Đường Nhu đã lâu chưa từng bị chật vật như vậy. Trong suốt quá trình chơi Vinh Quang, có lẽ chỉ có lúc so đấu cùng Diệp Tu hay đợt đánh với Vương Kiệt Hi đội trưởng chiến đội Vi Thảo – người đã từng mời cô nhập đội, mới làm dấy lên cảm giác tuyệt vọng này.
Hai người đó, Đường Nhu biết rõ trình độ hơn xa cô, mà lúc đó trình của cô cũng gà vô cùng. Hai người đó đánh với cô cũng chẳng khác chuyện hiện tại cô đút hành cho người chơi thường là mấy.
Còn giờ, trình cô ngày một cao, kinh nghiệm cũng ngày càng nhiều, cho dù có đụng hai vị đại thần này lần nữa Đường Nhu cũng cảm thấy mình không đến mức tuyệt vọng như trước. Nhưng nay chỉ là một tuyển thủ của chiến đội Vô Cực, một kẻ Đường Nhu thậm chí còn không biết tên tuổi. Một kẻ ở trong trận solo bị Nguy Sâm vờn cho bầm dập, sau đó còn bị Ngụy Sâm cười nhạo đến nửa tiếng, hiện tại lại có thể áp chế cô hoàn toàn.
Phải, hoàn toàn áp chế.
Cảm giác tuyệt vọng y chang lúc trước, khi Đường Nhu đối mặt với tán nhân Diệp Tu hay ma đạo học giả Vương Kiệt Hi vậy.
Đường Nhu tất nhiên biết thuật sĩ là một nghề có khả năng khống chế rất mạnh. Nhưng nếu nói chỉ vì nguyên nhân đó, nên cô mới bị dập cho thê thảm, thế không phải đang tuyên bố nghề thuật sĩ là vô địch ư? Trong giới chuyên nghiệp, không lẽ khi các nghề khác đối đầu với thuật sĩ, gồm cả nghề cô đang xài – pháp sư chiến đấu, đều bị đút hành cho khỏi ngóc đầu như vậy sao?
Tất nhiên là không, nguyên nhân, hẳn phải tự trách mình, ngay từ đầu đã đánh không tốt nên đã rơi vào tiết tấu của đối thủ chăng?
Đường Nhu quả thực không còn là con gà thuở trước, đã học được cách phản tỉnh khi xuất hiện vấn đề trong trận đấu, mà còn tỉnh hơi bị chuẩn nữa kìa.
Nhưng giờ hối hận cũng không bắt đầu lại được. Còn phải ứng phó tình huống trước mắt nữa đã. Sau khi lọt vào trong Mưa Hỗn Loạn, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể khống chế nhân vật được. Chuyện này cũng có chút liên quan tới trang bị. Các chiến đội chuyên nghiệp thường rất xem trọng yếu tố kháng debuff cho nhân vật. Khi đối mặt với loại nghề như thuật sĩ, chắc chắn sẽ điều chỉnh lại trang bị trước.
Chiến đội Hưng Hân dĩ nhiên không đủ điều kiện vậy rồi, do đó tính kháng debuff của Hàn Yên Nhu thuộc loại bình thường của bình thường. Nên khi đấu tay đôi với thuật sĩ khá ảnh hưởng tới năng lực của cô, giờ lại còn rơi vào trạng thái choáng, còn lâu mới kết thúc được. Nói cho vuông, khi đụng phải nghề công kích vật lý thì phải mặc đồ kháng vật lý, đấu với tên công kích phép thuật thì tung đồ kháng phép. Thế nên, khi bùm chíu với thuật sĩ thì quan trọng nhất là tinh thần kháng debuff. Hàn Yên Nhu không cử động được, lúc này vô cùng chật vật, cũng có phần vì điều này. Cho nên trong game, thuật sĩ đã từng được cho là phá hoại cân bằng giữa các nghề. Nhưng nếu quan tâm nhiều hơn về chuyện kháng debuff, người chơi cũng sẽ rõ mỗi nghề đều có sở trường riêng, tương khắc lẫn nhau.
Đường Nhu hiện tại cũng không nghĩ tới mấy thứ này, chỉ là đang tìm nguyên nhân từ bản thân. Vất vả lắm trạng thái choáng mới kết thúc, thì Leopold đã sớm chuẩn bị kỹ năng khống chế khác.
Sau khi skill Thuật Trói Buộc trói Hàn Yên Nhu lại, một đợt tấn công mới lại phủ xuống.
Đám người xem càng lúc càng phấn khích. Hai nhân vật, một tả xung hữu đột, một đứng im như tượng. Đám antifan vẫn luôn kìm nén rốt cuộc không kìm nổi nữa, có kẻ đã pm cho bạn bè rần rần. Chuyện bẽ mặt sung sướng như này, bỏ qua quá phí.
Tuyển thủ thuật sĩ của Vô Cực lúc này cũng vô cùng hưng phấn. Một tuần chuẩn bị này quả nhiên ngon lành, cảm giác nắm giữ mọi thứ thế này quá sướng. Tuyển thủ thuật sĩ càng đánh càng quen tay, mạch suy nghĩ rõ ràng, thao tác linh hoạt, nắm bắt cơ hội thì vô cùng chuẩn. Mọi thứ cứ như hòa cùng nhịp thở, ngay khắc này, gã có cảm giác mình đúng là Leopold, đang đứng ở đình Hoa Hồng đọc phép thuật hắc ám.
Dưới sự phát huy xuất sắc của đối thủ, Đường Nhu không thể lật kèo, lại còn bị Leopold ăn một ván toàn thắng. Khoảnh khắc Đường Nhu ngã xuống, đám quần chúng hét muốn bể kênh. Đám antifan nghe tin mà đến lúc này đã nhanh chóng chiếm hết kênh, đẩy toàn bộ fan của Vô Cực xuống dưới.
Cái gì mà: “Gió xuân thổi, trống trận vang, Hàn Yên Nhu nên sợ người nào?”. Một loạt những lời mỉa mai trào phúng lan tràn.
Bên phía Hưng Hân cũng có chút căng thẳng.
Đường Nhu háo thắng thế nào mọi người đều biết. Trận này lại bị ăn một vố đau như vậy, ít nhiều chắc cũng sẽ bị shock? Tất cả đều quay sang nhìn, trên mặt Đường Nhu tất nhiên là không chút tươi cười nào, chỉ thiếu viết thẳng lên mặt hai chữ “đang cáu” thôi. Đẩy bàn phím, buông chuột kêu cái keng rất không cam tâm.
Trần Quả bước qua, định bụng an ủi này nọ, nhưng… Ván này đúng là thua hơi chật vật, biết an ủi chỗ nào bây giờ?
Kết quả chưa kịp mở miệng, Diệp Tu đã phun ra bốn chữ: “Còn phải luyện thêm!”
Đậu móa quá vô tình!
Ngụy Sâm cơ hồi không nhịn được chuẩn bị mắng mỏ. Đại mỹ nữ thua trắng như vầy, vẻ mặt đau đớn khiến người khác tiếc thương như vầy. Mà thằng cờ hó lại an ủi kiểu vô liêm sỉ này?
Nhưng chưa kịp đợi Ngụy Sâm lên tiếng, Đường Nhu đã trả lời, chỉ đơn giản một chữ: “Dạ!”
Nói xong, lại cầm bàn phím và chuột lại. Trần Quả bước tới chỗ này chuẩn bị dỗ dành, liền thấy Đường Nhu rời khỏi đấu trường, bèn ngẩn ra hỏi: “Em làm gì đó?”
“Đi luyện.” Đường Nhu nói.
Trần Quả câm nín. Nếu không phải quá hiểu Đường Nhu, cô sẽ cho rằng Đường Nhu bị câu nói “còn phải luyện thêm” của Diệp Tu chọc giận, nên mới hờn mát đi luyện.
“Trận đấu còn chưa xong mà!” Trần Quả kêu.
“Nhất định phải thắng đó!” Vì thế Đường Nhu giơ nắm đấm hô to.
“Nói thừa.” Diệp Tu bên kia lời ít ý nhiều đáp lại.
Người thứ hai của Hưng Hân lên sân là Kiều Nhất hàm và Một Tấc Tro của cậu, lúc này nhân vật đã đứng vào vị trí. Đường Nhu để lại cho cậu một đối thủ full máu, khiến cậu cũng thấy hơi áp lực. Nhưng sau khi nghe thấy đoạn đối thoại “vô tình” giữa Diệp Tu và Đường Nhu sau khi thua, khiến cậu lập tức lấy lại can đảm.
Trận hai của phần đấu lôi đài tổ đội nhanh chóng bắt đầu.
Kiều Nhất Phàm, Một Tấc Tro.
Bởi vì bài phỏng vấn trước đó chưa đăng, nên hiện tại ngoại trừ Gia Thế, vốn không ai biết Một Tấc Tro này kỳ thật là Kiều Nhất Phàm đã từng tham gia giới chuyên nghiệp. Lại thêm trước đó cậu cũng ít ra đấu, nên tình báo của Vô Cực về Một Tấc Tro là nguyên số không. Chỉ tra ra được, nhân vật này đã hoàn thành màn khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực từ cấp 55. Nhưng chỉ bằng điều này, cũng biết đây không phải là con gà khu mới.
Cộng thêm trận ở lượt đi, chiến đội Vô Cực liền kết luận: xảo trá, đây là một tên cực kỳ xảo trá.
Làm cách nào đối phó với một tuyển thủ xảo quyệt đây? Tất nhiên là phải cẩn thận, vô cùng cẩn thận.
Kết quả điều tra chỉ có một chỗ hơi tốt: Một Tấc Tro là một trận quỷ.
Phong cách của trận quỷ khác hoàn toàn với trảm quỷ, cho nên vừa thấy là biết liền. Mà trận quỷ lại thiên về loại nghề phụ trợ, hơi yếu về mặt solo. Thế nên, điều này trở thành một mắt xích khá trọng yếu.
Đây là một điểm khá quan trọng. Tuyển thủ thuật sĩ vừa mới đánh bại Đường Nhu lúc này đang vô cùng tự tin. Thấy Một Tấc Tro ra sân, sau khi quan sát các đặc điểm của nhân vật này, cũng đã sớm tính ra cách đánh. Không phải lúc nào cũng đoán được đối thủ tiếp theo, cho nên mới nói dù đụng phải ai cũng đều phải có chuẩn bị. Dù là đụng Hàn Yên Nhu, hay Một Tấc Tro, thậm chí là Nghênh Phong Bố Trận, Quân Mạc Tiếu… Trong tuần vừa rồi, mỗi một tuyển thủ của Vô Cực đều suy nghĩ và thảo luận kế sách cả rồi. Lần này, bọn hắn quả thực chuẩn bị rất đầy đủ.
Ba, hai, một…
Sau khi đếm ngược, trận đấu bắt đầu. Bản đồ vẫn là Đình Hoa Hồng, nhưng hai đối thủ đều thuộc về hệ khống chế, quỷ kiếm sĩ và thuật sĩ.
Cùng là va chạm từ giữa bản đồ, nhưng Kiều Nhất Phàm không xông vào trực tiếp giống Đường Nhu. Một Tấc Tro rất biết cách lợi dụng khả năng ẩn núp của bản đồ, qua con mắt của tuyển thủ Vô Cực liền biến thành: xảo trá!
Kiều Nhất Phàm cũng không chủ động tiếp cận đối thủ, mà tuyển thủ thuật sĩ cũng không quá tích cực chủ động tìm tới cậu. Đùa à? Lúc ở lượt đi, tay súng của Vô Cực là vì cố quá thành quá cố rơi vào bẫy của Một Tấc Tro giăng sẵn đó. Một lỗi sao phạm hai lần được?
Thật ra, loại cạm bẫy như vậy đổi lại là một đội người chơi thường sẽ không mấy hiệu quả. Vì trong đám người chơi có rất nhiều kẻ không biết liêm sỉ, trên net lại không có ai quản được, thế nên sẽ mở ra góc nhìn thượng đế để trợ giúp lẫn nhau. Nhưng chiến đội Vô Cực lại thật sự theo quy tắc, cho tới bây giờ, chỉ có lần lúc đấu tổ đội lôi đài, có người nhịn không được nhắc Hà An một cái mà thôi. Mà việc này… Sau khi đấu xong cũng không ai nhắc tới. Dù sao chiến đội Vô Cực cũng đã thua, chứ nếu mà thắng nhờ tiếng nhắc kia, cũng là thắng không đẹp. Cho dù là vui mừng vì chiến thắng đi nữa, trong lòng sẽ luôn có chướng ngại.
Lượt về này là vòng đấu sống còn, thế nhưng từ trận solo tời giờ, chiến đội Vô Cực không có chỗ nào là không tuân theo quy tắc cả. Bọn họ chỉ tập luyện chuẩn bị chăm chỉ một tuần, chưa từng nghĩ tới việc dùng thủ đoạn để giúp họ vượt qua khó khăn.
Một Tấc Tro và Leopold lần chần mãi không đánh, đám người xem đã sắp bùng nổ. Những kẻ căng thẳng lúc này, quá nửa là đám quần chúng. Vì nhờ vào góc nhìn thượng đế mà họ nhìn rất rõ động thái của cả hai bên. Hai người trước mắt đều đang di chuyển, không đánh trực diện, vờn tới vờn lui. Rốt cuộc, Leopold lặng yên di chuyển tới bên cạnh Một Tấc Tro, Một Tấc Tro đã hoàn toàn lọt vào phạm vi đọc phép của Leopold.