Toàn Chức Cao Thủ

Chương 838: Không cần xin lỗi



Edit: Na | Beta: Kha

Đợt phản kích bất thình lình làm Kiều Nhất Phàm hoảng hồn. Ấy cũng tại vì “học” nhiều nhưng “hành” ít, cậu đã vào giới chuyên nghiệp hơn một năm nhưng lại chưa hề tự thân xuất trận. Đấu với người chơi bình thường thì dễ, thực lực chênh lệch nhau khoảng lớn. Nhưng tuyển thủ chiến đội Vô Cực đâu có đơn giản, sao có thể để bị lợi dụng sơ hở dễ dàng như người chơi bình thường được.

Nói cho cùng, Kiều Nhất Phàm vẫn còn thiếu kinh nghiệm cho những trận đấu bậc cao thế này. Dù trong huấn luyện nội bộ cậu luôn có cơ hội luận bàn với những tuyển thủ trình độ ngang với đội quán quân Vi Thảo, nhưng huấn luyện cũng chỉ là huấn luyện, đấu thật và đấu giả là hai chuyện khác nhau.

Kiều Nhất Phàm bị lộ sơ hở nhất thời luống cuống chân tay, tuyển thủ thuật sĩ của Vô Cực ngược lại chiến thêm hăng hái. Leopold ban đầu bị Một Tấc Tro áp sát giờ đang nhân tràng công kích liên tục để kéo giãn khoảng cách. Chỉ là lúc này gã không quá quan tâm tới cự ly an toàn nữa, chỉ kéo một lúc rồi ngưng. Cự ly gần sẽ khiến đối thủ không thể né được những kỹ năng công kích tầm xa, tuyển thủ thuật sĩ Vô Cực quyết định chơi chiêu tấn công ào ạt, không màng tới câu nhấn mạnh “cẩn thận khi đấu với Một Tấc Tro” trong kế hoạch nữa.

Trong thi đấu, tuân theo kế hoạch là điều rất quan trọng, nhưng đôi lúc cũng cần sự tùy cơ ứng biến của người đấu. Lúc này thuật sĩ Vô Cực cũng đang làm như vậy, gã đã hoàn toàn thay đổi được cục diện nhờ vào sự quyết đoán của mình.

Trái lại, Kiều Nhất Phàm đang lâm vào thế bị động không thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái. Càng gấp rút càng hỏng việc.

Kênh trò chuyện song song đó cũng ầm ầm theo. Ban nãy khi Leopold bị áp đảo thì ai ai cũng nắm chặt tay im thin thít, bây giờ tình thế đảo ngược, cả đám bắt đầu quơ tay múa chân.

Leopold được khen lấy khen để nhưng không hề hay biết. Suy nghĩ của khán giả vốn cũng không khác gì thuật sĩ Vô Cực, trận này không cầu thắng, nhưng chí ít cũng phải tạo được ưu thế cho người đấu sau. Nhưng giờ xem kìa, họ thấy Leopold thế đánh dồn dập, còn Một Tấc Tro càng đánh càng gượng, càng không theo kịp nhịp của trận đấu. Có lẽ Leopold có thể sẽ xử đẹp Một Tấc Tro không chừng!

Kiều Nhất Phàm cũng nghĩ tới điểm này. Nếu cậu thua, vậy trận sau sẽ là một chọi hai, sau nữa sẽ là một chọi ba, chẳng khác nào lặp lại phiên bản hiệp trước. Mà hiệp trước người cười cuối cùng chính là Hưng Hân – với thành tích ba chọi một dẫn trước.

Không thể để nó xảy ra!

Kiều Nhất Phàm sốt ruột, nhưng bản thân cậu thật sự không có kinh nghiệm giữ bình tĩnh trong trận đấu, ra tay càng lúc càng bất cẩn, lập tức lại lộ sơ hở. Leopold nhanh trí phát hiện, combo liên kích xuất hiện lần hai. Chết người hơn nữa là lần này cậu bị trói chặt bởi kỹ năng khống chế của thuật sĩ, muốn thoát thì phải trả giá rất đắt. Mà cái giá đắt đó, Một Tấc Tro hiện giờ không trả nổi.

Thua… Thua rồi…

Một Tấc Tro ngã xuống.

Cục diện quá thuận lợi cho đối thủ phản công ào ạt, Kiều Nhất Phàm ngay lập tức hoảng loạn, không tài nào đảo ngược tình thế nữa.

Chiến đội Hưng Hân bị loại hai người, còn phía chiến đội Vô Cực? Thuật sĩ Leopold hiện nay còn 1/3 thanh máu, ưu thế hơn hẳn ưu thế Đường Nhu tạo ra ở hiệp trước.

“Xin… Xin lỗi…” Bên Hưng Hân, Kiều Nhất Phàm áy náy đứng dậy, không dám nhìn thẳng vào ai.

Cậu là tuyển thủ vô hình, thuộc hạng dự bị của chiến đội Vi Thảo, ngoài bạn thân là Cao Anh Kiệt ra, trong đội chẳng ai thèm ngó ngàng tới. Hưng Hân tuy là chiến đội vẫn chưa thể sánh bằng Vi Thảo, nhưng ít ra cậu cũng nhận được sự tôn trọng ở bên này.

Kiều Nhất Phàm sung sướng lắm, cậu nghĩ mình không thể phụ lòng kỳ vọng của mọi người. Ấy thế mà cậu lại thất thủ trong một trận chiến quan trọng. Đường Nhu bị dính chiêu liên hoàn thua trắng, một kẻ có nhiều kinh nghiệm hơn Đường Nhu như cậu lại không biết xoay chuyển cục diện. Nhất là khi đang ở thế có lợi, bị đối thủ đột ngột tung đợt phản kích rồi bị xoay mòng mòng, cuối cùng đi chầu ông bà. Đừng nói đồng đội, tới cả cậu cũng không thể tha thứ cho chính mình.

“Không cần xin lỗi.” Lúc này cậu lại nghe được giọng nói ấy. Đó chính là giọng nói từng thắp sáng niềm tin trong cậu, khi cậu suy sụp tinh thần đến mức định giải nghệ ở Ngôi Sao Cuối Tuần.

“Thắng thua là chuyện thường tình, nếu cứ thua một cái rồi xin lỗi một cái thì mệt đầu lắm.” Diệp Tu nói.

Thắng thua là chuyện thường tình thật, nhưng thua ngay trận quan trọng không phải là đã phụ kỳ vọng của mọi người sao?

“Em đánh tệ quá…” Kiều Nhất Phàm nói.

“Thì lần sau phải đánh tốt hơn.” Diệp Tu bình thản đáp, cái giọng thờ ơ mà thường ngày Trần Quả nghe muốn cho ăn đạp. Song lúc này nó lại khiến Kiều Nhất Phàm thấy

nhẹ nhõm không ít.

“Lão đại cố lên!” Bánh Bao đột nhiên hô to. Mọi người mới giật mình nhớ lại, trận đấu vẫn chưa kết thúc, Diệp Tu và Quân Mạc Tiếu của hắn vẫn chưa lên sàn, chỉ cần có thể một đấu ba thắng…

“Một đấu ba có sao không?” Trần Quả hỏi thẳng.

“Ha ha.” Diệp Tu cười.

“Cậu cười cái gì?” Trần Quả nóng.

“Một chọi ba gì?” Diệp Tu hỏi, “Một chọi hai với 1/3 thôi.”

“Ờ…” Trần Quả thừa nhận mình sai. Leopold hiện giờ chỉ còn 1/3 thanh máu thôi.

“Tới đâu tính tới đó!” Diệp Tu chốt, Quân Mạc Tiếu đã được dịch chuyển lên sân đấu. Về phía chiến đội Vô Cực, họ vừa mới kết thúc trận ăn mừng tưng bừng. Tuyển thủ chiến đội Vô Cực vốn cũng như các khán giả, không trông mong nhiều, chỉ mong Leopold chém được chút chút máu của đối thủ. Ai ngờ Leopold thắng luôn trận hai, ai ai cũng mừng vui.

“Đánh quá đẹp!”

“Tuyệt vời ông mặt giời!”

Phút nghỉ giữa trận là lúc các tuyển thủ trao đổi. Toàn đội Vô Cực túm tụm lại với nhau, trao nhau những lời khen.

“Tiếp tục cố gắng nhé!” Câu nói chân thành cuối cùng là của ông chủ tự mình tới hiện trường cổ vũ bọn họ.

Trận lôi đài thứ ba nhanh chóng tiến hành.

Tán nhân Quân Mạc Tiểu VS thuật sĩ Leopold vào bản đồ sau khi đếm ngược xong.

Quân Mạc Tiếu!

Đây chính là nhân vật hàng đầu trong hàng đầu được chiến đội Vô Cực để tâm tới. Tiếng tăm Quân Mạc Tiếu dạo này khá lớn, nhưng tiếc là không có nhiều video clip quay cảnh hắn pk thực chiến. Hà An, người duy nhất có kinh nghiệm solo với Quân Mạc Tiếu ở hiệp trước đành phải chia sẻ kinh nghiệm ít ỏi của mình cho mọi người.

Những ai ngắm đánh đổ Quân Mạc Tiếu tuần này đã quá quen với 120 kỹ năng cấp thấp. Đối với các tuyển thủ, viết hết đống đó ra một tờ giấy là một chuyện quá ư dễ dàng. Cơ mà, bình sinh chưa hề có ai được chứng kiến cảnh 120 kỹ năng đó phối hợp với nhau cả.

Nghề với nghề trong game khác biệt vốn là nhờ kỹ năng. Tổ hợp kỹ năng mới tức là một nghề mới. Một tuần ngắn ngủi làm sao đủ hiểu thông một nghề mới? Lại còn muốn đánh bại nó? Nói thì dễ nhưng làm đâu có dễ.

Giả dụ không nói tới nghề, ta chuyển sang nói tới tuyển thủ…

Mặc dù truyền thông có khẳng định rằng người báo danh không phải Diệp Thu, nhưng người báo danh là một lẽ, người đích thân đi đấu lại là một lẽ khác.

Trong thi đấu đầy những chuyện phạm quy. Diệp Thu dù xuất thân từ giới chuyên nghiệp nhưng hắn ta cũng có thể vì mục đích mà vứt hết sĩ diện vậy? Lúc ấy có ai dám bảo không được không?

Chiến đội Vô Cực chắn chắn không dám, họ đành phải tượng tưởng kẻ cừ nhất ấy là kẻ địch để phòng hờ.

Nếu đổi lại là ngày xưa, chỉ sợ mọi người vừa hay tin Diệp Thu là đối thủ sẽ run lẩy bẩy. Nhưng bây giờ là trận sống mái, mọi người bèn cố gắng động viên nhau, người có chí khí thì thề phải ép chết đại thần, người không có thì lén tự thôi miên mình “đó không phải Diệp Thu”.

Bên chiến đội đã cố phóng đại khuyết điểm của Quân Mạc Tiếu hết cỡ.

Đặc biệt là ở điểm sát thương thấp, ai xem trận Quân Mạc Tiếu đấu với Anh Đi Rồi của Hà An đều có thể dễ dàng nhận thấy được.

“Cho nên, dù là Diệp Thu, chúng ta cũng có cơ hội thắng. Hãy nhớ, mục tiêu của chúng ta là lật đổ Gia Thế.”

Những lúc này, chiến đội Gia Thế sẽ được bổ sung thêm. Một mình Diệp Thu sẽ trở nên lép vế trước chiến đội giàu mạnh. Chiến đội Vô Cực dùng quen kiểu so sánh này lắm, do hồi đầu ở giới chuyên nghiệp đã hiểu thấu mấy chuyện này rồi.

“Cứ đấu như vừa nãy, có là Diệp Thu cũng đừng xoắn, mình đang thi đấu, Diệp Thu cũng không phải trăm trận thăm thắng.” Phút cuối trước khi bắt đầu, tuyển thủ Vô Cực cổ vũ cho tuyển thủ thuật sĩ xong bèn im lặng lùi lại.

Tuyển thủ thuật sĩ lúc này đang trong trạng thái đỉnh cao, gã quyết định theo đấu pháp trước ở nửa hiệp sau – chủ động khiêu chiến đối thủ, có chết cũng phải đổi được tí máu của đối phương.

Quân Mạc Tiếu, nhào vô!

Thuật sĩ đội Vô Cực phấn khởi trong bụng, Leopold sải bước tới trước. Rất nhanh, thuật sĩ đội Vô Cực trông thấy Quân Mạc Tiếu đứng giữa mưa hoa phấp phới bên phía đình Hoa Hồng nằm ở trung tâm bản đồ.

“Quân Mạc Tiếu, phi ngựa qua đây!”

Tuyển thủ anh dũng thậm chí còn hô hào trong kênh trò chuyện, khiến khán giả trong kênh ồ lên spam cổ vũ.

“Tới rồi.” Quân Mạc Tiếu trả lời đơn giản và ngắn gọn, hắn thích biểu hiện bằng hành động hơn.

Ba phát Pháo Chống Tăng vù vù bay tới.

Mày nghĩ có thể bắn trúng tao với cự ly này hả? Tuyển thủ thuật sĩ điều khiển Leopold lách nhẹ, nhưng giữa tiếng súng dòn vang, Quân Mạc Tiếu vừa chạy vừa tiếp tục bắn. Việc chuyển động nhanh dường như không hề gây ảnh hưởng gì tới việc bắn chuẩn.

Leopold đành tiếp tục né, nhưng Quân Mạc Tiếu vẫn công kích, cự ly càng lúc càng gần.

Mà gương mặt của thuật sĩ đội Vô Cực lại không hề lộ vẻ hoảng hốt, ngược lại còn cười giễu như trúng mánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.