Toàn Chức Cao Thủ

Chương 906: Trong tuyết có hố



Edit: Mì | Beta: Kha

Đây chỉ là hoạt động trong game, Há Dám Phản Kháng và Ai Không Cúi Đầu đáng lý ra không nên chờ Bánh Bao Xâm Lấn đuổi tới, tranh thủ hội đồng Quân Mạc Tiếu đang cu đơn mới là hợp lẽ.

Nhưng cả hai đều không làm vậy mà lại thành thật chờ đợi như thế. Hai người luôn cảm thấy Diệp Tu chú trọng thân phận, sợ bại dưới tay mình nên mới không dám tìm họ. Nhưng thực chất Diệp Tu trong game có bao giờ để tâm thân phận đại thần của mình? Trước giờ hắn luôn làm việc theo quy tắc, theo logic. Nếu Diệp Tu là hai người, trong trường hợp không có mục đích đặc biệt gì, chắc chắn hắn sẽ tận dụng thời gian đối thủ đang một mình mà ra tay. Còn hai người này, chưa chính thức trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đã lên mặt chơi nhường.

Hai người bày sẵn tư thế chiến đấu, chỉ chờ Bánh Bao Xâm Lấn đến.

“Sorry, em đến chậm!”

Bánh Bao Xâm Lấn cũng nhanh chóng có mặt, người đến, tiếng đến, gạch đến.

Hai người cũng biết Bánh Bao Xâm Lấn sắp tới, nhưng vừa đến liền động thủ thì quả thật bất ngờ. Viên gạch nọ dù không phang trúng ai, nhưng Ai Không Cúi Đầu lại khá bối rối, sau thoáng sửng sốt mới tránh khỏi nó.

“Tranh thủ nào, lát nữa có đội khác đi ngang thì phiền phức lắm.” Diệp Tu nói, Ô Thiên Cơ đang giương của Quân Mạc Tiếu liền hạ xuống, làm luôn một phát Súng Nòng Xoay, đạn nối thành đường thẳng bay về phía Ai Không Cúi Đầu. Cô nàng vừa mới né xong gạch của Bánh Bao, đang định tức tối mắng vụ cậu ta đánh lén bất lịch sự thì không ngờ Diệp Tu lại trở mặt nhanh hơn lật sách, tất nhiên không thể tránh được Súng Nòng Xoay này.

Súng Nòng Xoay là một chuỗi đạn liên tiếp, với người chơi có kinh nghiệm và trình độ, chỉ cần trúng một phát, những phát sau sẽ không trượt được. Diệp Tu tất nhiên “có kinh nghiệm và trình độ”, đợt Súng Nòng Xoay này bắn liên tiếp 20 phát, trúng hết vào Ai Không Cúi Đầu. Có điều đây là kỹ năng cấp thấp, sát thương không cao lắm. Nhân vật bị trúng từng phát súng của Súng Nòng Xoay chỉ giật như lên cơn động kinh, trông cực kì khó coi.

Hai người vừa lên mặt đã bị dập te tua, đương nhiên không thể chịu nổi.

“Hèn hạ!” Há Dám Phản Kháng vừa mắng vừa giơ súng đánh trả, đạn vụt bay, Quân Mạc Tiếu giơ ô lên chắn, đồng thời áp sát lại.

Ai Không Cúi Đầu bị đánh đến chật vật còn phẫn nộ hơn, nhưng cô nàng không tức quá hóa rồ, không nóng lòng trả thù mà chuyển sang tấn công mục tiêu khác: Bánh Bao Xâm Lấn.

Ai Không Cúi Đầu lăn ra sau lưng Há Dám Phản Kháng, ngồi lên giơ súng định bắn, nào ngờ trước mắt chỉ có một mảnh tuyết trắng xoá, không hề thấy bóng dáng Bánh Bao Xâm Lấn đâu.

Ai Không Cúi Đầu xoay một vòng 360 độ, quả thật không thấy Bánh Bao Xâm Lấn. Nhưng bản đồ này có rất nhiều gò tuyết hố tuyết, nhân vật muốn trốn cũng không khó. Ai Không Cúi Đầu lập tức để ý mấy chỗ gò tuyết hố tuyết, cũng nổ súng bắn thử, cố gắng dọa Bánh Bao Xâm Lấn nhưng không thành công.

Bên kia, Há Dám Phản Kháng bị Quân Mạc Tiếu chống Ô Thiên Cơ càng ép càng sát, người chơi hệ Xạ Thủ sẽ không để đối thủ lại gần dễ dàng như vậy, cho dù là thiện xạ có chút khả năng cận chiến. Há Dám Phản Kháng vừa tấn công vừa Phi Súng lui về phía sau kéo giãn khoảng cách. Hai cô nàng vô cùng ăn ý, Há Dám Phản Kháng vừa lùi, không cần nhắc nhở Ai Không Cúi Đầu cũng đã phối hợp theo, lui một góc 45 độ so với hướng lui của Há Dám Phản Kháng.

Nào ngờ Quân Mạc Tiếu lại đột nhiên buông tha Há Dám Phản Kháng mà mình đang cố tiếp cận, thi triển Thuật Phân Thân, ảnh ảo ở lại, người thật thì vọt lại chỗ Ai Không Cúi Đầu.

Ai Không Cúi Đầu vội đánh trả, Quân Mạc Tiếu chạy loạn khắp bản đồ, làm góc nhìn của Ai Không Cúi Đầu cũng phải xoay theo. Cô vừa mới quay lưng về phía Há Dám Phản Kháng, chợt nghe thấy tiếng cười “Ha ha” truyền đến từ phía sau.

“Sao thế?” Ai Không Cúi Đầu đoán tiếng cười này hẳn là Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng cô nàng chỉ có thể mở miệng hỏi, không dám quay đầu lại, sợ bị Quân Mạc Tiếu tìm được sơ hở.

“Áo choàng tàng hình.” Sau lưng truyền đến tiếng cáu gắt của Há Dám Phản Kháng, cô nàng đã bị Bánh Bao Xâm Lấn dùng chiêu Khóa Yết Hầu bắt được.

“Ây dô, nghe tiếng hình như là con gái.” Bánh Bao mừng rỡ nói.

“…”

“Phải mĩ nữ không?” Bánh Bao hào hứng hỏi.

“…”

Vỡ Núi Kích!

Trong quá trình xoay quanh Ai Không Cúi Đầu, Quân Mạc Tiếu vừa bắn vừa né, dần rút ngắn khoảng cách hai bên. Sau đó hắn chợt vung đao, bổ một nhát Vỡ Núi Kích xuống.

Thế nhưng khoảng cách của hai người cũng không quá gần, chiêu này đủ để Ai Không Cúi Đầu kịp thời né tránh. Song Quân Mạc Tiếu lại không thu chiêu ngay, chém thẳng một kiếm xuống đất, sóng xung kích lan tỏa, tuyết trên đất bị xoáy bay phất phơ, che khuất bóng dáng của các nhân vật. Trong không gian mơ hồ ấy, Quân Mạc Tiếu làm một cú Trượt, cả người chìm vào dưới tuyết, trong chớp mắt không thể nhìn rõ hắn trượt đi đâu. Ai Không Cúi Đầu nào dám lơ là, nhảy lùi đồng thời nâng hai súng, ánh mắt khóa chặt phía trước, chỉ cần nền tuyết có chút nhấp nhô là cô sẽ nổ súng ngay.

Nhưng cô chưa kịp thấy gì thì tuyết đã bắt đầu rơi xuống, Ai Không Cúi Đầu cũng nhận ra chiêu này của Quân Mạc Tiếu vốn không nhắm vào mình. Cô xoay góc nhìn sang bên kia, Quân Mạc Tiếu nhảy khỏi lớp tuyết sau cú Trượt, Ô Thiên Cơ trong tay vẫy thành chiến mâu, đâm thẳng Thiên Kích về phía Há Dám Phản Kháng. Mà kỹ năng Khóa Yết Hầu cũng đúng lúc hết giờ, tay Bánh Bao Xâm Lấn buông lỏng, Há Dám Phản Kháng bị hất lên không trung.

Hai người đuổi theo dồn sức đánh Há Dám Phản Kháng đang lơ lửng, Ai Không Cúi Đầu vội chạy tới cứu viện. Há Dám Phản Kháng cũng đang tự giải cứu mình, cô xác định phương hướng, định bụng nã đạn dùng Phi Súng rời khỏi phạm vi đuổi đánh của hai người. Ai ngờ chiến mâu của Quân Mạc Tiếu còn nhanh hơn đạn, trước khi đạn ra khỏi nòng đã đâm cô nàng xoay một vòng, Viên Vũ Côn hất Há Dám Phản Kháng về với đất mẹ, mất dấu luôn.

Ai Không Cúi Đầu nhìn mà hoảng sợ, nhưng cô nghĩ Há Dám Phản Kháng không thể chết nhanh như vậy, có lẽ chỉ bị nhấn chìm trong tuyết thôi.

Ai Không Cúi Đầu giơ súng bắn điên cuồng, hòng tạo kẽ hở cho Há Dám Phản Kháng thoát thân. Nào ngờ Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn cũng canh lúc này mà lặn mất dạng trong tuyết, súng Ai Không Cúi Đầu liền bắn vào khoảng không.

Ai Không Cúi Đầu ngơ ngác. Làm thế nào tuyết có thể dày đến mức lấp luôn người? Dù có nằm thẳng cẳng cũng không thể bị chôn luôn được! Thế nhưng ba nhân vật quả thật đang “lặn mất dạng” trong tuyết. Ai Không Cúi Đầu lại bắn tới tấp về hướng đó, bông tuyết bay lả tả, vẫn không thấy vết tích của ba người đâu cả.

“Thế quái nào?” Ai Không Cúi Đầu buột miệng hỏi. Câu này chứng tỏ cô nàng đang mù tịt, với người khá kiêu ngạo như hai cô thì khó mà hỏi ra được, nhưng lúc này cô nàng chẳng cần quan tâm mặt mũi nữa.

“Có hố…” Há Dám Phản Kháng đành trả lời.

Đúng vậy, chuyện Ai Không Cúi Đầu mù tịt chẳng qua chỉ là ở đó có một hố tuyết mà thôi. Viên Vũ Côn của Quân Mạc Tiếu vứt Há Dám Phản Kháng xuống hố, sau đó hắn cùng Bánh Bao Xâm Lấn nhảy xuống. Hố này không lớn, ba nhân vật chen chúc sẽ không còn chỗ nhúc nhích. Mà điều này vốn bất lợi với nghề thiện xạ, lại còn phải lấy một địch hai, Há Dám Phản Kháng khóc không ra nước mắt, chỉ mong đồng bọn mau tới cứu.

Ai Không Cúi Đầu nghe xong mới giật mình, lập tức hình dung ra, nâng tay ném lựu đạn xuống đấy. Kết quả lựu đạn còn chưa kịp đáp đã bị một phát súng của Quân Mạc Tiếu bắn nổ trên không.

Ai Không Cúi Đầu buồn bực, chỉ hận mình không phải bậc thầy pháo súng, bằng không chỉ một phát Vệ Tinh Xạ Tuyến, Nhiệt Cảm Phi Đạn hay Pháo Mảnh Đạn cũng đủ đập mấy tên trong hố ra bả. Nhưng bây giờ thì sao? Nghề thiện xạ như cô chỉ có thể nhảy lên cao tìm góc độ, bắn liên tiếp về phía cái hố kia. Nào ngờ đạn vừa bay ra, chỗ miệng hố vốn không còn tuyết chợt xuất hiện một tán ô, là Quân Mạc Tiếu đang bung Ô Thiên Cơ.

Tấm khiên chỉ có thể giảm thương tổn diện rộng, không chặn hết được sát thương. Tuy Ai Không Cúi Đầu không rõ thuộc tính khiên của Ô Thiên Cơ, cô cũng biết mình không thể liều mạng được với người có lớp chắn bảo vệ. Há Dám Phản Kháng trong hố chắc chắn sẽ chết nhanh hơn.

Ai Không Cúi Đầu chưa từng trải qua tình huống thế này, thật sự không nghĩ ra biện pháp gì. Nhân vật vừa nhảy lên đành phải đáp xuống, trong giao diện đội ngũ, Ai Không Cúi Đầu thấy được Há Dám Phản Kháng đang bị rút máu nhanh chóng, rõ ràng cô nàng không thể chống trả được gì trong đấy.

Ai Không Cúi Đầu bó tay, chỉ đành tiến lại gần. Chắc hẳn đứng tấn công bên mép hố thì có thể cứu Há Dám Phản Kháng ra nhỉ?

Đáng tiếc cô nàng không có cơ hội đó, sắp đến gần hố rồi, Quân Mạc Tiếu đột nhiên chống Ô Thiên Cơ nhảy lên. Mặt ô to hơn hẳn những tấm khiên thường xoay vòng vòng trước mặt Ai Không Cúi Đầu, làm cô nàng hoa cả mắt. Kỵ sĩ thường dùng cách này, cô đương nhiên cũng biết cách phá giải là nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.

Kéo giãn khoảng cách với một xạ thủ vốn là chuyện cầu còn không được, nhưng bây giờ, Ai Không Cúi Đầu không hề muốn thế. Cô giơ súng nhảy lên, định bụng phóng qua Ô Thiên Cơ. Suy nghĩ này có hơi liều lĩnh, bắt nạt đối thủ trình kém thì được, bằng không chỉ có thể coi như một thủ đoạn gây bất ngờ thôi.

Nhưng ở trước mặt người có kinh nghiệm phong phú như Diệp Tu, thủ đoạn ấy lại không cao siêu đến mức làm hắn phải bất ngờ. Ai Không Cúi Đầu vừa mới nhú đầu lên, Ô Thiên Cơ đã đổi hình thái, tách thành hai cây tonfa. Quân Mạc Tiếu tiến lên một bước, hai tay kẹp lấy Ai Không Cúi Đầu, gập eo làm cú Quật ngã. Ai Không Cúi Đầu cũng lộn mèo vào trong hố tuyết kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.