Toàn Chức Cao Thủ

Chương 887: Hướng dẫn



Edit: Tam | Beta: Kha

Bản hướng dẫn lần này của Diệp Tu khác với mấy bản hướng dẫn từng viết ở khu 10. Mục đích viết hướng dẫn lúc trước nhằm giật kỷ lục nên yêu cầu trình độ người chơi khá cao, dù viết rõ ràng dễ hiểu đến đâu, không phải ai cũng làm theo được.

Còn hướng dẫn lần này? Mục đích lần này chỉ đơn giản giúp người chơi level thấp bình thường qua được phó bản cấp cao, tuy cũng có vài yêu cầu kỹ thuật nhất định, nhưng vì không cần hiệu suất, nên Diệp Tu cố gắng tối thiểu hóa hết mức yêu cầu đặt ra, sao cho khả năng của đại đa số người chơi đều đáp ứng được.

Hướng dẫn này không phải dành cho đội tinh anh chủ lực, mà dành cho đại chúng. Nên không thể nào trở thành bí kíp giành riêng cho công hội được.

Công hội Hưng Hân tuy còn non trẻ, nhưng với tầm gây bão của Diệp Tu ở Thần Chi Lĩnh Vực, tuyệt đối không tránh được số phận bị tất thảy công hội lớn coi là tử địch. Trong công hội tất nhiên bị gài không ít nằm vùng. Chuyện ăn cắp bí kíp lại chẳng hề phức tạp, không cần tài liệu gì, đi ké nhóm vài lần lấy kinh nghiệm, người chơi kha khá một tí là thuật lại được gần hết.

Thay vì bị đám nằm vùng tung ra cho thiên hạ hưởng sái, Diệp Tu quyết định giành quyền chủ động.

Vì vậy khi bản hướng dẫn đầu tiên vừa ra lò, Diệp Tu quyết đoán gửi tin nhắn cho từng hội trưởng công hội lớn: “Hướng dẫn đê hướng dẫn đê, ai hướng dẫn không đê!”

“Hả? Hướng dẫn gì?”

Người trả lời nhanh nhất là Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo. Vị hội trưởng này lúc trước may mắn có được kinh nghiệm trong những vụ mua bán hướng dẫn ở khu 10, bởi vậy đặc biệt mẫn cảm, phản ứng nhanh nhạy hơn người khác. Sau hắn, mọi người lục tục trả lời, không ai dám khinh thường.

“Hướng dẫn qua phó bản 75, chỉ bạn cách khiêu chiến vượt cấp, cướp đủ loại kỷ lục về tay!” Diệp Tu rao trong group, không tiếc lời PR bản hướng dẫn của mình.

Kỷ lục giết BOSS của công hội Hưng Hân nhiều tựa sao trời, hơn nữa với thực lực đại thần Diệp Thu, các hội trưởng thật sự không sợ hắn tung tin vịt. Nhưng biết Diệp Tu không phải tới làm từ thiện, vì vậy đều có giác ngộ trả lời: “Giá bao nhiêu?”

“Bao rẻ, trang bị cam cấp 75, một món bất kỳ là được.” Diệp Tu nói.

Tỷ lệ rơi đồ cam trừ được kỷ lục thì cực kỳ thấp. Nhưng số lượng người chơi ở công hội câu lạc bộ khổng lồ, thực lực không thấp, nếu có bản hướng dẫn, trăm ngàn người có thể lập tức cày phó bản. Nếu gom chung tất cả đội ngũ và người chơi mà nói, khả năng rớt được trang bị cam là rất cao.

Một món trang bị cam, dù hiện tại chưa ai mua bán trang bị cam cấp 75, cũng không tính nhiều. Giá cả lần này của Diệp Tu khá là hữu nghị; hắn sợ hét cao quá, người ta đắn đo suy tính, mà chỉ cần nghĩ chút là biết, không mua đồ bản quyền của hắn, về sau cũng có bản lậu để xài. Nên dứt khoát đem bán với giá rẻ như cho, để đám này nóng đầu khỏi trả giá mà mua phứt cho nhanh.

“OK luôn.” Quả nhiên, rất nhiều hội trưởng gật đầu tại chỗ, không quên nhắc thêm: “Mà tạm thời chưa có! Đợi vài bữa trả ông sau nha.”

“Biết rồi.” Diệp Tu đáp. Ngoại trừ những công hội cướp được kỷ lục, còn lại không thể có đồ cam 75. Nên câu này là thật. Hơn nữa mấy ông lớn này sẽ không chơi đểu Diệp Tu, hai bên là đối thủ cạnh tranh thật, nhưng dùng loại thủ đoạn này chơi nhau thì quá hèn.

Diệp Tu hỏi mail các công hội rồi bắt đầu gửi hướng dẫn, bỗng lúc này nhận được PM lên án của Trảm Lâu Lan trong game: ”Đại thần à, cần tới mức vậy không? Một món đồ cam thôi mà, lớn lao gì, ông còn viết hướng dẫn đổi, tui thấy không đáng a!”

Không đáng tí nào! Trong mắt đại gia, một món đồ cam chỉ là muỗi, tính tình Trảm Lâu Lan sòng phẳng đâu ra đó, quan hệ thân thiết thì càng phải rõ ràng. Mà chuyện khiến gã phiền lòng là, một món trang bị cam căn bản không đến mức phải “huynh đệ sòng phẳng” thế này. Diệp Tu đòi đổi hướng dẫn làm gã cảm thấy không thoải mái.

“À, không có gì, tui gửi chung cả group mấy ông hội trưởng.” Diệp Tu nhìn nhìn, vội giải thích.

“À ra vậy!” Trảm Lâu Lan lập tức bình thường lại.

“Tí nữa cũng gửi hướng dẫn cho ông há, tui với ông thì khỏi cam quýt cũng được.” Diệp Tu nói.

“OK con dê.” Trảm Lâu Lan vui vẻ đáp.

Hướng dẫn rất nhanh đã gửi xong, vài hội trưởng nhắn tin hỏi lại: “Ủa? Có nhiêu đây hả?” Diệp Tu chỉ gửi hướng dẫn vượt một phó bản 5 người.

“Không lẽ ông nghĩ một món đồ cam ăn được cả thế giới?” Diệp Tu chửi thẳng.

“Vậy là một phó bản một món cam à?” Các hội trưởng đáp.

“Ờ.”

“Còn hướng dẫn khác hông?” Mọi người hỏi.

“Cần nữa hả?”

“Tất nhiên!”

“Vậy thì có!”

“Gửi lẹ.”

“Chờ đi! Tui chưa viết.” Diệp Tu đáp. Thật ra đâu chỉ chưa viết, còn chưa đi nghiên cứu.

Cứ thế, bản hướng dẫn đầu tiên bán đi trót lọt, rồi mới tới phần công hội nhà. Diệp Tu giao hướng dẫn cho Trần Quả, Ngũ Thần, rồi tiếp tục bận chuyện của mình.

Đến bản hướng dẫn thứ hai, thứ ba...

Diệp Tu làm xong không phải nói nhiều, trực tiếp gửi mail cho các công hội lớn, dù sao cũng không phải giao dịch hàng triệu.

Mỗi ngày phó bản reset, Diệp Tu lại kéo nhóm đi khắp các phó bản 10 người, để ý xem có bản nào dễ ăn để làm hướng dẫn. Nhưng đi mấy lượt, rốt cuộc quyết định bỏ cuộc. Phó bản lớn thực sự khó xơi hơn bản nhỏ nhiều lắm.

Diệp Tu về đội, quyền chỉ huy tất nhiên lại về tay hắn. Mạc Phàm khó được phút yên tĩnh trở lại. Không ngờ Ngụy Sâm chửi Mạc Phàm chửi quen miệng, dù không phải gã chỉ huy, thấy Mạc Phàm chơi dại lại một loạt đần độn, thiểu năng, óc chó làm tới. Chửi cho Mạc Phàm nghiến răng kèn kẹt, nhưng chỉ đành im lặng nhẫn nhục. Mỗi lần kiểm tra thống kê sát thương, thành tích của hắn không ngừng nhích lên; Mạc Phàm đang từ từ tiến bộ, chính hắn cũng biết điều đó.

Câu lạc bộ Gia Thế.

Quản lý Thôi Lập trao đổi với Tiêu Thời Khâm một phen, sau quả nhiên đi tìm Trần Dạ Huy nói chuyện, yêu cầu hắn đừng để ý Diệp Thu mãi, tập trung vào mục tiêu phát triển công hội lâu dài mới là việc cần làm.

Trần Dạ Huy không tham gia vào cuộc họp của Thôi Lập với chiến đội, tất nhiên không hiểu vì sao Thôi Lập nói vậy với mình. Nghĩ tới nghĩ lui, dạo này tui đâu có dính dáng gì cha kia, đâu có đấu đá gì với ổng làm tổn hại tới câu lạc bộ đâu!

Nói chung, Trần Dạ Huy không mấy đồng ý lời Thôi Lập.

“Không để ý Diệp Thu? Nhưng mùa giải năm nay, đối thủ lớn nhất của chúng ta chẳng phải là Diệp Thu sao?” Trần Dạ Huy.

“Đúng là Diệp Thu, nhưng không thể vì tên đó mà xao nhãng suốt được. Cậu không biết Diệp Thu làm chúng ta gây áp lực rất lớn cho mình sao? Bàn chiến thuật, tất nhiên không thể bỏ qua sự tồn tại của Diệp Thu, không ai biết rõ sự đáng sợ của hắn hơn chúng ta; nhưng bàn sách lược, chúng ta phải lờ Diệp Thu đi, giữ cho cái đầu tỉnh táo mới được.”

Trần Dạ Huy hiểu đại khái ý Thôi Lập. Nhưng hắn không biết, Thôi Lập nhắc toàn chuyện chiến đội, thế thì liên quan mọe gì công hội bên hắn?

“Dạo này game cập nhật, Diệp Thu có động tĩnh gì không?” Trần Dạ Huy đang suy nghĩ, Thôi Lập lại hỏi.

Vừa nhắc vụ này, Trần Dạ Huy quên khuấy sách với chả lược, sốt ruột nói: “Anh còn chưa vào game nữa à, coi cái này này.”

Trần Dạ Huy xoay màn hình qua để Thôi Lập nhìn thấy giao diện game, tiếp đó nhấn mở bảng danh sách kỷ lục cấp 75.

Trên bảng kỷ lục giết BOSS, bốn chữ công hội Hưng Hân gây nhức nhối, ngoài ra còn có một phó bản đoàn liệt kê một đống tên, không khó nhìn ra cái tên Quân Mạc Tiếu lẫn trong đó. Thôi Lập lướt qua dòng tên acc, ngớ người một thoáng: “Đây là... người của Vi Thảo?”

“Ừm, đêm hôm update, thừa dịp tuyển thủ chuyên nghiệp nghỉ ngơi, Diệp Thu dẫn đầu bọn Hưng Hân giết BOSS gây tiếng vang lớn. Sau đó sáng hôm sau, tuyển thủ vào game thể nghiệm, chia nhau mấy cái kỷ lục còn lại, nhưng lúc này Diệp Thu hợp tác với chiến đội Vi Thảo, cướp mẹ nó mất kỷ lục giết BOSS phó bản 20 người.” Trần Dạ Huy tường thuật.

“Ồ.” Thôi Lập đáp.

“Tôi thấy, tuyển thủ đội tụi mình đang rảnh rang, sao lúc này không vào game làm vài cái kỷ lục giết BOSS?” Trần Dạ Huy buồn nhiều, chuyện tuyển thủ Gia Thế đánh khiêu chiến thoải mái lần trước hắn đã đề cập với Thôi Lập. Cảm thấy bản update lần này đúng là cơ hội tốt. Nào biết câu lạc bộ cứ lần lữa, làm có bao nhiêu đồ ngon đều bị Diệp Thu hốt sạch. Nếu đêm qua tuyển thủ bên Gia Thế mà tập hợp vào game, không chừng hơn phân nửa giang sơn này đã nằm trong tay Gia Vương Triều rồi.

“Cậu coi, ban nãy còn nhắc cậu tỉnh táo, bây giờ lại nóng rồi. Chuyện tuyển thủ chuyên nghiệp vào game đối phó Hưng Hân, để tui suy nghĩ rồi tính sau. Bây giờ chuyện quan trọng cậu cần làm là nghiên cứu bản cập nhật, chú ý hợp tác với bộ phận kỹ thuật, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của bọn họ. Tuyển thủ chuyên nghiệp đang bận luyện tập thích ứng với thay đổi mới, không có rảnh như cậu nghĩ đâu.” Thôi Lập nói.

Trần Dạ Huy sửng sốt. CLGT? Sao tự dưng tư tưởng của mình và đồng chí Thôi Lập bỗng trở nên xung đột thế này?

Cứ thế mà ngồi nhìn Diệp Thu đắc chí sao?

Kết quả Thôi Lập lại phân phó: “Còn bên Hưng Hân, cậu cứ coi nó như mấy công hội cạnh tranh đó giờ đi, nên làm thế nào thì làm thế đấy.”

Câu này nói ra làm Trần Dạ Huy tức muốn khóc, lập tức bật lại: “Như đó giờ? Đó giờ có công hội nào có đại thần như Diệp Thu để hack game vậy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.