạnh mình?
Hà An vừa nghĩ vậy liền vội vàng điều khiển Anh Đi Rồi chìm xuống nước, chuyển góc nhìn 360 độ, lại chẳng phát hiện gì cả.
Ổng đâu rồi?
Không tìm thấy đối thủ, Hà An đột nhiên hơi luống cuống, tình huống này vượt qua dự liệu của gã. Hay thằng chả đứng yên một chỗ chứ không tới đây? Hà An điều khiển Anh Đi Rồi thay đổi vài vị trí, với góc quan sát mới, gã có thể nhìn thấy vị trí của Quân Mạc Tiếu hồi vừa vào bản đồ. Không có, Quân Mạc Tiếu cũng không đứng yên, hắn có di chuyển, vậy mà Hà An lại không biết đối phương đi đâu.
Có hai lựa chọn.
Một là chủ động tấn công, tìm ra Quân Mạc Tiếu.
Hai là tiếp tục giữ tư thế sẵn sàng đón địch, chờ Quân Mạc Tiếu mò đến.
Hà An liên tục do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn an toàn, lẳng lặng núp về chỗ trốn, chờ Quân Mạc Tiếu rơi vào phạm vi công kích của mình. Chỉ là nghĩ đến sự đáng sợ của đối thủ, gã không dám tiếp tục nhìn chằm chằm một phương hướng nữa. Trên dưới mặt nước, trái phải trước sau, Anh Đi Rồi cũng không có thời gian thả lỏng.
Cho dù là vậy, Hà An vẫn không thấy Quân Mạc Tiếu xuất hiện. Lòng gã hơi cáu, thằng chả muốn gì đây?
Trên mặt nước, dưới nước, trước sau, trái phải…
Góc nhìn phải tra xét không ngừng, gã cảm thấy hơi mệt mỏi. Gã đột nhiên hối hận vì đã chọn bản đồ này, nó có khác gì tự đào hố chôn mình đâu chứ? Nếu bản đồ không quá phức tạp, mình cũng không cần khổ cực thế này.
Hà An thoáng ca thán lại chợt giật mình.
Mình mà lại phàn nàn về bản đồ á!
Điều này chứng tỏ bản đồ đang gây phiền phức cho gã, bản đồ gã lựa chọn lại khiến gã bất lợi. Bản đồ có lẽ đã bị đối thủ lợi dụng.
Phản ứng của Hà An cũng coi như khá nhanh, vừa hiểu rõ tình hình, gã nhất quyết thay đổi đấu pháp và đối sách. Hiện giờ gã đã rơi vào bẫy của đối thủ rồi! Tuy rằng hai bên vẫn chưa đụng độ, nhưng đây rõ ràng là một đòn tấn công. Không phải đòn công kích sinh mạng, mà là đòn tâm lý. Cả hai còn chưa gặp mặt, Hà An đã cảm thấy bối rối rồi, vậy thì chắc chắn người đang bị tấn công chính là gã.
Hà An bơi men theo phía dưới hành lang, gã định lên trên hành lang trước rồi tính tiếp bước kế. Ai ngờ lúc này, gã nghe thấy bên cạnh có người chợt hô to: “Nó ở ngay phía trên đó!!!”
Hà An khẽ giật mình, vội chuyển góc nhìn, liền thấy chiến mâu trong tay Quân Mạc Tiếu đã chọc xuống, một chiêu Viên Vũ Côn như xiên cá vớt gã lên.
Người vừa hô tất nhiên là tuyển thủ từ chiến đội Vô Cực. Cả bọn đang xem thi đấu, có được góc nhìn toàn cảnh, vấn đề khiến Hà An hack não, bọn họ lại thấy rất rõ.
Quân Mạc Tiếu vẫn luôn di động, nhưng cũng không giới hạn ở trong nước hay trên hành lang. Sự kết hợp hai phương thức với nhau lại tạo thành lối di chuyển dị dạng khiến mọi người không hiểu nổi ý hắn.
Rồi mọi người chợt phát hiện, hóa ra Quân Mạc Tiếu vẫn luôn núp xung quanh Anh Đi Rồi, mà Hà An lại mù tịt không biết, chuyển góc nhìn dò xét khắp nơi.
Trông Hà An không giống giả vờ chút nào, nên mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, cách di chuyển kì cục của Quân Mạc Tiếu đều nhằm vào điểm mù của Hà An.
Là hắn đoán được chỗ ẩn thân của Anh Đi Rồi? Hay hắn tránh được góc nhìn của những chỗ Anh Đi Rồi có thể trốn? Bọn họ không đoán được, họ chỉ biết là, Quân Mạc Tiếu đã lẳng lặng đi đến trên đầu của Anh Đi Rồi, mà Anh Đi Rồi của Hà An vẫn ngoi lên lặng xuống dưới hành lang, quay trái ngó phải để tìm người…
Đã sớm có khán giả nhắc nhở, nhưng Hà An không nhìn thấy được.
Tuyển thủ của chiến đội Vô Cực tất nhiên có thể nhắc nhở, nhưng theo tinh thần chuyên nghiệp, đạo đức thể thao, bọn họ cũng xoắn xuýt lắm.
Rốt cuộc, lúc thấy Hà An hồn nhiên bơi khỏi hành lang mà hoàn toàn không biết đối thủ đã giơ sẵn vũ khí chào đón, một tuyển thủ trong Vô Cực rốt cuộc bất chấp hét to.
Tiếc rằng mọi chuyện đã quá muộn màng.
Ở dưới nước né tránh công kích từ trên cạn vốn không dễ, huống chi còn là công kích do một tay già đời như Diệp Tu ra tay. Gã bị vớt lên, ném mạnh lên hành lang, Quân Mạc Tiếu còn đạp một cái, bắn mấy phát vào đầu Anh Đi Rồi. Đó là kỹ năng Đạp Bắn của thiện xạ.
“Dùng mãi một bản đồ, một đấu pháp, ngây thơ vãi.” Quân Mạc Tu buông một câu nhẹ tênh trong kênh tán gẫu chung.