Chương trước có nhầm nhọt chỗ này, em đã sửa như bên dưới. Tên Map cũng sửa viết hoa hết cho đỡ phiền rồi.
“Mà nơi này đúng như trong giới thiệu, mảnh đất ở Thần Chi Lĩnh Vực sắp được sáp nhập với Dãy Núi Liệt Bình. Đám người Diệp Tu có mặt ở đây đúng 0 giờ, từ nơi này thẳng tiến đến Dãy Núi Liệt Bình.”
Edit: Kha | Beta: Na
Ngày 3 tháng 12, rạng sáng 0 giờ 0 phút 0 giây, Vinh Quang đúng giờ mở bản cập nhật mới. Chỉ thoáng chốc hơn triệu người tranh nhau đăng nhập. Dù hôm nay không phải cuối tuần, những người chơi trung thành vẫn háo hức mong chờ.
Lúc này, danh sách bạn tốt của bất kỳ nhân vật nào cũng sáng hơn bao giờ hết. Mà Vinh Quang vẫn luôn tự hào về chất lượng máy chủ quả thật không phải cái danh hão, có thể chịu đựng được cùng lúc nhiều người. Thế nhưng máy chủ dù đủ dùng, bản đồ trong game lại không thể chịu nổi. Bản cập nhật vừa mở ra, tất cả người chơi từ dân già lâu năm hay mới lên 70 đều sống dậy đổ xô về những khu vực mới.
Có tới sáu khu vực thì sao? Vẫn không đủ chứa chấp nhiều người tới vậy. Trong đấy, ba nơi đã được giới thiệu đặc biệt thu hút nhiều người hơn cả. Nhân vật của bọn Diệp Tu đã đến vùng đất bên cạnh bản đồ sắp mở trước, nhưng cho dù là vậy, họ vừa đăng nhập đã thấy cả biển người. Số người log out ở đây trước đó không hề ít!
Nhưng bọn Diệp Tu nhanh chóng phát hiện, thời điểm đặc biệt này mà còn bận tâm đến an toàn của đám nhân vật thì lo xa quá. Người chơi đang nôn nóng được chim chuột với NPC hơn bao giờ hết, ai lại lãng phí thời gian vào PK lúc này!
Đây chính là cơ hội hiếm thấy mà mọi người được xuất phát từ cùng một vạch, ai cũng không muốn thua từ vòng gửi xe.
Biển người nhấp nhô ập về phía bản đồ mới. Trong hoàn cảnh này, làm nhiệm vụ hay băm quái đều trở thành thú vui cực kỳ xa hoa. Thế là nhiều người chợt ngộ ra, lúc này đây, chỉ có phó bản mới có thể giải tán được lượng người đông đảo, tạo không gian luyện cấp yên tĩnh riêng.
Nhưng phó bản ở đây đều là cấp 75, chênh lệch chừng 5 cấp, gần như có thể đập sấp mặt hầu hết người chơi thường. Có điều đách ai quan tâm cả, cứ thử nghiệm phó bản mới trước cho thỏa.
Còn các công hội lớn thì bất chấp mà cắm đầu vào phó bản. Phó bản mới đồng nghĩa với việc sắp có thêm cơ hội bóc tem nữa! Mà phần thưởng từ những thành tựu như kỷ lục hay bóc tem có thể sánh ngang BOSS hoang dã. Giai đoạn 70 trước đó ngừng hẳn 3 năm, khiến các kỷ lục đánh nhiều đến mức bất bại. Giờ phó bản mới ra đời, cuộc đua kỷ lục đã biến mất từ lâu lại hừng hực khởi động.
Phía Hưng Hân.
Quân Mạc Tiếu, Nghênh Phong Bố Trận,Bánh Bao Xâm Lấn, Một Tấc Tro, Trục Yên Hà, Hiểu Thương, Tay Nhỏ Lạnh Giá, Muội Quang, Hại Người Không Mệt cùng pháp sư Lâm Sơn Thủy – một thành viên chủ lực trong Hưng Hân, từng theo Trần Quả phản bội Gia Thế chạy sang đây. Vừa đúng 10 người. Ngay cả Mạc Phàm vẫn luôn hững hờ suốt ba tháng ở chung tại Hưng Hân, ăn chùa ở chùa nhưng không thèm chào hỏi ai cũng gấp rút gia nhập đội ngũ khai hoang. Hắn không từ chối lời mời của Diệp Tu, chỉ im ỉm vào đội.
Diệp Tu giỏi nên bất chấp, quyết định dẫn đoàn đi vào phó bản mười người vừa được giới thiệu ở Dãy Núi Liệt Bình – Sơn Trại Ấn Sơn.
Dựa theo cốt truyệt của Dãy Núi Liệt Bình, sơn tặc Ấn Sơn là một đám thổ phỉ chuyên gây họa ở nơi này. Lúc này, thành Thiên Sơn xảy ra cuộc nổi loạn, quân phản loạn liền bắt tay với sơn tặc Ẩn Sơn. Vì vậy, người chơi sẽ phải dựa theo tình tiết và cốt truyện của Dãy Núi Liệt Bình, tiêu diệt sơn tặc Ẩn Sơn.
Ngoại trừ vài nhiệm vụ nhỏ chạy quanh chém giết, tất nhiên tình tiết khó nhất vẫn là qua cửa phó bản.
Có điều làm cốt truyện đến bước này thì cấp cũng đã xấp xỉ 75 rồi. Hiện tại bọn Diệp Tu thẳng tiến đến Dãy Núi Liệt Bình, không phải vì nhiệm vụ phó bản, mà là vì kinh nghiệm phó bản, lỡ tay bóc tem luôn cũng được.
Phương hướng của phó bản cũng được tiết lộ trong giới thiệu trước đó. Bản cập nhật vừa hoàn thành, chỉ cần mở bản đồ là tìm ra ngay. Lúc này, cả quãng đường toàn người với người, Dãy Núi Liệt Bình như nơi không quái, thực tế là chúng mới lú mặt chưa được một giây đã phải đi nhận cát xê. Đám người chơi thì cứ loay hoay như rắn mất mất đầu, tìm mãi không thấy nhiệm vụ muốn làm. NPC còn đang bị vây kín, không chờ thêm một hai tiếng thì đừng hòng nhận nhiệm vụ. Cả dãy núi lúc này, người chơi còn đông hơn quái, vì vậy nhiều người đã bắt đầu mò đường tìm nơi vắng vẻ hơn.
Còn những kẻ tiến thẳng đến phó bản, ngoại trừ đội ngũ của các công hội lớn, còn có những người chơi thường. Bọn họ đều là bạn thân, quyết định lập team quẩy thẳng phó bản.
Chẳng qua đây là phó bản 10 người, dân 70 mà đòi đú phó bản 75 thì quá liều mạng. Lúc bọn Diệp Tu đến trước sơn trại Ấn Sơn, nhiều người đã đứng sẵn bên ngoài, kích vào thông tin xem thử, thuộc tính ai nấy đều đỏ rực.
Bọn Diệp Tu gần như phóng thẳng đến phó bản trước, thế mà đến nơi đã thấy có người vừa chết văng khỏi phó bản. Thứ năng suất khủng bố gì thế này?
Ngoài cửa phó bản, người rủ nhau lập đội tham quan cũng không ít. Ai nấy đều hiểu, phó bản mới này, ngay cả nhóm bạn thân còn phải nghiên cứu nhiều lần mới có thể qua cửa, nói chi đến mấy team tạm bợ.Thế nên không ai nói đi đánh cả, mà chỉ rủ đi tham quan…
Riêng đám Diệp Tu lại thuộc dạng nghiêm túc, vừa đến đã vào ngay. Sau khi dịch chuyển, phong cảnh cũng không thay đổi nhiều, chỉ từ ngoài cửa tiến vào bên trong thôi. Nhìn như thể còn đang đứng trong map Dãy Núi Liệt Bình, nhưng thật ra đây chính là một không gian phó bản độc lập khác.
Mà nhân vật mới vào cửa phó bản, chắc chắn sẽ có khu vực an toàn không bị tấn công. Mười người vừa vào đã quan sát xung quanh, họ nhanh chóng nhìn thấy hai cái tháp canh được dựng ở hai bên cánh cửa, bên trong mỗi tháp là một tên sơn tặc đang cầm trường thương nhìn về phía xa.
“Bắn rớt tụi nó không?” Trần Quả hỏi, thanh pháo hạng nặng đã được gác sẵn trên vai Trục Yên Hà.
“Bình tĩnh, quan sát kỹ rồi tính. Tụi mình không cần gấp, chỉ cần an toàn qua cửa thôi.” Diệp Tu nói. Một phó bản lạ lẫm mới toanh, lại cao hơn mình 5 cấp, dù tranh nhau bóc tem cũng phải cẩn thận chút. Qua phó bản trong hoàn cảnh như vậy cũng được tính là thắng lợi hiếm thấy rồi.
“Lính gác đang đến kìa.” Lúc này, Ngụy Sâm chợt lên tiếng, mọi người bèn nhìn về phía trước, một tên cầm đầu đang dẫn theo một nhóm lính gác năm người, tay cầm đao thép đang đi về phía này.
“Có thể tránh bọn chúng không?” Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm lùi về sau hai bước rồi không thể lùi tiếp nữa, lùi nữa là văng khỏi bản.
“Biết chết liền.” Diệp Tu thua, ai mà biết được đám lính gác này sẽ cách họ bao nhiêu chứ, “Chuẩn bị lên thôi anh em!”
“Em hỏi xíu.” An Văn Dật vội mở miệng, “Ai là MT vậy?”
“Anh.” Vừa mới lên tiếng, Diệp Tu đã nhìn thấy Muội Quang của La Tập bắt đầu đọc phép triệu hồi thú, rõ ràng cậu ta đang “chuẩn bị lên thôi anh em” theo lệnh Diệp Tu. Diệp Tu vội vàng hướng dẫn tận tay: “Muội Quang, em triệu hồi ít hơn 4 con thôi.”
“Ơ?” La Tập không hiểu.
“Ầy… Khống chế kém sẽ thu hút quái đó.” Diệp Tu giải thích.
La Tập thoáng chốc xấu hổ, nhưng đây lại là sự thật. Với trình độ của cậu, gọi hết thú sẽ bị rối ngay, đám thú cũng sẽ đi lung tung chỉ với chút sai lầm nhỏ. Hiện tại cậu chỉ có thể khống chế tốt bốn con. La Tập biết mình không thể già mồm, bèn triệu đủ bốn con thì dừng.
Nhóm lính gác bước đến ngày càng gần, xem chừng chúng muốn đi thẳng đến cửa thật.
“Tiên hạ thủ vi cường đi!” Trần Quả không nhịn được nữa.
“Đừng hoảng.” Diệp Tu vẫn rất bình tĩnh, “Nếu ta rơi vào phạm vi thù hận, Trục Yên Hà bên trái, Hiểu Thương bên phải, bắn rớt hai tên sơn tặc bên trên trước.”
“Ok.” Hai người cùng trả lời.
“Mọi người chú ý!” Diệp Tu nhìn nhóm lính gác sắp đến gần, tuy đây là quái phó bản 75 mới ra, nhưng vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm mà đoán sơ phạm vi thù hận. Hắn thấy khoảng cách sắp gần quá rồi, vội nhắc nhở mọi người.
“Đệt, có mấy con quái chứ mấy, chú mày đừng làm căng quá.” Ngụy Sâm nói.
“Đến cả quái nhỏ cũng làm ông sợ à? Ngộ ghê ta.” Diệp Tu bình tĩnh giễu lại.
“Bố sợ mày làm đám nhóc căng thẳng thì có.” Ngụy Sâm phản pháo.
“Ha ha, giờ lũ trẻ gan hơn ông nhiều.” Diệp Tu tất nhiên đang ám chỉ hậu bối Lư Hãn Văn của chiến đội Lam Vũ.
“Hai người đừng ồn nữa!” Trần Quả rống lên, cô mới là người căng thẳng thật sự nè.
Ai dè ngay sau khi Trần Quả vừa dứt lời, đám lính tuần tra đã xoay người lại, chưa đến phạm vi thù hận đã đi mất.
“Làm hú hồn à.” Diệp Tu nói.
“Đợi đi xa chút thì bắn hai đứa trên đầu.” Ngụy Sâm nói.
Vì thế tất cả dõi theo nhóm lính gác đi xa dần, quẹo ngay khúc cua, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Bọn họ đã vào cửa được chừng một phút, thế mà nãy giờ chỉ mới đứng yên và đảo mắt mà thôi. Chú ý an toàn khi vượt bản hơn cấp đúng là chuyện vô cùng cần thiết.
“Được rồi, nổ súng đi!” Trận chiến cuối cùng cũng bắt đầu. Diệp Tu vừa ra lệnh, khẩu pháo trên vai Trục Yên Hà bên trái và Hiểu Thương bên phải đã đồng loạt tóe lửa, đạn pháo bay thẳng về phía tháp canh.
Khói pháo còn chưa tản hết, mọi người đã nghe thấy hai NPC chợt la to: “Có địch tập kích! Có địch tập kích!”
“Ra là vậy! Coi bộ phải giết hết rồi?” Diệp Tu nói.
Còn Trần Quả thì luống cuống cả lên, cô vội vàng hỏi Diệp Tu: “Đánh đâu đây? Đánh đâu đây?”
Đường Nhu cứng hơn nhiều, thấy làm thế nào cũng phải kinh động quái, cô đã chủ động xông xáo lao lên.
“Hàn Yên Nhu chậm lại!” Diệp Tu vội gọi: “Giết ở đây đi, tiến về phía trước quá coi chừng lại dẫn thêm quái khác.” Dù sao hắn cũng có kinh nghiệm đầy mình.
Đường Nhu nghe thấy, bèn cho Hàn Yên Nhu dừng lại. Đạn pháo của hai bậc thầy pháo súng nổ văng hai tên sơn tặc phía trên, tạm thời không cần sợ chúng nữa. Mà trong nhóm sơn tặc đang lao đến từ phía trước, có hai tên thuộc hệ Xạ Thủ, cả hai đã nâng vũ khí bắn tỉa từ xa.
Bằng bằng! Hai tiếng súng âm vang, nạn nhân lại không phải là Trục Yên Hà và Hiểu Thương.
“À, mấy thằng lính này không chú ý thù hận lắm.” Diệp Tu nói, MT như hắn lúc này mới ra sân.